Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 97: Thôi Vệ Quốc tính cái gì đồ vật

Sáng ngày thứ hai, Cục công an khu Nhạc Bình theo lệ cũ tổ chức hội nghị đảng ủy viên, Lưu Quân Đào chủ trì. Tô Hi khi tiến vào phòng họp trước đó gặp được Thôi Vệ Quốc, Đàm Đức, Cao Sơn Thanh, Khâu Bảo Hoa bốn vị phó cục trưởng, đồng thời còn có phó chính ủy kiêm thành viên đảng ủy Vương Vĩnh Phong, chủ nhiệm phòng chính trị Tôn Nhạc Thành. Đàm Đức không hề chào hỏi Tô Hi, hắn giả vờ như không thấy, đi thẳng vào phòng họp. Dù sao, hắn vẫn còn nhớ chuyện Tô Hi ép hắn mời liền ba chén mà cảm thấy m·ấ·t mặt x·ấ·u hổ. Mà chuyện khiến hắn không ngờ đến là, hai vị phó cục trưởng Cao Sơn Thanh và Khâu Bảo Hoa đi sau hắn lại không làm như vậy, mà mỉm cười nhẹ gật đầu với Tô Hi, rồi mới đi vào phòng họp. Tô Hi hôm qua lập uy quá h·u·n·g h·ã·n, Đoạn Thành Long, Đoạn Nghĩa Khang trực tiếp bị đưa vào tổ chuyên án, buổi tối ủy ban kỷ luật đã thông báo tiến hành lập án điều tra đối với bọn họ. Hiệu suất này khiến bọn họ k·i·n·h h·ã·i. Bọn họ không thể không lo lắng rằng có phải trong tay Tô Hi vẫn còn nắm được nhược điểm của những người khác hay không, tuy rằng Đàm Đức luôn miệng nói rằng chỗ dựa Đường Hướng Dương của Tô Hi đã đến tỉnh Trung Bắc làm cục trưởng, còn nói rằng Trình Vĩ Quang, phó trưởng ban không hợp với Đường Hướng Dương, phần lớn sẽ tiếp nhận vị trí này, lúc này ai mà lại gần Tô Hi thì sau này sẽ bị xem là người của phe Đường mà bị thanh toán. Nhưng lúc này, để bọn họ đứng trước nguy cơ mất mặt thì tuyệt đối họ không làm. Tuy chữ "Quan" nổi lên trên hết, nhưng người làm quan tốt nhất không nên quá nổi bật, khi thế cục chưa rõ ràng, tuyệt đối không thể đốt đuốc cầm gậy mà đắc tội với người khác. Đàm Đức đã đứng ra rồi, vậy thì cứ để hắn chịu đựng. Dù sao phía sau hắn có người chống lưng, mấy năm nay hắn k·h·ó·c lóc than vãn cũng không phải là vô ích. So với việc Cao Sơn Thanh, Khâu Bảo Hoa mỉm cười gật đầu, thì Vương Vĩnh Phong và Tôn Nhạc Thành lại tỏ ra tương đối nhiệt tình: “Cục trưởng Tô, tôi lúc ấy xem trên TV thấy cậu phá án, thật sự là thấy lo lắng cho cậu đó. Không ngờ cậu lại thực sự tiêu diệt được băng của Tống Hổ Sơ, việc này đối với môi trường trị an của Nhạc Bình chúng ta mà nói đúng là một bước tiến lớn.” "Đúng vậy, cục trưởng Tô. Tôi bội phục nhất là việc cậu xử lý vụ án 1020, quả thật là thần kỳ. Bây giờ thì tốt rồi, Cục công an khu Nhạc Bình chúng ta có hai vị thần thám, những yêu ma quỷ quái muốn gây sóng gió ở Nhạc Bình khu này cũng phải cân nhắc cho kỹ đấy." Hai người kẻ xướng người họa, khá là nhiệt tình. Tô Hi vẫn giữ nụ cười, đang muốn lên tiếng. Bỗng có một người đi tới, hắn cười rạng rỡ, nhưng cả khuôn mặt tựa như vỏ quýt, mấp mô rất nhiều, con mắt cũng hõm sâu vào, nhìn qua rất lão luyện, nhưng đồng thời cũng có chút cảm giác "Người s·ố·n·g chớ nên tới gần". Người này chính là Thôi Vệ Quốc. Dù cho Tô Hi có hóa thành tro thì cũng nhận ra. Chỉ là, hiện giờ Thôi Vệ Quốc so với Thôi Vệ Quốc sau này làm bí thư chính pháp ủy rõ ràng gầy hơn, lại càng thêm đen. Sau khi làm bí thư chính pháp ủy khu ủy, mặt của hắn tròn trịa, da cũng trắng trẻo lên đôi chút, những chỗ mấp mô trên mặt cũng không rõ ràng như vậy nữa. "Đây chính là cậu Tô nhỏ phải không?" Thôi Vệ Quốc vẻ mặt tươi cười, nhưng trong miệng lại có chút k·h·i·n·h t·h·ư·ờ·n·g, dùng một loại giọng điệu của "Lão tiền bối" để nói: “Quả nhiên là tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ tài cao.” Đứng ở bên cạnh, Vương Vĩnh Phong hơi nhíu mày, còn Tôn Nhạc Thành thì lại cau mày, theo bản năng hắn hơi dịch sang bên cạnh nửa bước, làm ra vẻ đứng xem kịch hay. Ở chốn quan trường, trừ khi chức quan của bạn lớn hơn người khác, chứ thường thì không phân biệt theo tuổi tác, càng sẽ không khi lần đầu gặp mặt, lại còn ở trong tình huống có đồng cấp đồng sự mà lại ra vẻ trưởng bối. Huống chi hiện tại Thôi Vệ Quốc tuy là chính khoa cao cấp, nhưng trên vai hắn gánh chức cấp hai cảnh đốc. Tô Hi cũng là chính khoa, trên vai lại mang quân hàm cảnh sát cấp một cảnh đốc. Cách nói này của Thôi Vệ Quốc, rõ ràng là đang giễu cợt Tô Hi, để đạt được thái độ bề trên, muốn áp chế Tô Hi cái kẻ đầu xanh này. Tô Hi mỉm cười, hắn nghiêng đầu: "Vị này chắc là phó cục trưởng Thôi, thật may mắn được gặp mặt. Tối hôm qua tôi có xem qua rất nhiều hồ sơ vụ án của đội cảnh s·á·t h·ìn·h s·ự, phía trên có không ít chữ ký của cục trưởng Thôi, nét chữ như rồng bay phượng múa, rất có phong thái, nay gặp mặt, quả đúng là chữ như người." Vừa nghe Tô Hi nói vậy, sắc mặt Thôi Vệ Quốc lập tức trở nên c·ứ·n·g đờ. Vương Vĩnh Phong và Tôn Nhạc Thành đứng bên cạnh cũng đột nhiên gượng cười. Câu nói của Tô Hi trực tiếp đ·á·n·h trúng chỗ đau của Thôi Vệ Quốc. Hiện tại tuy Thôi Vệ Quốc là phó cục trưởng Cục công an, nhưng đồng thời hắn vẫn là cục trưởng cục chấp p·h·áp tổng hợp của huyện, bí thư đảng ủy, mọi người thường gọi hắn là cục trưởng Thôi, dù là Lưu Quân Đào gặp hắn cũng sẽ kêu một tiếng cục trưởng Thôi. Vốn, Thôi Vệ Quốc rất có cơ hội thuận vị được đề bạt thành cục trưởng cục công an. Nhưng không ngờ... Lưu Quân Đào lại lợi dụng mối quan hệ cha con để vượt cấp thăng chức, bây giờ chức chính khoa của Lưu Quân Đào đã được xét duyệt, chẳng bao lâu nữa sẽ chính thức tuyên bố. Trên con đường quan lộ, Lưu Quân Đào lại hung hăng vượt qua hắn một bước… Trước đó, Lưu Quân Đào thế nhưng là giành lấy vị trí chỉ huy đội trinh s·á·t h·ìn·h s·ự của hắn. Bây giờ, Tô Hi đến nhậm chức đội trinh s·á·t h·ìn·h s·ự, thế mà cũng là chính khoa, lại còn là cấp một cảnh đốc. Trong lòng hắn tức muốn sôi ruột. Hắn vốn chỉ muốn đánh vào Tô Hi cái kẻ không có tí địa vị nào, đè ép một chút Tô Hi. Không ngờ mới ngày đầu nhậm chức, Tô Hi đã đem cha con đầu xỏ địa phương Đoạn Thành Long, Đoạn Nghĩa Khang tống vào tù, xem ra cậu Tô này đúng là người không dễ đối phó. Không chỉ cố tình nhấn mạnh chữ 'Phó cục trưởng', mà còn ngấm ngầm phê bình ngoại hình của Thôi Vệ Quốc. Trúng hai cái cấm kỵ lớn nhất của Thôi Vệ Quốc. Thôi Vệ Quốc thu lại nụ cười, sắc mặt tái nhợt, nói: "Phó cục trưởng Tô, quá cứng thì dễ gãy, e rằng không dễ cho việc triển khai công tác trinh s·á·t h·ìn·h s·ự, nên cố gắng nhiều hơn." Câu nói này của Thôi Vệ Quốc tuy thản nhiên, nhưng ý uy h·iếp trong lời nói thì rất m·ã·n·h l·i·ệ·t. Hắn bây giờ tuy không còn ở đội trinh s·á·t h·ìn·h s·ự nữa, nhưng lực ảnh hưởng của hắn không phải là một người trẻ tuổi mới đến như Tô Hi có thể so bì. Sau khi nghe xong, Tô Hi vẫn giữ vẻ mặt tươi cười: "Tôi xưa nay rất giỏi thu dọn cục diện rối r·ắ·c." Vừa nói xong câu này, Vương Vĩnh Phong và Tôn Nhạc Thành theo bản năng hít vào một ngụm khí lạnh, mùi t·h·u·ố·c s·ú·n·g nồng đậm hơn tưởng tượng của bọn họ rất nhiều. Nằm mơ bọn họ cũng không nghĩ đến Tô Hi lại cứng rắn đến vậy. Thông thường mà nói, người mới đến gặp phải người đồng nghiệp cũ dựa vào thâm niên ra mặt, phần lớn sẽ tạm thời nhẫn nhịn. Không ngờ Tô Hi lại chẳng hề nể nang. So với Thôi Vệ Quốc mới nói mấy câu hù dọa, thì Tô Hi chẳng khác nào giáng cho Thôi Vệ Quốc hai cái bạt tai, hơn nữa còn dán thẳng cứt lên mặt hắn. Thôi Vệ Quốc còn đang uy h·iế·p Tô Hi khó bề triển khai công việc, Tô Hi một câu “Giỏi thu dọn cục diện rối r·ắ·c” hoàn toàn phủ định sự hữu dụng của Thôi Vệ Quốc, còn thể hiện sự mạnh mẽ quyết tâm phá bỏ cái cũ để xây dựng cái mới. "Hừ!" Thôi Vệ Quốc hừ lạnh một tiếng, bước nhanh vào phòng họp. Mối thù này xem như đã kết. Tôn Nhạc Thành mỉm cười gật đầu với Tô Hi, sau đó cũng nhanh chân đi vào theo. Hắn là một người khôn ngoan, tuy rằng không muốn đắc tội Tô Hi, nhưng lại càng không muốn bị Thôi Vệ Quốc xem là đứng về phía Tô Hi. Vương Vĩnh Phong thì lại dừng lại, ông ta nói với Tô Hi: "Đồng chí Tô Hi, năm vị đội trưởng trung đội của đội trinh s·á·t h·ìn·h s·ự đều do cục trưởng Thôi cất nhắc lên đó." Nói rồi ông ta cũng vào phòng họp. Tô Hi khẽ nhướng mày, thế thì sao? Nhưng hắn cũng cảm ơn Vương Vĩnh Phong vì đã nói với hắn những lời này. Hắn đứng ở cửa một lúc, sắp đến 9 giờ thì Lưu Mậu Thịnh đi tới, thấy Tô Hi đứng ngoài cửa thì hơi ngẩn ra một chút, chào một tiếng rồi nhanh chân đi vào phòng họp. Một lát sau, Lưu Quân Đào đi tới. Tô Hi đón lấy, hắn có chút việc muốn trò chuyện với Lưu Quân Đào. Vừa hay, Lưu Quân Đào cũng có chuyện muốn trò chuyện với Tô Hi. Đây chính là sự ăn ý của bọn họ. Đương nhiên, Lưu Mậu Thịnh cũng rất có ăn ý...
Bạn cần đăng nhập để bình luận