Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 09: Ta hội giữ vững hắn

Chương 09: Ta sẽ giữ vững hắn Vân Vũ Phi dính sát lấy Tô Hi, nàng trên đường đi vô cùng hoạt bát, đi ngang qua khu chợ nhỏ, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy mới lạ. Qua đoạn trò chuyện này, Tô Hi đại khái hiểu được cuộc sống trưởng thành của Vân Vũ Phi.
Vân Vũ Phi từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường được nuông chiều, cơm áo đầy đủ, được nhận nền giáo dục tinh hoa, dương cầm, mỹ thuật, violon… không cần phải nói, cả cưỡi ngựa, golf cũng cực kỳ tinh thông. Giống như một nàng công chúa sống trong tòa lâu đài, cho nên nàng có chút xa cách với cuộc sống của dân thường. Quầy hàng vỉa hè, xe kéo lắc lư, kẹo hồ lô… đối với nàng đều có sức hút lớn.
Bình thường, nàng đi ra ngoài đều theo yêu cầu của cha mẹ, sẽ không ăn những thứ đồ không an toàn này.
Nhưng bây giờ, khi ở cùng một chỗ với Tô Hi, nàng bạo dạn hơn rất nhiều, buông thả bản thân, nếm thử không ngừng.
Bởi vì từ nhỏ cha mẹ đều bận rộn, nàng dành thời gian tiếp xúc với quản gia, bảo mẫu là nhiều nhất, nơi duy nhất có thể xả hơi một chút chính là đến chỗ của ông bà Hoành Thiệu. Nhưng hai ông bà thấy nàng thì mừng còn không kịp, đâu có ai dạy nàng những điều này điều kia.
Thành ra nàng không vướng bụi trần, đồng thời lại hồn nhiên ngây thơ.
Tô Hi không khỏi nghĩ, đây đúng là ngây thơ như tờ giấy trắng mà. Thảo nào đêm qua ta nói ta sẽ vào trong mơ bảo vệ nàng, nàng lại tin tưởng rõ ràng như thế. Đồng thời, đúng là một câu chuyện hiệp sĩ bảo hộ công chúa trong mơ suốt một đêm."Ngươi ăn không?"
Vân Vũ Phi đưa tới một cây kẹo hồ lô.
Ách....
Tô Hi thầm nghĩ: Cái này có chút mập mờ quá không? Ngươi ăn rồi còn hỏi.
Vân Vũ Phi không nói gì, đưa kẹo hồ lô bịt vào miệng Tô Hi, Tô Hi cắn một miếng, thôi xong rồi.
Vân Vũ Phi cười ôm eo Tô Hi, nàng ngẩng đầu lên: "Ha ha ha ha, trò đùa thôi."
Tô Hi cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Vân Vũ Phi, còn cả vòng một khiến người ta không thể rời mắt...
Tư thế này có chút mập mờ nha, người khác thấy được sẽ hiểu lầm đấy...
Tô Hi vội vàng ngẩng đầu lên, hắn thấy Vương Đan Đan đang đứng cách đó không xa dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn bên này.
Vương Đan Đan nằm mơ cũng không nghĩ tới, bên cạnh Tô Hi lại có thêm một cô gái như thế... xinh đẹp. Sự xinh đẹp của cô gái này trong nháy mắt đ·á·n·h nát sự kiêu ngạo của nàng, nàng cảm thấy tự ti mặc cảm.
Lại còn tức giận.
Tại sao?
Tại sao tên ngốc này sau khi chia tay với mình, lại có thể tìm được một bạn gái xinh đẹp như thế? Hắn đáng lẽ phải k·h·óc c·hết đi s·ố·n·g lại, mượn rượu giải sầu, nhân sinh ảm đạm mới đúng chứ.
Không đúng, hẳn là hắn đã sớm tìm được một bạn gái xinh đẹp như vậy, cho nên mới chia tay với mình! Đồ khốn! Bắt cá hai tay. Sao hắn có thể tìm bạn gái xinh đẹp hơn mình được... !
Sự hiếu thắng của Vương Đan Đan lúc này bị đ·á·nh tan.
Nàng thua thê thảm, lại bất lực.
Nàng chỉ có thể tự an ủi mình: Không sao, mình cũng đâu có kém đâu. Tống Tường Huy tuổi còn trẻ đã lái xe Honda ba mươi vạn, hắn còn hơn Tô Hi nhiều lắm, hắn còn phải mua điện thoại di động cho mình nữa đấy. Tô Hi tìm bạn gái xinh đẹp như vậy, giữ nổi không? Mình... đến mình hắn còn không giữ được, còn muốn giữ cái loại t·h·i·ên tiên này sao?
Nàng tự an ủi bản thân mình một hồi, nhanh ch·ó·ng chạy tới kéo tay Tống Tường Huy.
Tống Tường Huy đang cùng nhân viên cửa hàng trao đổi: "Tôi muốn chiếc Nokia đời mới này. Đúng, chính là chiếc này, 5900 cái này."
"Chào ngài, tiên sinh đúng là có mắt nhìn. Chiếc điện thoại này là điện thoại xoay 5 chiều đầu tiên trên thế giới, là chiếc điện thoại thông minh nhúng hệ điều hành đầu tiên, chiếc điện thoại màn hình màu đầu tiên của Nokia..."
Nghe được nhiều thứ nhất thế giới như thế, Vương Đan Đan nghe mà trong lòng nở hoa. Trong lòng nàng nghĩ: Vẫn là Tống Tường Huy tốt, một chút là lại mua cho mình điện thoại tốt như vậy."Có màu hồng không?" Vương Đan Đan hỏi.
"Tạm thời không có ạ, tiểu thư. Hiện tại cửa hàng chúng tôi chỉ có một chiếc kiểu dáng màu đen này thôi. Nhưng, nếu như cô muốn màu hồng thì có thể để lại thông tin liên lạc trước." Nhân viên cửa hàng nói.
"Mua màu hồng làm gì?" Tống Tường Huy nghiêng đầu, nhìn Vương Đan Đan. Lại nói với nhân viên cửa hàng: "Tôi muốn cái màu đen này thôi, đàn ông dùng cái gì màu hồng chứ."
Tống Tường Huy vừa nói xong, Vương Đan Đan lập tức xìu xuống, vẻ mặt hưng phấn trong nháy mắt sụp đổ: Thì ra không phải mua cho mình à."Xin lỗi tiên sinh. Chiếc điện thoại này hôm nay đã bị đặt rồi ạ. Ngài có thể để lại thông tin liên lạc, chờ lô hàng mới đến, chúng tôi sẽ liên lạc trước cho ngài." Nhân viên cửa hàng nói.
"Cái gì? Đặt rồi? Sao cái gì cũng đặt hết vậy. Tôi trả thêm tiền được không?"
"Xin lỗi, tiên sinh, đây là cửa hàng trưởng đặc biệt giữ lại cho khách hàng đặc biệt."
Mới 69shu a →69𝓈𝒽𝓊𝓍.𝒸ℴ𝓂 Nhân viên cửa hàng lễ phép chu đáo.
Tống Tường Huy lại nổi cáu: "Còn có ai có thể đặc biệt hơn tôi sao?"
Đang nói, ngoài cửa truyền đến một giọng nói thanh lãnh mà dễ nghe: "Chào, tôi đến lấy điện thoại."
Tống Tường Huy quay đầu nhìn, hắn ngây người luôn.
Hắn bị vẻ đẹp, khí chất hơn người của Vân Vũ Phi thu hút, hắn giống như một con ếch chưa từng va chạm xã hội, hắn không thể tin nổi trên thế giới này lại có một cô gái xinh đẹp như vậy. So với nàng, Vương Đan Đan chỉ như một con gà mái quê mùa vậy.
Điều khiến hắn không thể tưởng tượng được hơn nữa là, vị băng sơn nữ thần này lại đang ôm cánh tay Tô Hi.
Bạn trai cũ của Vương Đan Đan, cái tên cảnh sát trẻ trâu đó. Chuyện này có cái gì đó không đúng phải không?
"Chào, mời báo số điện thoại ạ." Nhân viên cửa hàng đã tiếp đãi Vân Vũ Phi và Tô Hi.
Vân Vũ Phi khẽ nói số của mình, sau khi nhân viên cửa hàng x·á·c minh xong, nhanh chóng lấy điện thoại ra, đưa cho Vân Vũ Phi.
Vân Vũ Phi hỏi bao nhiêu tiền, chuẩn bị t·r·ả tiền, nhân viên cửa hàng nói: "Cửa hàng trưởng nói, đã thanh toán tiền đặt cọc rồi."
Vân Vũ Phi gật đầu.
Tô Hi liếc qua giá: 5900.
Hắn tròn mắt, một chiếc Nokia phế này mà bán 5900 sao? Còn là năm 2001? Hắn không thể tin nổi, cái này có khác gì đi ăn cướp đâu? Chẳng trách Nokia lại sập tiệm.
Lúc này Tống Tường Huy vội vàng chạy tới, hắn tươi cười đầy mặt, dùng vẻ mà hắn cho là có phong độ nhất của mình, lễ phép nói: "Chào tiểu thư. Xin hỏi tôi có thể mua chiếc điện thoại này của cô được không? Tôi sẵn sàng trả thêm 1000."
Tống Tường Huy muốn thể hiện tài lực và phong độ của mình.
Hắn hoàn toàn quên mất bên cạnh mình còn có bạn gái hiện tại là Vương Đan Đan.
"Không được." Vân Vũ Phi lạnh nhạt nói, nàng đối với người khác, có một vẻ cao ngạo xa cách ngàn dặm.
"Nhưng mà tôi thật sự rất thích cái điện thoại này, vậy đi, tôi sẽ trả thêm cho cô 2000, cô thấy sao?" Tống Tường Huy nói.
2000 đồng?
Không phải là số tiền nhỏ đâu à nha.
Theo lời của Vương Đan Đan thì đây chính là gần nửa năm tiền lương của Tô Hi rồi.
Nhân viên cửa hàng đều ngây người. Đầu óc nàng nhanh nhạy, nàng nghĩ thầm: Nếu lô điện thoại sau đến, mình nhất định phải bán giá cao hơn, mấy người có tiền bỏ 5900 mua thì vốn chẳng để ý đến 2000 bạc. Của hiếm thì mới quý.
Nhưng mà, Vân Vũ Phi mí mắt còn chẳng thèm nhướng lên một cái.
Nàng nghiêng người, đưa điện thoại cho Tô Hi: "Tô Hi, anh thử dùng cái điện thoại này xem. À còn đây, lại lấy ra một thẻ sim điện thoại trong túi, đây là số điện thoại em đã chọn cho anh rồi. Như vậy, có thể liên lạc bất cứ lúc nào."
Cái gì?
Vương Đan Đan hóa đá? Cái cô gái t·h·i·ên tiên như vậy lại mua cho Tô Hi một cái điện thoại tận 6000 bạc sao? Tại sao nàng lại đối xử với Tô Hi tốt như vậy? Tô Hi đáng để nàng làm như thế sao? Đây là cái mà đến cả Tống Tường Huy cũng không chịu mua cho mình đấy.
Cái gì?
Tống Tường Huy kinh hãi.
Nữ thần mua chiếc điện thoại này lại là để tặng cho Tô Hi? Vì cái gì? Hắn có điểm nào mạnh hơn tôi chứ? Ngoại trừ cao hơn tôi một chút, thẳng thắn một chút, đẹp trai… một chút. Còn có điểm nào so với tôi mạnh hơn? Hắn có xe Honda không? Bố hắn có phải là Tống lão hổ không?
Tống Tường Huy lúc này thậm chí còn không tin vào tiền.
Nhưng nghĩ lại, đến cả bạn gái trước còn bị mình cướp mất, tại sao mình lại không thể cạy được cô bạn gái hiện tại của hắn.
"Tiểu thư, cô có biết người đàn ông trước mặt cô là ai không? Hắn chỉ là một anh cảnh sát quèn, so với điều kiện của cô mà nói...." Tống Tường Huy đi tới, có ý muốn chia rẽ.
Nhưng hắn còn chưa dứt lời, Vân Vũ Phi liền đưa tay ngăn hắn lại: "Xin anh cách xa tôi ra một chút, mùi nước hoa rẻ tiền của anh làm tôi khó chịu."
"Cô..." Lúc ấy Tống Tường Huy tức giận đến mức bốc khói.
Hắn thích ăn mặc nhất, hôm nay hẹn hò với Vương Đan Đan cố ý xức loại nước hoa nhập khẩu, không ngờ nữ thần lại chê là nước hoa rẻ tiền.
Đã làm vỡ nát lớp vỏ bên ngoài của hắn.
Hắn rất phiền muộn.
Lại không dám trút giận lên Vân Vũ Phi, hắn bắt nạt kẻ yếu, trừng mắt nhìn Tô Hi: "Tên nhãi, đúng là ăn bám giỏi nhỉ. Chờ đấy, với điều kiện của mày, ngay cả Vương Đan Đan còn không giữ được, mày có thể giữ được cô ta sao?"
Tô Hi cười.
Hắn vốn không thèm để ý đến Tống Tường Huy.
Vân Vũ Phi lại rất nghiêm túc nói: "Ta sẽ giữ vững hắn."
"..." ? ?
Ba người đều ngơ ngác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận