Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 610: Tiếp Tế

Bọn họ cũng đã trốn được tương đối kịp thời, nên vết thương trên người không tính là quá nặng, tuy nhiên tinh thần của bọn họ rõ ràng không phải quá tốt.
Hiển nhiên đều đã nhận lấy thương tích.
Bị thương tương đối nghiêm trọng.
Hồn sủng đều không ở bên người bọn họ, vậy đoán chừng chúng đã bị thương nghiêm trọng hơn, nên đều đã trở lại không gian Hồn Vực để dưỡng thương.
Dựa vào tình nghĩa bạn học, Vương Triệt đưa đan dược khôi phục do nh luyện chế ra cho bọn họ.
Cho tới bây giờ, số đan dược khôi phục này là anh còn chưa bao giờ sử dụng qua và đều đã muốn mốc meo.
Vị học trưởng dẫn đầu cảm tạ Vương Triệt: "Đa tạ! Cậu tranh thủ thời gian rời khỏi đây đi, bây giờ con Vân Đình Lôi Long kia đang ở trong trạng thái nổi giận, nếu không chúng tôi cũng sẽ không thê thảm như vậy."
Trạng thái nổi giận à?
Vương Triệt không cần doán cũng biết, nhất định là vì lôi chủng của nó đã bị Từ Lực Kiếm hấp thu.
Nói thế thì những đoàn đội bị thương nặng như vậy cũng bởi vì chuyện này...
Về Vân Đình Lôi Long thì Vương Triệt đã biết.
Trước đó anh không thấy được bộ dạng của nó tại tầng thứ nhất nên không cách nào phán đoán.
Và vẫn có một vài loại Phi Long có được thuộc tính hệ lôi điện.
Mà Vân Đình Lôi Long chỉ là loại Phi Long miễn cưỡng đạt đến cấp độ vương giả.
Nhưng hồn thú cấp độ vương giả đều không phải hạng bình thường.
Mà đây còn là một con Phi Long nên thực lực của nó tự nhiên là rất mạnh.
Nhất là ở trong loại hoàn cảnh này, thực lực của nó sẽ còn đạt được sự tăng phúc nhất định.
Trong không khí đang có rất nhiều năng lượng hệ lôi điện, nên phi thường có lợi để nó phát huy.
Các vị học trưởng học tỷ này trên đường đi đều đã sử dụng hết đan dược của Vương Triệt.
Vị học trưởng dẫn đầu nhìn về phía Vương Triệt mà kinh ngạc nói: "Ồ, hiệu quả từ loại đan dược của cậu rất mạnh đấy, chúng tôi cảm giác đã khôi phục không ít. Cậu mua nó ở chỗ nào thế? Lần sau tôi cũng muốn đi mua vài viên."
Vương Triệt nói: "Tôi là sinh viên của đại học Lâm Hải chuyên ngành nông nghiệp nên đã tự luyện chế ra loại đan dược này. Hiện tại còn có người đang khiêu chiến con Vân Đình Lôi Long kia không?"
Vị học trưởng dẫn đầu: "Sinh viên chuyên ngành nông nghiệp có thể tự luyện chế ra loại được đan dược sao?"
Anh ta không quá hiểu về chuyên ngành nông nghiệp, nhưng vẫn cảm thấy loại đan dược này có hiệu quả xác thực là cực giai.
Tuy mấy viên đan dược này có dáng vẻ cực kỳ bình thường, nhưng sau khi ăn vào vẫn còn hơi dư lại chút ít hương vị, và khẩu vị thế mà cũng không tệ lắm!
Đại bộ phận đan dược khôi phục đều có khẩu vị rất bình thường.
Vì ai sẽ đi chú trọng về khẩu vị làm gì?
Chủ yếu nhất là hiệu quả khôi phục quả thực là kinh người!
Vị học trưởng dẫn đầu đáp: "Ừm, sau khi chúng tôi đi về thì chỉ có một mình bạn học Trịnh Thiếu Dương đi khiêu chiến với Vân Đình Lôi Long."
Các vị học trưởng học tỷ ăn xong đan dược thì tinh thần đã càng ngày càng tốt.
Vương Triệt nói: "Trịnh Thiếu Dương sao? Anh ta dám một mình khiêu chiến vậy cũng sẽ rất lợi hại!"
Vị học trưởng dẫn đầu cười nói: "Trịnh Thiếu Dương là sinh viên năm hai của đại học tổng hợp Bắc Giang chúng tôi, cậu ta là một trong hai sinh viên duy nhất đã thông qua kiểm tra chuyên nghiệp tại đạo quán ở năm thứ hai đại học. Cậu ta chính là lão đại và đại biểu chiến lực cho chuyên ngành đấu hồn của đại học tổng hợp Bắc Giang chúng tôi. Một mình cậu ta còn mạnh hơn tất cả chúng tôi cộng lại. Nên tự nhiên cậu ta sẽ sẽ một mình đi khiêu chiến Vân Đình Lôi Long để chứng minh bản thân."
Vương Triệt nghe xong liền thầm nghĩ: Người này lợi hại như vậy sao? Nhưng doán chừng con Vân Đình Lôi Long hơi khó khăn cho anh ta rồi.
Nhưng Vương Triệt cũng cảm thấy không quan trọng.
Nếu người ta có thể chiến thắng thì chính là người ta có bản lĩnh.
Ít đi vài lôi chủng cũng không quan trọng, dù sao Từ Lực Kiếm cũng đã có sấm sét màu đen bạc rồi.
Vị học trưởng dẫn đầu tựa như nghĩ tới điều gì nên vội hỏi: "Đúng rồi bạn học, để lại tên đi vì đan dược do cậu luyện chế có hiệu quả rất mạnh, sau này tôi muốn mua của cậu. Cậu thấy có được không?"
Vương Triệt nói: "Thật có lỗi, tạm thời tôi không bán ra những đan dược này. Ừm, tôi hơi tò mò muốn đi trước quan sát. Các vị vẫn nên nhanh chóng đi ra ngoài để khôi phục đi thôi."
Vương Triệt cũng không có bao nhiêu thời gian và tâm tình để luyện chế loại đan dược cấp thấp này mà bán ra.
Vì chuyện này quả thực quá lãng phí thời gian, còn không bằng để dành mà tu luyện nhiều thêm một lần.
Cứ luyện chế một chút để xài là được rồi.
Về phần tiền bạc thì Vương Triệt cũng không quá coi trọng, trừ khi anh gặp phải tài nguyên đặc thù thiết yếu cần dùng tiền mới có thể mua được, khi đó Vương Triệt sẽ có thể cân nhắc đi kiếm ít tiền.
Vị học trưởng dẫn đầu nghe nói như thế thì cảm giác hơi đáng tiếc, nhưng cũng không còn ý định mua nữa.
Anh ta cười hỏi: "Vậy cậu hãy cẩn thận một chút, không nên đến quá gần chỗ nó. Đúng rồi, cậu có thể luyện chế ra đan dược lợi hại như vậy, thế thì cậu hẳn là sinh viên năm ba rồi nhỉ? Tôi có biết Thẩm Minh Loan của đại học Lâm Hải các cậu."
Vương Triệt nói: "Tôi là sinh viên đại học năm thứ nhất! Không nói nữa, tôi đi trước đây!"
Đám người: "? ? ?"
Trong đầu bọn họ đều là mấy dấu chấm hỏi to đùng mà nhìn theo bóng lưng Vương Triệt.
Sinh viên năm nhất của đại học Lâm Hải mà đã trâu bò như vậy rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận