Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 394: Một Loại Khẩu Quyết Đặc Biệt

Lý Ngạn Minh tiếp tục hỏi: "Con Lục Mao Trùng kia của cậu đâu rồi? Tình hình của nó như thế nào? Lại hướng đi lên một hồi thì cậu sẽ có thể nhìn thấy bốn khối đất lơ lửng đặc thù kia."
Vương Triệt lại thả ra Lục Mao Trùng.
Lục Mao Trùng vừa đi ra từ không gian Hồn Vực thì thân thể nó liền co rụt lại trong vô thức.
"Ti ngô?"
Vì trong không khí truyền đến một luồng uy áp rất mạnh, khiến cho nó cảm thấy khó chịu.
Cho dù Vương Triệt đã đeo Nguyên Lực Trâm nhưng vẫn như cũ không thể hoàn toàn triệt tiêu được luồng uy áp này.
"Ti ngô ti ngô!"
Lục Mao Trùng hướng về phía Vương Triệt kêu hai tiếng.
Đừng thả tôi ra, tôi muốn trở về nhà!
Không Thần Long là siêu hồn thú nên uy áp của nó đối với các hồn thú khác là mạnh nhất.
Lý Ngạn Minh thấy vậy liền liên tục lắc đầu, nói: "Cậu nhìn kìa, hồn sủng của cậu cũng không dám chờ đợi lâu ở chỗ này, chứ còn chưa nói đến làm sao để nó chiến đấu với những con huyễn tượng vệ thú kia. Cậu hãy suy nghĩ cho kĩ càng đi, bây giờ quay về vẫn còn kịp."
Lý Ngạn Minh biết tiếng kêu này của Lục Mao Trùng có nghĩa là gì.
Vương Triệt lắc đầu nhìn về phía Lục Mao Trùng nói: "Hai giờ thêm một chương!"
Anh chỉ nói ra năm chữ này mà Lục Mao Trùng liền hiểu.
Chịu đựng đủ hai giờ mình sẽ được tăng thêm một chương.
Trong chớp mắt, Lục Mao Trùng lập tức đứng thẳng người lên, tinh thần liền trở nên phấn khởi, trên mặt nó đã không còn một chút do dự nào nữa!
Ngay lập tức Lục Mao Trùng đã tiến vào trạng thái chiến đấu! Tựa như nó không sợ trời không sợ đất vậy!
Cái gì gọi là tinh thần?
Lục Mao Trùng kêu to một tiếng: "Ti ngô! ! !"
Ý nó là: Lên lên lên!
Lý Ngạn Minh đứng bên cạnh thấy vậy mà có chút ngẩn người.
Con tiểu mao trùng này đang bị cái gì thế?
Chỉ nói ngắn gọn vài chữ mà liền có thể giúp cho nó biến hóa lớn như vậy sao?
Lý Ngạn Minh không thể không thắc mắc nên hỏi: "Chẳng lẽ cái này là… khẩu quyết bồi dưỡng hồn sủng đặc biệt hay sao? Hai giờ thêm một chương là ý gì?"
Vương Triệt gật đầu nói: "Đúng thế! Đó chính là một loại khẩu quyết, và rất có hiệu quả đối với Lục Mao Trùng."
Lý Ngạn Minh không tin, vì ông ta cảm thấy khẳng định đang có vấn đề ở trong đây, và Vương Triệt vẫn còn chưa tiết lộ ra hết.
Lý Ngạn Minh nói: "Để lát nữa quay về tôi sẽ thử nghiệm một chút. Tôi chỉ có thể đưa cậu tới đây thôi. Nếu như làm không được thì cũng cố gắng an toàn quay về đấy."
Sau khi nói xong, Lý Ngạn Minh vẫn còn hơi nghi ngờ mà nhìn Lục Mao Trùng một chút.
Sau đó ông ta mới xoay người rời đi.
Rất nhanh, Lý Ngạn Minh đã về đến bên ngoài hàng rào kết giới.
Hà Huyên cảm thán nói: "Một mình ông trở về thôi à, xem ra bạn học Vương Triệt này rất kiên định!"
Hà Huyên nhìn thấy chỉ có một mình Lý Ngạn Minh trở về, nên cô ta liền biết Vương Triệt đã đi tới khu vực thượng tầng và cũng không có ý cùng Lý Ngạn Minh quay về.
Lúc này Lý Ngạn Minh vẫn còn đang suy nghĩ ý nghĩa của câu khẩu quyết kia.
Một con Lục Mao Trùng lúc đầu không thích ứng được uy áp nên không tình nguyện ra ngoài,
nhưng sao nó lại ó thể thay đổi ngay lập tức như vậy được?
Bộ dáng oai vệ hùng dũng kia của nó tựa như là không sợ trời không sợ đất vậy.
Việc này thật quá không khoa học!
Vị lão giả quân đội kia kinh ngạc nói: "Không phải chứ? Tuy cậu ta rất tự tin, nhưng khi hồn sủng của cậu ta gặp được uy áp thì chắc chắn nó sẽ không dễ dàng thích ứng, từ đó việc chiến đấu sẽ rất khó khăn! Ông không khuyên cậu ta à?"
Hiển nhiên bọn họ vẫn muốn Vương Triệt có thể biết khó mà lùi, đừng có đi đến nơi đó.
Vì đây là chuyện liên quan đến tính mệnh.
Lý Ngạn Minh cũng không biết nên trả lời như thế nào nên nói: "Tôi có khuyên, nhưng mà hồn sủng của cậu ta... Ừm... Rất thú vị! Vừa mới bắt đầu đúng là nó không thể thích ứng được, nhưng dưới sự chỉ đạo của Vương Triệt thì nó liền thích ứng rất nhanh."
Hà Huyên tò mò hỏi: "Thích ứng như thế nào? Bạn học Vương Triệt có thiên phú bồi dưỡng hồn sủng thì tôi có biết! Nhưng tại khu vực thượng tầng, dù là đám hồn thú cuồng bạo tu vi hồn lực mấy ngàn năm cho đến trên vạn năm, mà chúng đều có bản năng e ngại luồng uy áp này nên bỏ chạy xuống tầng dưới. Vậy một con Lục Mao Trùng chỉ có tu vi hồn lực tầm 700 đến 800 năm làm sao có thể thích ứng nhanh như thế được?"
Lý Ngạn Minh suy tư nói: "Khó mà nói!"
Câu khẩu quyết kia có ý nghĩa trên mặt chữ rất đơn giản, vậy chẳng lẽ nó có ám chỉ gì đó cao minh hơn ở trong?
Đối với việc bồi dưỡng hồn sủng này, Lý Ngạn Minh chỉ có thiên phú bình thường, vì ông ta chỉ hiểu nhiều về cách chiến đấu.
Cho nên thật tình là ông ta không hiểu lắm.
Thế là, Lý Ngạn Minh dứt khoát để người đem tới hai con Lục Mao Trùng hơi chút ốm yếu.
Đây là hai con Lục Mao Trùng mà lúc dọn dẹp xung quanh người ta đã phát hiện ra, tu vi hồn lực cũng chỉ mới 100 năm.
So với Lục Mao Trùng của Vương Triệt thì kém hơn quá nhiều mặt.
Lý Ngạn Minh đi tới, nói: "Mỗi qua hai giờ, tăng thêm một chương."
Hai con Lục Mao Trùng: "? ? ? ? ?"
Bọn chúng nhỏ yếu dễ thương, mang vẻ mặt hoài nghi mà nhìn Lý Ngạn Minh, sau đó nhắm mắt lại không quan tâm đến ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận