Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 386: Lại Đến Rừng Phù Không

Để tu luyện Song Võ hồn sẽ cần có yêu cầu cao hơn nhiều, nhất là ở giai đoạn đầu. Nếu học sinh nào có được Song Võ Hồn thì cũng sẽ chỉ chọn ra một cái Võ Hồn để tu luyện trước.
Vương Triệt chỉ là muốn nhìn một chút cái Võ Hồn này rốt cuộc là cái gì, chứ cũng không phải anh muốn đi tu luyện.
Xem xét thời gian một chút, chỉ còn hai đến ba giờ nữa thì trời sẽ sáng.
Đến lúc đó Lý Ngạn Minh sẽ liền đến đón Vương Triệt đi tới rừng Phù Không.
Vương Triệt ổn định tĩnh lại tâm thần của mình, sau đó dùng thần thức quét sâu vào bên trong linh hồn.
Võ Hồn kia là một thân hình thon dài, bởi vì đã cảm ứng ra được hình thái nhất định.
"Là Võ Hồn hình người."
Từ hình dạng mơ hồ này, Vương Triệt liền biết được đây chắc chắn là Võ Hồn hình người.
Võ Hồn hình người tại thế giới này là loại Võ Hồn rất hiếm gặp.
Thời kỳ cổ đại trước đây, lúc đó còn không có Võ Hồn hình người.
Mà lúc Võ Hồn hình người xuất hiện cũng là tại thời kỳ cuối của thời cổ đại.
Vào thời kỳ này, nhân loại và hồn sủng đã bị tàn sát hầu như không còn, trong nhân loại bỗng nhiên có cường giả thức tỉnh ra được Võ Hồn hình người.
Ngay khi người này sử dụng đã lập tăng thêm chiến lực rất lớn.
Rất nhiều học giả thời hiện đại đã nghiên cứu và thảo luận rằng, có lẽ các tiên hiền thời đại tiên cổ đã tan biến hoặc đã rời đi thế giới này, khi đứng trong vũ trụ xa xôi phía trên bầu trời, bọn họ không nỡ nhìn thấy thế giới cùng với thế hệ sau của bọn họ sẽ bị tuyệt duyệt, cho nên bọn họ liền truyền xuống ý chỉ của bản thân để trở thành Võ Hồn của nhân loại, sau đó đồng hành cùng với các hồn thú để đánh bại những kẻ xâm nhập từ dị giới.
Sau thời cổ đại, Võ Hồn hình người đã bắt đầu rực rỡ hào quang tại thế giới loài người.
Nhưng theo xu hướng phát triển, đến thời đại Cận Cổ, văn minh thế giới dần dần hưng thịnh, số lượng Võ Hồn hình người cũng từ từ giảm bớt, nhưng vẫn tiếp tục truyền thừa xuống mà không có diệt tuyệt hoàn toàn.
"Võ Hồn hình người của ta rốt cuộc là thứ gì?"
Vương Triệt điều động thần thức, cẩn thận cảm nhận Võ Hồn.
Thời gian dần dần trôi qua, Võ Hồn từ trên xuống dưới đã bắt đầu hiện rõ từ từ.
Sau khi hiện ra hoàn toàn rõ ràng, Vương Triệt liền ngây ngẩn cả người, sắc mặt trở nên vô cùng quái lạ...
Đó là một thân ảnh mờ ảo nhưng vô cùng phiêu nhiên tuyệt trần, ăn mặc áo bào cổ xưa, không phải là kiểu dáng quần áo của thế giới này.
Không phải loại bố y đơn giản, mà là pháp bào tiên y. Trên đỉnh đầu Võ Hồn hình người này đang đội văn quan màu đen đỏ, dưới chân mang theo Phi Vân Vạn Sương Giày.
Tuy thân ảnh này chỉ là hư ảo, nhưng đôi giày mang dưới chân và toàn bộ quần áo, trang sức... Cuối cùng đến khuôn mặt có hai ba phần giống với khuôn mặt của Vương Triệt bây giờ.
Nhưng đó lại là một khuôn mặt đẹp trai soái khí hơn rất nhiều lần.
Loại đẹp trai soái khí này không phải do các bộ phận trên gương mặt tạo ra, mà là một loại tiên khí, là một loại đạo vận. Dường như bên trong khuôn mặt kia đang ẩn chứa thương khung hoàn vũ, chư thiên biến hóa.
Cho người ta một loại cảm giác tuyệt thế vô song, huyền diệu vạn phần.
Nhưng mà có điều...
Vương Triệt ngược lại hơi có chút bối rối:
"Đây không phải là chính mình lúc độ kiếp cảnh giới Nguyên Thần hay sao?"
"Võ hồn hình người của ta là chính ta ư?"
Bây giờ đã đến đầu tháng tám, thêm một tháng nữa là đến thời gian khai giảng các trường đại học.
Nhưng Vương Triệt vẫn chưa có lựa chọn trường đại học nào.
Lúc này anh đang ngồi cùng Lý Ngạn Minh trên một chiếc việt dã, xuất phát vào buổi sáng đi hướng rừng Phù Không.
Bọn họ không có sử dụng hồn sủng để phi hành là bởi vì sau khi ra khỏi thành Thiên Tâm, là bọn họ đã có thể cảm nhận được một luồng sức ép cực kỳ mạnh mẽ đang không ngừng lan ra xung quanh từ sâu trong rừng Phù Không.
Không khí dường như đều đang ngưng kết lại.
Dựa theo tình hình này, hồn sủng phi hành bình thường sẽ rất khó có thể thể bay được, nên tốc độ sẽ không nhanh bằng đi xe ô tô.
Mà vị quán chủ Nhạc Tử Lân kia cần phải giải quyết các vấn đề khác, nên lúc này ông ta đang ở gần thành Vinh Đô để phòng ngừa những tình huống ngoài ý muốn.
Trên đường đi, Lý Ngạn Minh hạ giọng nói:
"Không Thần Long không phải là loại Hồn thú bình thường, và cũng không phải là Hồn thú mười vạn năm tu vi hồn lực như trong tưởng tượng của cậu đâu."
"Nó là Hồn thú mười vạn năm tu vi hồn lực từ thời cổ đại, và lúc ấy đã có được trí tuệ cực cao. Đồng thời nó còn là một trong số ít Hồn thú cường đại thuộc hệ không gian."
"Một khi thức tỉnh, coi như Thiên Vương của chúng ta có đến thì cũng chưa chắc có thể ngăn cản được nó. Nếu nó muốn bỏ đi thì có thể trong chớp mắt là đã rời khỏi châu Tây Nhạc, thậm chí chạy đến mấy đại chiến khu của các châu lục còn lại cũng có thể."
"Chớ nói chi là thành phố ở bên châu Tây Nhạc này, nó chỉ cần đánh nhẹ một phát thì đều có thể thổi bay cả cái thành phố và san thành bình địa ngay lập tức."
Về hồn thú hệ không gian, dính đến không gian thì đều ảo diệu và có vô tận biến hóa.
Đây là loại Hồn thú vô cùng khó xử lý.
Nhưng cũng rất khó gặp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận