Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 408: Không Thần Long Khiếp Sợ

Lâm Dương trầm tư nói:
"Tọa độ không gian chân chính duy nhất trong mảnh đất lơ lửng này đều phát sinh biến hóa mỗi ngày..."
"Mà căn bản là không có người từng đến qua... Nhưng lại nhiều vết tích chiến đấu như vậy, nhất là mảnh đất lơ lửng thứ nhất và thứ hai có vết tích chiến đấu nhiều vô cùng..."
"Tuy vậy đây không giống như là một trận chiến đấu... Chẳng lẽ là bạn học Vương Triệt kia làm ra?"
Ánh mắt của Lâm Dương dần dần thay đổi.
Ông ta cảm thấy suy nghĩ của mình đã có chút không hợp lẽ thường.
"Chẳng lẽ cậu ta không chỉ một lần tiến vào những mảnh đất lơ lửng này? Nhưng hai con hồn sủng của cậu ta đều không có năng lực không gian, nếu sau khi tiến vào mà không đánh bại được huyễn tượng vệ thú thì căn bản không thể ra ngoài được..."
Lấy thân phận của Lâm Dương Thiên Vương, ông ta cũng cảm thấy ý nghĩ này của mình có chút không đáng tin.
"Chỉ có bên trong mảnh đất lơ lửng thứ tư là có vết tích chiến đấu vô cùng ít ỏi... Có nghĩa là mảnh đất lơ lửng thứ tư chính là địa điểm truyền tống!"
"Cậu ta không chỉ ở ba khối trước lặp đi lặp lại ra vào rất nhiều lần để tiến hành chiến đấu, mà còn ở mảnh đất lơ lửng thứ tư đánh bại huyễn tượng vệ thú rồi đi vào chỗ của Không Thần Long!"
Lâm Dương cảm thấy tê cả da đầu.
Bởi vì ông ta biết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì suy nghĩ này tuyệt đối là chính xác.
Bạn học Vương Triệt kia hình như có chút yêu nghiệt!
Đám người Chu Hình đều còn đang thảo luận xem anh bạn này có phải đang bị vây khốn ở mảnh đất lơ lửng thứ hai hay không!
Nhưng kết quả thì...
Lâm Dương gãi đầu, nói:
"Cậu ta không chỉ có đánh xuyên qua bốn mảnh đat lơ lửng, mà còn lặp đi lặp lại đánh rất nhiều lần! Vậy cậu ta đang muốn làm gì?"
"Cậu ta đang muốn nghịch thiên sao?"
"Một con Lục Mao Trùng và một con Từ Lực Kiếm, cùng với một học sinh chỉ vừa thức tỉnh Võ Hồn nhiều nhất là một tháng, đẳng cấp hồn lực nhiều lắm là Khế Hồn Sư cấp 10... Thế mà lại điên cuồng lặp đi lặp lại khiêu chiến huyễn tượng vệ thú huyễn hóa ra Cổ Hồn thú trong này..."
"Cậu ta khiêu chiến nhiều lần như vậy là để huấn luyện hồn sủng sao?"
Trong chốc lát, Lâm Dương lại có chút không biết nên xử lý như thế nào.
Ông ta khẳng định suy đoán của mình đã đúng tám chín phần mười.
"Hiện tại chắc là cậu ta đã nhìn thấy Không Thần Long... Nhưng dù cậu ta có lại nghịch thiên hơn nữa, chẳng lẽ cậu ta lại còn có thể kháng trụ được lĩnh vực uy áp của Không Thần Long sao?"
Lâm Dương nghĩ tới đây thì bỗng nhiên cảm thấy một trận đau lòng.
Loại thiếu niên thiên tài yêu nghiệt đến cực hạn như này mà ngã xuống như vậy thì thật quá đáng tiếc!
Lâm Dương nhìn về phía mảnh đất lơ lửng cuối cùng một lần nữa, nói:
"Không được không được! Tính mệnh của cậu nhóc này ta nhất định phải bảo vệ."
"Xem ra hôm nay phải đi gặp Không Thần Long một chuyến mới được."
Ông ta đang định làm vậy thì đột nhiên hư không chấn động một hồi!
Chỉ nghe trong hư không tại thượng tầng của rừng Phù Không đang vang lên âm thanh.
Sau đó liền bộc phát ra một luồng ánh sáng tận trời, không gian run rẩy!
Lâm Dương mở to hai mắt, tâm thần đại chấn, nói:
"Khu vực không gian của Không Thần Long đang rung động! Chẳng lẽ là Không Thần Long đã sắp thức tỉnh hoàn toàn rồi sao? Chuyện này thật không tốt!"
Hư không run rẩy mãnh liệt như thế, vậy chỉ có thể là do lĩnh vực không gian của Không Thần Long đã bị kinh động!
"Chẳng lẽ là vì cậu nhóc Vương Triệt kia đã làm ra? Không có khả năng, không có khả năng! Lấy thực lực của cậu ta mà muốn thức tỉnh Không Thần Long lúc này sẽ là chuyện không thể. Lĩnh vực uy áp cường đại như vậy, cậu ta chỉ vừa đối mặt thì khẳng định sẽ không thể đến gần. Vậy làm sao cậu ta có thể để cho lĩnh vực không gian của Không Thần Long rung động được?"
"Chẳng lẽ còn có những cường giả khác đã tiến vào lĩnh vực không gian của Không Thần Long?"
Không phải ai cũng đều có thể đánh thức Không Thần Long nếu không có chút thực lực.
Lâm Dương càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.
Sau đó ta không chút do dự mà trực tiếp tiến vào mảnh đất lơ lửng thứ tư.
Ta phải vào xem thư một chút!

Trong không gian lĩnh vực của Không Thần Long.
Khí thế trên người Vương Triệt đang không ngừng tăng lên.
Nhất là sau khi Võ Hồn thứ hai xuất hiện, khí thế càng ngày càng tăng vọt!
Dù cho Vương Triệt không tu luyện Võ Hồn hình người này, và cũng không cách nào phụ thể, nhưng chỉ bằng khí thế thả ra thì cũng đã đủ rồi!
Võ Hồn này chính là Vương Triệt năm đó khi độ kiếp cảnh giới Nguyên Thần. Ừm, nói trắng ra chính là bản thân anh.
Cho dù chỉ là Võ Hồn, nhưng lúc phóng ra cũng sinh ra uy áp to lớn, còn kết hợp với khí thế lúc này của Vương Triệt.
Nên con Không Thần Long mở nửa đôi mắt kia rốt cục cũng đã nhìn về phía anh.
Nó phảng phất như đã bị khiếp sợ.
Trong con mắt rồng cuồng bạo của nó xuất hiện từng chút cảm xúc hiếm thấy trong vô thức.
Thậm chí Không Thần Long còn mơ hồ sinh ra một tia e ngại.
Ban đầu thân mình của nó nằm phủ phục bất động, trông giống như vô số ngọn đại sơn kết nối với nhau, nhưng giờ phút này nó đúng là có hơi chuyển động một tí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận