Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 707: Ký Thác Kỳ Vọng

Trịnh Thiếu Dương tính toán qua một lượt: "Việc này có thể được hay không thầy? Đại học tổng hợp Bắc Giang của chúng ta có hai khóa chuyên ngành nông nghiệp, mà trong đó chỉ có bạn học Trần Điền thu được 17 tấm huy chương Trân Tu. Em dự đoán Trần Điền đã xem như là bạn học mạnh nhất tính từ đại học năm thứ tư trở xuống của trường đại học tổng hợp Bắc Giang chúng ta rồi ạ. Làm ra món ăn chính, chế dược và các phương diện khác thì anh ta đều cực kỳ xuất sắc. Chỉ kém một xíu là đã so được với học tỷ Thẩm Minh Loan của học viện Lâm Hải rồi. Vậy chẳng lẽ Vương Triệt không chỉ có thể ăn tốt mà trình độ nông nghiệp của cậu ấy cũng rất cao nữa sao?
Giáo sư Vân vừa mở miệng là đã nói ra 20 tấm huy chương, vậy hiển nhiên ông ấy đã ký thác kỳ vọng rất lớn trên thân Vương Triệt.
Không thì ông ấy sẽ không có tự tin mà nói ra những lời này.
Nhưng cho dù là sinh viên chuyên ngành nông nghiệp, thì việc thu hoạch huy chương Trân Tu sẽ có liên hệ với việc làm ra món ăn chính nữa.
Tất cả phương diện đều phải có tạo nghệ khá cao.
Mới vừa vào học nên tân sinh viên còn chưa bắt đầu lựa chọn môn học về món ăn chính chuyên nghiệp.
Một bạn học bên phía đại học Lâm Hải cười nói:"Ha ha ha, về trình độ của bạn học Vương còn cao hơn Thẩm học tỷ nữa đấy! Ngay cả Thẩm học tỷ cũng cảm thấy không bằng cậu ấy đâu."
Các bạn học của đại học tổng hợp Bắc Giang bên kia nghe xong lời này thì chợt cảm thấy không được bình thường.
Hiệu trưởng Nam rất có vài phần hào hứng nên nói: "Cô bé Minh Loan này thật sự đã nói qua lời này sao?"
Thẩm Minh Loan thế nhưng là nhân vật thủ lĩnh của chuyên ngành nông nghiệp tại đại học Lâm Hải.
Và những học sinh chuyên ngành khác thì phần lớn đều bị nhan sắc của cô hấp dẫn, nhưng Thẩm Minh Loan tuyệt đối là người đứng đầu đối với các bạn học trong chuyên ngành nông nghiệp.
Vương Triệt nói: "Không khoa trương như vậy đâu thầy. Em chỉ ưa thích làm ruộng và thiên phú cũng tạm được. Còn về huy chương Trân Tu thì em cũng không có nhiều."
Thật ra Vương Triệt cũng không có tính qua.
Bởi vì chỉ có gian hàng mà Vương Triệt cảm thấy hứng thú thì anh mới có thể cho ra ý kiến.
Về anh đã lấy được bao nhiêu huy chương Trân Tu thì Vương Triệt cũng không quan tâm, vì tất cả lực chú ý của anh đều tập trung ở các loại món ăn nên cũng không đếm kỹ.
Vương Triệt cẩn thận tính tán lại một lần xem trên người mình có bao nhiêu huy chương Trân Tu. Có vẻ như là hơi nhiều thì phải!
Giáo sư Vân thúc giục: "Em mau đưa huy chương Trân Tu ra đếm xem. Minh Loan cũng đã có 16 tấm, nên thầy không tin em em không có được 20 tấm."
Vương Triệt suy nghĩ và liên tục móc ra từ trong túi quần 20 tấm.
20 tấm huy chương Trân Tu đã khiến cho đám người phải trừng mắt há mồm.
Chuyện này...
"Tốt tốt tốt!"
Giáo sư Vân cực kỳ vui mừng, cực kỳ hưng phấn, nhưng lại hơi chút tiếc nuối.
Ban đầu ông ấy còn muốn mượn cơ hội này để mình tự tay dạy bảo Vương Triệt.
Nhưng bây giờ xem ra ông ấy căn bản không có cơ hội rồi.
Sắc mặt hiệu trưởng Nam cực kỳ đặc sắc mà nói ra: "Thật sự em đã có được 20 chiếc huy chương Trân Tu sao? Em cũng có thiên phú cao đến như thế ở phương diện này ư?"
Hiệu trưởng Nam biết rõ các món ăn được các gian hàng lớn bày ra hôm nay.
Chất lượng của chúng đều rất cao và cao hơn năm trước.
Muốn để bọn họ cho ra huy chương Trân Tu thì độ khó cũng không nhỏ!
Giáo sư Vân hồng quang đầy mặt mà vừa cười vừa nói: "Không phải ông muốn biết em ấy vì sao lại đến đại học Lâm Hải chúng tôi à? Mặc dù người người ở trường học của các ông đều đang thảo luận về thiên phú chiến đấu và thiên phú bồi dưỡng hồn sủng của em ấy, nhưng trên thực tế em ấy cũng có thiên phú rất mạnh tại phương diện nông nghiệp này."
Hiệu trưởng Nam liền thở dài một hơi rồi đưa cho Vương Triệt một bình Túy Thiên Thu.
Với 20 tấm huy chương Trân Tu thì danh hiệu Thực Vương này trừ khi Vương Triệt không tham gia trao giải, chứ nếu không thì hạng nhất trên cơ bản sẽ là của anh rồi.
Hiệu trưởng Nam dặn dò:
"Rượu ngon không thể uống nhiều! Trong rượu này trộn lẫn không ít dược liệu quý báu nên hậu kình sẽ rất mạnh. Coi như em đã hấp thu hồn lực trong đó nhưng dược lực vẫn sẽ còn tồn tại trong cơ thể. Mặc dù thân thể em rất mạnh nhưng nếu uống một lần quá nhiều thì cũng sẽ bị tổn thương nhất định."
"Bình thường tốt nhất cũng không cần uống một lần cả bình. Nên mỗi một tuần uống một chút, dạng này mặc dù việc tu luyện sẽ không tăng vọt hồn lực nhưng lại thắng ở bắt nguồn xa, dòng chảy dài, căn cơ sẽ càng thêm vững chắc."
"Đó mới là cách uống tốt nhất."
Lão hiệu trưởng nói thì tất nhiên là có đạo lý.
Vương Triệt nhận lấy bình Túy Thiên Thu và cám ơn ông ấy.
Lần đại hội Trân Tu này cũng coi như đã bị anh ăn khá sạch sẽ.
Hiệu trưởng Nam hỏi: "Trình độ luyện chế món ăn của em thế nào? Với trình độ đánh giá cao như vậy thì khả năng thao tác thực tế của em hẳn là cũng sẽ không kém đúng không?"
Vương Triệt nói: "Còn không có trở ngại lớn đâu thầy."
Hiệu trưởng Nam liền khích lệ một tiếng: "Vậy được, ngày mai tại thi đấu Thực Vương em phải cố lên đấy! Vì đại học tổng hợp Bắc Giang của chúng tôi cũng không yếu."
Giáo sư Vân cười nói: "Trò cười! Năm ngoái thi đấu Thực Vương thì đại học tổng hợp Bắc Giang của các ông chỉ xếp hạng ba, nói ra còn không thấy ngượng mồm hả? Không thua cũng phải thua thôi. Chẳng qua là Vương Triệt vừa mới nhập học không bao lâu, nên phương diện nấu ăn vẫn cần phải trải qua nhiều lần thực hành mới có thể tăng lên. Đối thủ của các ông chính là cô bé Minh Loan kia kìa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận