Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 682: Đã Học Được Rồi Sao?

Hiệu trưởng Cố không thể không nói: "Kiếm chiêu này thật lợi hại. Hèn chi lúc trước cậu bảo tôi chuyển đi đám hồn sủng trong cái hồ này là để làm vậy. Với chiêu thức này mà có cảnh giới không đủ là sẽ học không được đâu. Khó khăn như vậy mà Tiểu Dương cậu không giải thích gì sao?"
Vô Phong Thiên Vương nói: "À vâng, các bạn ấy chỉ cần nhớ kỹ và có thể trở về chậm rãi mà học. Chiêu thức này không quá phức tạp, thông qua rất nhiều lần luyện tập thì cũng có thể học được. Chỉ là để tinh thông thì sẽ tương đối khó khăn.”
Vô Phong Thiên Vương nhìn về phía Dương Tuyền đứng ở một bên nói: "Cậu nhóc đã hiểu biết được bao nhiêu thành rồi?”
Dương Tuyền nói: "Vâng, tầm bảy tám thành! Qua vài ngày nữa hẳn là có thể thi triển ra nhất trọng phong.”
Vô Phong Thiên Vương cũng không có gật đầu mà lập tức nhìn về phía Vương Triệt, nói: "Cũng được! Bạn học Vương, cậu cảm thấy cậu và Từ Lực Kiếm của cậu có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu? Nếu không tôi còn có thể thi triển lại một lần nữa.”
Vương Triệt suy nghĩ một chút rồi còn có chút khó trả lời mà nói: "Không cần không cần. Từ Lực Kiếm nói rằng nó gần như đã học xong.”
Nói xong Vương Triệt vỗ vỗ vào Từ Lực Kiếm trong tay.
"Đúng không?"
“(i_i) ?”
Từ Lực Kiếm muốn nói là tôi cũng không thể a!
Ánh mắt của Vô Phong Thiên Vương sáng lên, nói: "Ồ? Thiên phú của nó quả nhiên rất cao! Nào nào cậu bé, hãy thi triển ra cho ta nhìn một chút xem sao? Thất bại thì cũng không sao đâu."
Từ Lực Kiếm: "..."
Vương Triệt nói: "Nó nói rằng nó không có tự tin vì tính nó hơi nhút nhát. Cho nên nó muốn tôi hiệp trợ nó một tay.”
Nói xong Vương Triệt liền cầm lên Từ Lực Kiếm và đi về phía trước vài bước rồi thân hình khẽ động.
Xoạt! ! !
Mấy ánh kiếm kinh hồng nương theo tiếng kiếm minh đánh ra ngoài.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Kiếm thế bàng bạc chấn động cho bốn phía đầy cuồng phong gào thét, hồ nước xa xa lại lần nữa cuồn cuộn dâng lên, và vẫn như trước liên miên bạo khởi ra mấy cơn sóng to gió lớn với thanh thế kinh hoàng, uy lực khủng bố!
Không hề thua kém bao nhiêu so với vừa rồi!
Nhìn thấy cảnh này mà mấy người ở đây đều nhao nhao ngây ngẩn cả người và ánh mắt đều trực rớt ra ngoài...
Vương Triệt thu lại Từ Lực Kiếm nhưng trên người nó vẫn còn lấp lóe ánh sáng màu đỏ và đang không ngừng lan ra, rõ ràng là nó đang trong trạng thái rất hưng phấn.
Đợi sau khi từng đợt sóng nước rơi xuống thì mọi người mới lấy lại được tinh thần.
Đã học xong rồi sao?
Dương Tuyền nhìn xem Từ Lực Kiếm với vẻ mặt rất quái dị.
Cái loại cảm giác người không bằng sủng này lại càng lớn hơn trước.
Chỉ xem một lần mà bản thân mình cũng mới học được bảy tám phần thôi.
Thế mà cái thanh kiếm nhỏ này mới xem một lần mà đã học xong rồi à? Khá lắm!
Không chỉ là nó đã học xong, mà vừa nãy còn giống như chính bản thân Vô Phong Thiên Vương đã thi triển ra vậy, uy lực cũng không thua kém trước đó chút nào!
Thật sự giống như khắc họa lại uy thế của Vô Phong Thiên Vương khi nãy.
Cũng không phải hoàn toàn tương đồng nhưng cũng đã gần giống nhau như đúc rồi.
Nghĩ đến đây làm cho Dương Tuyền nhìn xem Vương Triệt mà nhíu mày.
Anh ta cảm giác như có gì đó không phù hợp.
Lúc nãy thật sự là do chính thanh Từ Lực Kiếm này tự mình thi triển ra chiêu kiếm này sao?
Bởi vì tốc độ thi triển quá nhanh và dường như chỉ trong nháy mắt, nên Dương Tuyền chỉ cảm thấy bản thân anh ta cũng không phản ứng kịp.
Hoặc nói là do Vương Triệt và Từ Lực Kiếm đã cùng nhau thi triển ra!
Hiệu trưởng Cố đứng một bên bỗng nhiên nở nụ cười nói: "Ha ha ha ha... Dương Thiên Vương à, cậu hãy nhận xét xem thanh Từ Lực Kiếm này đã học thành công chưa?"
Vô Phong Thiên Vương trầm tư mấy giây rồi mới gật đầu nói: "Không chỉ đã học thành công mà uy lực và độ thuần thục của chiêu kiếm này hoàn toàn không kém gì em. Em cũng hoài nghi chiêu thức này cuối cùng có phải do em sáng tạo ra hay không nữa? Em cảm thấy đứa nhóc này đúng là tất lợi hại!"
Vừa nói xong thì Vô Phong Thiên Vương liền nhìn về phía Vương Triệt và cười nói:
"Bạn học Vương có vẻ như cũng rất tinh thông kiếm đạo nhỉ? Thanh Từ Lực Kiếm nằm trong tay cậu đúng là một thiên tài đấy!"
"Chỉ nhìn một lần mà nó đã có thể hoàn toàn học được chiêu kiếm Điệp Tam Trọng Phong này của tôi rồi."
Vương Triệt chỉ vào Từ Lực Kiếm nói: "Đều là do nó có thiên phú cao mà thôi. Tôi cũng chỉ có tác dụng dẫn đường cho nó."
Vô Phong Thiên Vương khẽ gật đầu, nói: "Đứa nhóc này quả thật rất có thiên phú về kiếm đạo. Trong các loại Hồn sủng dạng kiếm thì tôi cũng chưa gặp được bao nhiêu thanh kiếm có thiên phú về kiếm đạo cao như nó. Chỉ có điều nó vẫn còn nhỏ như vậy nên nếu như không có cậu dẫn dắt nó thì chắc chắn nó cũng không được như vậy đâu."
Thẩm Minh Loan đứng ở một bên mà cũng thấy cực kỳ mơ hồ.
Cô cũng không hiểu rõ tình huống vừa rồi cho lắm, vì cuối cùng là Từ Lực Kiếm đã học xong hay là Vương Triệt đã học xong.
Theo như ý nói của Vô Phong Thiên Vương thì hình như đều là cả hai!
Vô Phong Thiên Vương cười nói: "Nếu đã học xong rồi thì các cậu hãy cố gắng luyện tập thật tốt, giới hạn cao nhất của chiêu kiếm này cũng rất cao đấy. Với chiêu kiếm này thì Vô Phong Kiếm Thế muốn đạt đến trên tầng thứ 10 và vượt cấp đánh bại kẻ địch thì cũng đơn giản như ăn cơm uống nước bình thường mà thôi."
Nghe thấy vậy làm cho Thẩm Minh Loan đã hiểu rõ vì sao chiêu kiếm này lại là độc môn kiếm kỹ.
Chắc hẳn khi Vô Phong Thiên Vương thi triển ra lúc nãy cũng chỉ là trình độ cơ bản mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận