Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 497: Còn góp đi vào một cái

Chương 497: Còn góp thêm vào một cái “Lời ngươi nói với Điền Phú Quốc, ta đã nghe. Cũng báo cáo với thư ký, tỉnh trưởng rồi. Lãnh đạo rất coi trọng lời ngươi nói, và cho rằng đề xuất của ngươi rất khả thi, lãnh đạo đã chỉ đạo cho ta, để ta tiến hành theo hướng này.” Lý Hồng Tinh nói tiếp: “Đồng chí Tô Hi, lãnh đạo rất coi trọng ngươi. Nhất là tỉnh trưởng Cổ, ông ấy nói: Đừng thấy đồng chí Tô Hi tuổi còn trẻ, nhưng đầu óc rất tỉnh táo, có tầm nhìn xa, biết nhìn vấn đề bằng con mắt phát triển. Trong cuộc họp lần này, đồng chí Trung Nam đã nhiều lần nhấn mạnh, muốn điều đồng chí Tô Hi trở về, ta đã nói với thư ký Chấn Khôn, những tiểu tướng như thế, nam các ông dùng được, chẳng lẽ Việt Đông chúng tôi không dùng được sao? Việt Đông là một vùng đất rộng lớn, càng thích hợp để đồng chí Tô Hi thi thố tài năng.” Lý Hồng Tinh thuật lại cho Tô Hi nghe. Tô Hi nghe xong, trong lòng chỉ có một suy nghĩ. Lý Hồng Tinh thật là người tốt. Ông ấy có thể đem những lời mình nói với Điền Phú Quốc truyền đạt đến các lãnh đạo cấp tỉnh, chứng tỏ ông ấy không hề có tư tâm. Mà các lãnh đạo lại có thái độ tán thành mình như vậy. Việt Đông thật tốt. Quốc thái dân an. Tô Hi lại một lần nữa cảm khái, trách sao có thể đứng đầu cả nước. Tô Hi nói: “Thư ký Lý, vụ án này vẫn còn rất nhiều công việc cuối cùng, tôi cần làm xong mọi việc thì mới có thể tiến hành quy hoạch.” “Không cần nóng vội. Ta chỉ là nói rõ trước cho ngươi biết một chút. Ngươi cứ nâng lên chức vụ thường vụ cục c·ô·ng an thành phố trước đã.” Lý Hồng Tinh nói. Tô Hi liền nói cảm ơn. Lý Hồng Tinh nở nụ cười rạng rỡ, hắn cao hứng từ tận đáy lòng. Hắn nói với Tô Hi, không cần cảm ơn, đều là việc nên làm cả. Tô Hi lập tức cảm thấy tư tưởng giác ngộ của Lý Hồng Tinh thật cao. Đây mới đúng là một lòng vì việc công. Đông Loan dưới sự chỉ đạo của ông ấy nhất định sẽ tạo nên những huy hoàng mới. Tô Hi nhất định sẽ bày mưu tính kế cho ông ấy, nhất định sẽ dùng kiến thức vượt chuẩn của mình để giúp ông ấy. Việc này không chỉ giúp ông ấy mà còn giúp Đông Loan, nói rộng hơn là có ích cho đất nước. Nếu ngành công nghiệp chip của nước nhà có thể sớm triển khai, các hạng mục bị nước ngoài bóp nghẹt về khoa học kỹ thuật có thể sớm bắt đầu, thì với trí tuệ của người trong nước, cùng với sự hỗ trợ về chính sách, nhất định sẽ có thể chiếm vị trí dẫn đầu thế giới. Sau khi nói chuyện xong với Lý Hồng Tinh, Hạ Tương Thanh tìm đến Tô Hi nói chuyện. Ông cũng đã thăng chức, ông thay Hàn Quốc Thành đảm nhiệm vị trí phó bí thư thị ủy, hiện tại ông là phó bí thư thị ủy kiêm bí thư chính p·h·áp ủy thành phố. Quyền lực của Hạ Tương Thanh đột nhiên tăng lên rất nhiều. Ông rất cảm kích Tô Hi, nếu không có Tô Hi, ông vẫn chỉ là một cán bộ bị xa lánh ở địa phương khác, một bí thư chính p·h·áp ủy bị cục trưởng dưới tay không coi trọng, thậm chí đến phó cục trưởng cũng dám công khai khiêu chiến. Nhưng từ khi gặp được Tô Hi, đồng thời kiên định đứng về phía sau Tô Hi. Những kẻ không nghe lời kia, từng người đều bị đá đi, quyền lực của ông trở nên vững chắc có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Sau khi Hàn Quốc Thành bị Ủy ban Kiểm tra kỷ luật mang đi, ông lại được đề bạt. Lần này có thể được đề bạt, có liên quan mật thiết đến thân phận phó tổ trưởng tổ chuyên án của ông. Đương nhiên, cũng có liên quan đến việc các đại lãnh đạo cấp tỉnh đang thay đổi bộ mặt chính trị của Đông Loan... Sẽ không còn cái gọi là môn phiệt địa phương nữa. Phải có sự cân bằng! Vì vậy, cán bộ từ địa phương khác như Hạ Tương Thanh được đề bạt. “Đồng chí Tô Hi, lần này vụ án được ủy ban tỉnh hết sức coi trọng, chúng ta có thể làm được đến mức độ này trong thời gian ngắn như vậy, có thể nói là vượt quá cả tưởng tượng. Trước đây, tôi nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, vậy mà anh lại làm được.” Hạ Tương Thanh nắm chặt tay Tô Hi: “Tôi phải cảm ơn anh nhiều lắm. Không có anh, thì không có thành tựu ngày hôm nay của tôi.” Tô Hi vội nói: “Thư ký Hạ nói quá rồi. Việc thư ký Hạ được đề bạt là do lãnh đạo nhìn thấy thành tích của ông, đâu có liên quan gì đến tôi.” Hạ Tương Thanh lại dùng hai tay nắm lấy tay Tô Hi, không muốn buông ra: “Tô lão đệ, ta hiểu rõ lắm. Mọi người đều nói vàng sẽ phát sáng, nhưng thật ra bây giờ, cho dù là miếng vải lau bọc vàng lại, thì vàng cũng vĩnh viễn không thể phát sáng được.” “Lão đệ, sau này cứ gọi ta là lão ca đi.” “Không không không, thư ký Hạ, vẫn nên gọi đúng chức vụ thì hơn. Làm thế sẽ khiến người khác tưởng rằng chúng ta kéo bè kết phái. Thư ký Hạ, vị trí hiện tại của ông có rất nhiều người nhòm ngó, phải hết sức cẩn thận. Tuyệt đối không được để bị ăn mòn, nếu ông mà bị kéo xuống nước thì rất nhiều người muốn làm thịt ông đấy.” “Lão đệ nói chí phải. Trong công việc thì phải gọi theo chức vụ, khi kín đáo thì chúng ta là huynh đệ.” Xem như vậy là xong, Hạ Tương Thanh chốt. Tô Hi không từ chối được. Hạ Tương Thanh lại cùng Tô Hi hàn huyên vài câu, trước khi đi còn mời Tô Hi đến nhà mình ăn cơm: “Vợ ta nấu món Tương đặc biệt ngon đấy, ngươi nhất định phải đến thử.” Không thể chối từ sự nhiệt tình này, Tô Hi nhận lời. Sau khi Hạ Tương Thanh đi. Cát Tồn Tân và Điền Phong lại đến tìm Tô Hi. Cát Tồn Tân vẫn nở nụ cười với Tô Hi, nhưng không nhiệt tình như trước nữa. Bởi vì Ngụy Hiển Phong đã mắng cho ông một trận, Ngụy Hiển Phong mắng ông hai mặt, nói đã chốt án rồi, kết quả lại bắt cả thư ký của ông. Cát Tồn Tân bị mắng khó chịu vô cùng, nhưng cũng không dám cãi lại. Cũng không thể tìm Tô Hi để nói được. Dù sao thì cũng không phải do Tô Hi bắt người, là Ủy ban Kiểm tra kỷ luật trực tiếp mang đi hay là Sa thư ký tự mình bắt. Chỉ có thể chứng minh một điều, mối quan hệ của Tô Hi với cấp trên cực kỳ tốt. Cát Tồn Tân đâu dám đắc tội, bây giờ ông chỉ muốn mời vị Phật lớn này Tô Hi ra khỏi hệ thống c·ô·ng an Việt Đông. Sức p·há h·oại của Tô Hi thật sự quá lớn, Đông Loan bị hắn càn quét một trận, Bí thư thị ủy, phó bí thư thị ủy, phó thị trưởng không bị chuyển đi thì cũng bị song quy. Hệ thống cảnh vụ thì từ trên xuống dưới bị hắn làm cho tan nát hết cả. Người của ông ở Đông Loan gần như bị xóa sạch. “Đồng chí Tô Hi, hiện tại công việc của tổ chuyên án đã gần như hoàn thành, công cuộc cải cách cảnh vụ cơ sở ở tỉnh Việt Đông cũng đang diễn ra vô cùng mạnh mẽ. Bước tiếp theo của anh dự định làm gì? Tôi nghe nói bên Trung Nam có ý điều anh trở về, tiếp tục đảm nhiệm chức thường vụ phó khu trưởng.” Cát Tồn Tân vừa mở miệng nói vậy, Điền Phong cũng nghe rõ ràng. Tô Hi lại giả vờ như không hiểu, anh nói: “Cục trưởng, mặc dù vụ án đã khép lại. Nhưng còn rất nhiều công việc kết thúc cần phải làm, tôi đoán chừng năm nay chắc chắn không làm xong được.” Cát Tồn Tân lúng túng nhìn thoáng qua Điền Phong. Điền Phong nói: “Đúng vậy, cục trưởng. Dù sao đây cũng là một ổ án, liên quan đến rất nhiều băng nhóm xã hội đen, còn có tội phạm kinh tế, rất phức tạp. Mặc dù các bộ phận cấp ủy như chính p·h·áp ủy thành phố Đông Loan, cục c·ô·ng an thành phố đều đã toàn diện tham gia điều tra, nhưng vẫn cần có đồng chí Tô Hi đến chủ trì đại cục.” Điền Phong không có nói tiếp theo lời Cát Tồn Tân. Cát Tồn Tân hết cả lời. Ông có chút xấu hổ: “Đồng chí Tô Hi, ta không phải là thúc anh đi đâu nhé. Ta là nghĩ đến công cuộc cải cách cảnh vụ ở các nơi trong toàn tỉnh vẫn cần anh đốc tra... Lần trước không phải ta đã nói với anh rồi sao?” “Đúng vậy, cục trưởng. Ngài có thể cho tôi một chức kiêm nhiệm, tôi nguyện ý đi khắp tỉnh để lên kế hoạch cho cải cách cảnh vụ ở cơ sở.” Tô Hi vội vàng nói. Điền Phong cũng hát theo: “Ý này hay đó. Cục trưởng, đồng chí Tô Hi đứng thứ nhất về cải cách cảnh vụ, Đông Loan hiện tại tỉ lệ phạm tội đã giảm trên diện rộng, chỉ số phá án lại tăng cao. Công lao của Tô Hi là không thể phủ nhận, nếu để cho anh ấy đốc tra toàn tỉnh thì công tác cảnh vụ của chúng ta chắc chắn sẽ được cả nước khen ngợi. Đến lúc đó... thì chức phó tỉnh trưởng của ngài chẳng phải đã nắm chắc trong tay sao?” Câu nói sau cùng của Điền Phong đã chạm đến đáy lòng của Cát Tồn Tân. Ông ta lập tức nở nụ cười, sau đó rất thoải mái đồng ý. Nhưng khi đi được một đoạn, ông mới nhớ ra mục đích của mình, ông vỗ tay một cái, lẩm bẩm trong lòng: Hóa ra hắn không những không đi mà mình còn góp thêm vào cho hắn một cái chức vụ nữa sao? Cũng may chức vụ này là chức danh hão, ít nhất thì không cần Tô Hi phải trực tiếp điều tra các vụ án. Cứ để hắn đi khắp nơi cưỡi ngựa xem hoa, chỉ đạo công việc cũng tốt. Có thể tuyệt đối đừng lại làm ra những đại án liên hoàn như ở Đông Loan nữa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận