Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1107: Đế Thanh Long Tái Hiện Nhân Gian

Trong các Khế Hồn Sư trung cấp, một khi hồn sủng đạt đến vạn năm tu vi hồn lực, vậy bọn chúng sẽ tăng phúc cực mạnh cho Khế Hồn Sư.
Khế Hồn Sư ngang cấp mà có Hồn Hoàn càng mạnh, vậy gần như là sẽ nghiền ép khi chiến đấu cùng cấp bậc, cho nên muốn vượt cấp chiến đấu cũng đều rất dễ dàng.
Khế Hồn Sư đã phí sức để bồi dưỡng ra hồn sủng, ngoại trừ có tình cảm cùng với hồn sủng ra bên ngoài, càng nhiều hơn chính là muốn tăng lên chiến lực của bản thân.
Rốt cuộc, bạn bồi dưỡng ra hồn sủng càng mạnh thì bạn cũng sẽ càng mạnh.

Nguy hiểm đã càng ngày càng gần, tại thời khắc nguy cơ này, Võ Hồn Nguyên Thần của Vương Triệt bỗng nhiên chấn động, ánh sáng trên than nó cấp tốc ngưng tụ lại.
Vương Triệt hét vang một tiếng: "Hóa kiếm!"
Võ Hồn Nguyên Thần trực tiếp chuyển từ trạng thái phụ thể sang trạng thái giải trừ. Nó bay ra ngoài và trong chốc lát đã bộc phát ra hào quang sáng chói. Sau đó nó trực tiếp hóa thành một thanh ‘nguyên thần linh kiếm’!
Vương Triệt phun ra thần quyết: "Thần ngoại hóa kiếm! Đi!"
Sauk hi Võ Hồn Nguyên Thần biến thành ‘nguyên thần linh kiếm’, khí thế của nó phóng lên tận trời rồi hướng về phía thanh trường kích kia mà đánh tới!
Nguyên thần hóa kiếm chính là thủ đoạn mà Vương Triệt đã sử dụng tại cảnh giới Nguyên Anh Kỳ kiếp trước.
Để thi triển ra chiêu thức này thì cần tu luyện ra nguyên thần mới được. Uy lực của chiêu này rất mạnh, vượt cấp giết địch là chuyện rất bình thường.
Lấy điều kiện của kiếp này, nếu như không có Võ Hồn Nguyên Thần mà Vương Triệt muốn thi triển đi ra chiêu thức này là chuyện không thể nào.
Nhưng thế giới này chung quy đã có loại lực lượng Võ Hồn rất đặc thù này.
Nguyên thần biến thành linh kiếm màu trắng rồi va chạm với thanh trường kích màu đỏ kia. Trong chốc lát đã làm bộc phát ra ánh sáng kinh thiên.
Một lát sau, một đạo thân ảnh bay ra và đó chính là tên Quỷ Hồn Sư kia.
Quần áo của hắn lúc này đã bị rách tung toé, trong ánh mắt hắn dưới chiếc mặt nạ đang tràn đầy vẻ chấn kinh. Chỉ là hắn cũng không nhận lấy bao nhiêu tổn thương, nhưng Vương Triệt thì đã mang sắc mặt trắng nhợt.
Nguyên thần hóa thành linh kiếm giống như một cái bóng hư vô mờ mịt dần hạ xuống bên người Vương Triệt.
Cùng lúc đó, ngay giữa không trung, hư ảnh vạn thú vừa triền đấu với chín thanh hung khí kia đã biến mất không thấy gì nữa. Chúng biến thành từng luồng khí tức linh hồn và rơi vào các khu mộ địa bên trong Thánh Linh Cốc.
Linh kiếm lại một lần nữa hóa thành nguyên thần, khí thế vẫn còn tại đó nhưng chỉ là có chút hư vô mờ mịt.
Nhưng rất nhanh sau đó, tên Quỷ Hồn Sư kia lại lần nữa khôi phục khí tức và đánh về phía Vương Triệt.
Vương Triệt trầm ngâm nói: "Xem ra ta nên chạy thôi!"
Vừa rồi đánh ra một kích kia đã làm cho Vương Triệt rất hao phí nguyên thần chi lực. Nếu như lại đánh ra thêm một kích nữa thì Vương Triệt đoán chừng ngay cả sức để chạy mà anh cũng đều không có.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng long ngâm bỗng nhiên vang lên.
"Hả?"
Vương Triệt nghe được âm thanh này mà hơi sững sờ.
Anh lập tức nhìn về phía sau, chỉ thấy một đạo hư ảnh hình rồng khổng lồ không biết từ chỗ nào mà bỗng nhiên xông tới!
Đó là một đạo hư ảnh hình rồng có khí thế mênh mông đến cực điểm, tản ra một cỗ lực lượng linh hồn vô cùng cường hoành. Ý chí linh hồn kinh khủng trên thân nó dù đã qua đi vô số năm nhưng phảng phất như không có tiêu tán chút nào!
Vương Triệt giật mình nói: "Thứ đó là..."
Vân Diễm Hồ ở đằng xa đã từ bên trong trạng thái rung động đờ đẫn mà lập tức tỉnh lại. Nó thất thanh la lên: "Là ý chí linh hồn của Đế Thanh Long! Mẹ của ta ơi! Chí ít cũng đã hơn ngàn năm rồi, và đây là lần thứ nhất chiến khu Đông Hoa mới có người có thể tỉnh lại ý chí linh hồn của Đế Thanh Long!"
Đế Thanh Long! ! !
Vương Triệt bỗng nhiên hít sâu một hơi và nhìn xem đạo hư ảnh hình rồng vô cùng to lớn kia.
Đế Thanh Long chính là quốc thú của chiến khu Đông Hoa, còn gọi là Chiến Khu Đồ Đằng!
Đây chính là Hồn thú thần bí mà trước đó Vân Diễm Hồ đã nói đang được chôn giấu ở chỗ này sao?
Vương Triệt có vài phần cảm thán, nói: "Nó đã tử vong được mấy ngàn năm rồi mà vẫn còn giữ lại ý chí linh hồn mãnh liệt như thế sao?"
Con Đế Thanh Long này khi còn sống nhất định là một con Hồn thú cực kỳ cường đại, thậm chí đã siêu việt đám Hồn thú bá chủ thời viễn cổ kia.
Nó cường đại đến mức thậm chí đã được nhân loại tôn kính sùng bái từ thời Đông Hoa Cổ Quốc cho đến hôm nay.
Theo tu tiên giới thì đó chính là hương hỏa nguyện lực.
Chỉ là thế giới này chưa chắc có được loại hệ thống tu luyện đó, cho nên vị Đế Thanh Long này cũng chỉ nhận một chút ảnh hưởng. Tuy nó đã đủ mạnh nhưng lại không cách nào siêu việt ra ngoài quy tắc.
Vương Triệt nhìn về phía những tên Quỷ Hồn Sư kia, nói: "Xem ra ta đã không cần chạy trốn nữa! Ta không chỉ không cần trốn mà ta còn..."
"Bát Hoang Ngự Thần!"
Vương Triệt tiếp tục để cho Võ Hồn Nguyên Thần phụ thể lần nữa. Toàn thân anh hiện ra ánh sáng màu trắng mãnh liệt và nó lại phóng lên tận trời.
Sau đó ánh sáng màu trắng này rơi vào trên thân hư ảnh của Đế Thanh Long.
Trong chốc lát, Võ Hồn Nguyên Thần và ý chí linh hồn của Đế Thanh Long đã tương liên với nhau.
Đế Thanh Long tựa như đã bị tỉnh lại, hư ảnh của nó thiêu đốt lên một tầng ánh sáng có màu xanh và đen xen lẫn. Nó như đã biến thành hình chiếu huyễn tượng, so với trước đó càng them chân thật hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận