Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 159: Có phải hay không lời đồn, ta còn không biết sao?

Chương 159: Có phải lời đồn hay không, ta còn không biết sao?
Trần Chất Bân bị Tô Hi áp giải lên xe.
Đầu óc hắn không được lanh lợi, nhưng trung bình thì cũng đạt tiêu chuẩn. Lúc này, hắn biết rõ mình đã gây ra chuyện lớn, hắn đã không còn tâm trạng trêu chọc thoải mái nữa, nhất là sau khi thấy đội viên của Tô Hi rút súng ra, hắn cảm thấy hoảng sợ. Trước kia hắn nói Trần Văn Kiệt rất ngầu. Hiện tại, khi ngồi lên chiếc xe cảnh sát 'tâm tâm niệm niệm', hơn nữa còn bị cảnh quan Tô tự mình áp giải ở hàng ghế sau, hắn chẳng còn thấy mình ngầu chút nào, chỉ thấy sợ hãi.
Đinh linh linh! Điện thoại di động của hắn vang lên.
Hắn móc điện thoại ra, không dám nghe, nhìn Tô Hi: "Cha ta."
Tô Hi cầm điện thoại, ấn nút nghe: "A lô, có phải là cảnh quan Tô không?"
Giọng Trần Đường vang lên đầu tiên. Trần Đường so với con trai của ông thông minh hơn nhiều.
"Đúng."
Trần Đường rất khách khí nói: "Chào anh, cảnh quan Tô, tôi là Trần Đường, chủ tịch tập đoàn Bart, chúng ta đã gặp nhau một lần trước đó. Tôi muốn hỏi anh, con trai tôi Trần Chất Bân có liên quan nhiều đến vụ án buôn lậu thuốc phiện của Trần Văn Kiệt không?"
"Thưa ông Trần, tình tiết vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra, tôi không thể tiết lộ cho ông."
"Theo tôi được biết, cũng không có lệnh bắt giữ nào. Mà anh lại mang súng ống đầy đủ từ tổng bộ tập đoàn Bart bắt đi tổng giám đốc công ty, việc này sẽ gây bất lợi cho việc kinh doanh của công ty chúng tôi." Trần Đường cố gắng tạo áp lực cho Tô Hi qua điện thoại: "Tôi tin Trần Chất Bân không có bất kỳ lý do gì để dính líu đến vụ buôn lậu ma túy, hắn không có động cơ như vậy."
"Chúng tôi sẽ không oan uổng người tốt, cũng sẽ không bỏ qua kẻ phạm tội."
"Tốt, tôi tin tưởng cảnh quan Tô có thể nhanh chóng tìm ra sự thật. Chất Bân, con không cần phải sợ, hãy tin tưởng cảnh quan Tô, hãy tin tưởng khu ủy và chính quyền khu, cũng phải tin tưởng chính quyền thành phố, thậm chí là ủy ban tỉnh!"
Trần Đường vừa nói xong liền cúp máy.
Tô Hi cười nhạt một tiếng, thuận tay đưa điện thoại cho La Văn Vũ: "Tắt máy trước đi. Tôi tin là cậu ấm Trần sau khi nghe câu này của cha cậu ta thì cũng an tâm phần nào. Tập đoàn Bart bối cảnh cứng ghê."
Tô Hi nhân tiện vỗ vỗ vai Trần Chất Bân.
Tâm trạng căng thẳng của Trần Chất Bân đã bớt đi phần nào, hắn nói với Tô Hi: "Cảnh quan Tô, đây thật sự chỉ là hiểu lầm thôi. Anh nói xem, nhà tôi nhiều tiền như vậy, làm sao có chuyện đi buôn lậu ma túy được chứ?"
"Chuyện này khó nói lắm. Tôi nghe nói, ba của cậu lập nghiệp là từ việc vận chuyển hàng hóa cho người khác ở Điền Nam đấy, một chuyến hàng như thế."
"Cái này... cái này... Đều là tin đồn thất thiệt, làm sao có thể được chứ. Cha tôi là một thương nhân chân chính."
Tô Hi hỏi: "Vậy theo cậu, khoản tiền đầu tiên ba cậu mua lại mỏ than của xí nghiệp nhà nước từ đâu ra?"
"Đi vay chứ."
Tô Hi vỗ vỗ vai Trần Chất Bân: "Cậu đúng là ngây thơ thật đấy. Chuyện của cậu không tính là lớn, tùy vào việc định tính thôi. Với mối quan hệ của nhà cậu, ngồi tù hai ba năm là có thể ra được."
"Tôi..." Trần Chất Bân lập tức hoảng sợ. Với quan hệ của nhà chúng tôi, còn phải ngồi hai ba năm ư? Tôi căn bản không hề tham gia vào việc buôn lậu ma túy của Trần Văn Kiệt mà?
Lúc này, điện thoại của Tô Hi vang lên.
Tô Hi cầm điện thoại lên xem, là 'lão Vương sát vách' gọi đến.
Tô Hi không khỏi mỉm cười.
Hắn ấn nút nghe: "Cường Thắng, có chuyện gì sao?"
"Tô cục, có phải anh giận dỗi chú tôi rồi không? Tôi vừa gọi điện thoại cho chú, chú ấy bảo muốn giết anh, làm tôi sợ hết hồn." Giọng Mã Cường Thắng rất khẩn trương.
Hắn thật sự sợ hãi. Hắn là người không muốn Tô Hi và Mã Văn Quân có mâu thuẫn nhất, hắn thậm chí còn không muốn Tô Hi gặp Mã Văn Quân. Dù sao thì Tô Hi trước đây đã giữ một đống CD của hắn, trong đó có cảnh kích tình của hắn với thím.
Nếu lời qua tiếng lại, lỡ miệng nói ra. Gian tình bị Mã Văn Quân biết được, chắc chắn hắn sẽ bị lột da xẻ thịt ngay.
Tô Hi cười cười, hắn nói: "Cường Thắng, cậu yên tâm đi, tôi là người kín miệng. Mâu thuẫn giữa tôi và chú cậu, không ảnh hưởng đến tình bạn giữa cậu và tôi."
Mã Cường Thắng nghe Tô Hi nói vậy, trong lòng liền ổn định. Hắn rất cảm động, thành thật nói ra: "Tô cục... anh thật là rộng lượng. Hay là tôi mời chú tôi, hai người gặp mặt uống chén rượu? Tôi thật lòng mong hai người hòa thuận. Anh cũng biết đó, chú tôi người đó thực ra rất độc ác, anh bây giờ cấp bậc không cao bằng chú ấy, chú muốn xử lý anh rất dễ."
"Cảm ơn cậu, Cường Thắng. Chuyện của tôi và chú ấy chỉ là công việc thôi. Tôi bắt Trần Chất Bân của tập đoàn Bart, mà chú ấy lại không cho tôi bắt."
"À, sao anh lại bắt Trần Chất Bân thế? Ba của hắn là Trần Đường, quan hệ rộng lắm đấy, chú tôi còn nghe theo hắn. Nghe nói, quan hệ của hắn ở tỉnh cũng rất cứng cựa. Tôi thấy nếu không có chuyện lớn gì thì anh thả hắn đi có hơn không."
"Thả thì nhất định không thể thả. Cảm ơn cậu đã quan tâm, Cường Thắng."
"Ây da, anh đừng khách sáo với tôi như vậy chứ, cái đó là không tốt đâu!" Mã Cường Thắng nói xong liền cười hề hề: "Nhưng mà, nếu anh bắt Trần Chất Bân lại nhốt mấy ngày. Cha con Trần Văn Bân và Trần Đường phải cảm ơn anh đấy."
Tiếng cười quen thuộc, ngữ khí quen thuộc.
Tô Hi thậm chí có thể cảm nhận được vẻ đểu giả của Mã Cường Thắng qua giọng nói đó.
Tô Hi biết rõ còn cố hỏi: "Sao lại nói thế? Cường Thắng?"
"Tô cục, không nói dối anh. Hôm đó sau khi gặp anh ở trên bàn ăn, tôi vẫn để ý đấy. Anh biết mà, tôi chỉ thích cái kiểu đó thôi, đối với mấy chuyện hạ lưu thì cực kỳ chú ý, giống như có radar vậy đó."
"Vợ của Trần Chất Bân, Ngô Nhã Đình ấy, đẹp lắm à. Vừa đẹp vừa sexy. Nhưng mà cái tên Trần Chất Bân này cứ lêu lổng ở bên ngoài suốt ngày, không biết thưởng thức. Em trai của hắn với cha hắn, đều là bậc thầy cả. Thay nhau lên, chơi phải gọi là một chữ dã. Còn đặc biệt thích cái kiểu... ở trong phim Nhật Bản hay có ấy..."
"Đồ đồng phục đúng không?"
"Đúng đúng đúng, chính là cái đó đấy. Ui chao, biết chơi à nha. Nhà họ Trần nhiều tiền như thế, vậy mà ở cái khoản này lại quá tiết kiệm, cưới một cô vợ, ba người dùng. Chậc chậc chậc, mở rộng tầm mắt. Anh xem, nếu chú tôi cũng rộng rãi như vậy thì tốt biết bao!"
Trần Chất Bân nghe đến đây thì không chịu được nữa, hắn kích động quay đầu: Mẹ nó! Mày... đang nói cái gì vậy hả?
Mã Cường Thắng vội vàng hỏi: "Tô cục, người này là ai thế?"
"Trần Chất Bân đó. Tôi vừa bắt hắn, hắn đang ở trên xe."
"Ái chà chà! Tôi..."
Tô Hi cúp điện thoại.
Trong xe một trận cười vang.
Hai đội viên phía trước vốn không nhịn được, càng nhịn càng buồn cười. Cứ như là bị phạt đứng vậy. Ngay cả La Văn Vũ cũng che miệng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tô Hi ho một tiếng: "Mọi người nghiêm túc một chút, đang phá án đấy."
Phụt!
Ngô tiểu binh ngồi trước mặt trực tiếp phun ra cười.
Trần Chất Bân sắp điên rồi.
Càng nghĩ hắn càng phát điên.
Lúc này, Tô Hi nói: "Chuyện này cố gắng không để ai biết, chỉ là vấn đề đạo đức lối sống cá nhân thôi, không liên quan đến tình tiết vụ án. Hơn nữa cũng không có bằng chứng xác thực. Lan truyền ra ngoài, không chừng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của tập đoàn Bart. Dù sao cũng là một doanh nghiệp nổi tiếng của thành phố ta."
Tô Hi càng nói vậy, bọn họ lại càng muốn chia sẻ cái sự khoái hoạt này.
Tô Hi vỗ vai Trần Chất Bân: "Không sao, không cần để bụng. Có lẽ chỉ là tin đồn thôi."
Lúc này Trần Chất Bân hít vào một hơi thật sâu, hắn cúi đầu.
Hắn vốn đã có chút nghi ngờ, giờ nghe Mã Cường Thắng nói vậy.
Tâm trạng của hắn gần như sụp đổ.
Có phải là lời đồn hay không, ta còn không biết sao?. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận