Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 540: Chưa Trải Sự Đời

Ngoạn Mệnh Phong ngậm độc bảo mà tốc độ bay còn rất nhanh, chỉ chốc lát sau nó đã bay đến trước mặt một đám sinh viên.
Một sinh viên trong đó kinh ngạc hỏi: "Nam Ca, sao con Ngoạn Mệnh Phong của cậu lại ngậm một viên độc bảo vậy?"
Sinh viên được gọi là Nam Ca nhìn thoáng qua mà có phần hơi kinh ngạc. Ngoạn Mệnh Phong bay đến trước mặt cậu ta và quả nhiên là đang gắp lấy một viên độc bảo.
Nam Ca suy tư nói: "Niềm vui ngoài ý muốn à? Đáng tiếc đây chỉ là độc bảo của Qua Độc Oa. Mà mình đã để nó đi tìm Độc Mạt Oa mà? Độc Mạt Oa không tìm được nhưng ngược lại đã tìm được một viên độc bảo của Qua Độc Oa. Xem ra hôm nay mình khá là may mắn, hi vọng có thể tìm được một con Độc Mạt Oa luôn."
Nói rồi cậu ta liền muốn thu viên độc bảo này lại.
Vì đồ vật tự nhiên đến tay mà không lấy thì phí.
Đúng lúc này, bọn họ bỗng thấy một đán sinh viên từ nơi xa chạy đến.
Cầm đầu còn là một cô gái xinh đẹp có tư thế hiên ngang, đang nộ khí đằng đằng mà hô lớn: "Trả đồ vật lại cho tôi!"
Vân Phi Mặc một đường đuổi theo, rốt cục cô đã gặp được Khế Hồn Sư của Ngoạn Mệnh Phong nên lập tức hô lớn.
Không bao lâu sau, cả đoàn người đã vọt tới trước mặt bọn họ.
Nam Ca có phần hơi tò mò mà nhìn vào đám người Vân Phi Mặc hỏi: "Các người là sinh viên của trường đại học kia sao? Muốn tôi trả lại cho cậu à? Mà trả lại cái gì vậy? Viên độc bảo này sao? Đây là viên độc bảo mà Ngoạn Mệnh Phong của tôi đã mang về cho tôi mà!"
Khổng Thập Cẩm đứng ra nói: "Đánh rắm! Chúng tôi đang thu thập độc bảo thì con Ngoạn Mệnh Phong của cậu đã thừa dịp chúng tôi không chú ý mà trộm đi thì có!"
Nam Ca lắc đầu, nói: "Điều này không có khả năng! Con Ngoạn Mệnh Phong của tôi sẽ không tùy tiện cầm đi đồ vật đã có chủ! Viên độc bảo này khẳng định là vô chủ nên nó mới có thể lấy đi!"
Khế Hồn Sư nào cũng đều phi thường tín nhiệm hồn sủng của mình.
Thủy Thanh Linh giải thích: "Nhưng viên độc bảo này có quan hệ với quá trình của chúng tôi. Lúc bạn học Vân thu thập viên độc bảo này thì cậu ấy đã sử dụng Nham Thương Giải để lấy được, nhưng lúc viên độc bảo được tung về thì liền bị con Ngoạn Mệnh Phong của cậu gắp đi ngay trên không trung."
"Viên độc bảo này là do bạn học Vân cực khổ mới thu thập được đó."
Nam Ca nhìn về phía hồn sủng bên cạnh Vân Phi Mặc và cười nói:
"Nham Thương Giải à? Tôi không tin! Con Nham Thương Giải sợ nhất là nước, vậy sao nó dám đi vào trung tâm hồ nước để lấy đi viên độc bảo này được? Chẳng lẽ nó biết bay hay sao? Các cậu tùy tiện nói hai câu thì chúng tôi không thể tin!"
Một sinh viên sau lưng Nam Ca liên tục cười nhạo nói ra: "Độc bảo là thứ không tiện thu thập, vậy một con Nham Thương Giải làm sao có thể thu thập được? Còn đánh bay về nữa chứ? Chẳng lẽ nó lại biết cách khống chế trường thương của mình bằng tinh thần để đánh bay độc bảo về hay sao? Giải thích cho chúng tôi chút xem!"
Thủy Thanh Linh khẽ nhíu mày, nhìn về phía Vân Phi Mặc hỏi: "Bạn học Vân cảm thấy thế nào?"
Vân Phi Mặc nhịn không được mà khiển trách: "Biểu thị cái rắm! Đây vốn là đồ của tôi mà tôi còn phải chứng minh đó là đồ của tôi à? Mau trả đồ vật lại cho tôi ngay!"
Nham Thương Giải làm vài chục lần mới thành công một lần, nếu bây giờ thử lại thì cô cũng không biết cần đến mấy lần nữa mới có thể thành công.
Các bạn học còn lại cũng cảm thấy như thế, đây vốn là đồ của Vân Phi Mặc thì dựa vào cái gì mà phải đi chứng minh chứ?
Nam Ca nói:
"Vậy thì không thể trả lại cho các bạn được rồi. Tôi cũng là người phân rõ phải trái, và tôi không tin Ngoạn Mệnh Phong của mình sẽ gắp đi đồ vật đã có chủ. Huống chi nói lại một bước, nếu đúng như các bạn đã nói, lúc Nham Thương Giải của cậu bắt đầu tung đồ lên thì cậu hẳn là sẽ kịp thời tiếp được chứ."
"Nếu cậu không tiếp được vậy thì viên độc bảo ở giữa không trung là vô chủ."
"Đó là do cậu không có bản lĩnh và nơi này cũng không phải trường học. Chỉ có bọn nhóc con mới vừa vào học như các bạn mới không biết luật lệ gì thôi."
"Tôi thấy các bạn hẳn là lần đầu tiên đến để thu thập những tài liệu này phải không? Vùng dã ngoại không phải đơn giản như các bạn tưởng tượng đâu. Các bạn có biết vì sao các giáo viên của các bạn không thèm để ý đến chuyện này không?"
"Bởi vì ông ấy muốn để cho những người vừa ra khỏi cấp ba như các bạn thể nghiệm được tình huống thật sự trong nơi hoang dã."
Đám sinh viên phía sau Nam Ca cũng đã nhìn ra.
Một đoàn người Vân Phi Mặc là một đám Khế Hồn Sư mới vừa bước chân vào đại học, nên còn chưa từng chịu xã hội đánh đập.
Nghe xong lời này thì mấy người Vân Phi Mặc có hơi kinh ngạc.
Dù muốn phản bác nhưng lại tìm không thấy lời nào để phản bác.
Sắc mặt cả đám liền đỏ cả lên.
Vương Triệt ngược lại cảm thấy chuyện này rất bình thường, loại thể nghiệm này chẳng đáng là gì với anh.
Không nói về kiếp trước, chỉ là đám sinh viên này trông ôn hòa như những con mèo nhỏ so với những tên Quỷ Hồn Sư hung tàn kia.
Điều này chứng tỏ những sinh viên năm ba, năm tư của trường đại học khác đang tiến hành hoạt động với câu lạc bộ.
Cả đám người đều có thực lực không thấp.
Con Ngoạn Mệnh Phong kia cũng đã gần 2000 năm tu vi hồn lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận