Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 216: Cha, tô cảnh quan đúng cái tốt cảnh sát

Chương 216: Cha, tô cảnh quan đúng là một cảnh s·á·t tốt
Trên xe của Chu Tích.
Lý Tử Du liên tục nói với Chu Tích: "Chú Chu, Tô Hi đẹp trai quá đi! Anh ấy vừa mới ra tay đã chế ngự hai tên lưu manh, không hổ là tô cảnh quan a."
"Chú Chu, hôm nay nếu không có Tô Hi, ví tiền của Tiểu Cẩn đã bị c·ướp mất rồi. Trong ví của nàng còn có ảnh chụp mà nàng quý nhất nữa đó."
"Tô Hi đẹp trai lắm, còn đẹp hơn cả trên TV. Anh ấy là người tình trong mộng của tất cả nữ sinh chúng cháu, chỉ mình fan của anh ấy thôi cũng đủ đ·á·n·h bại cả F4 với Tạ Đình Phong."
Lý Tử Du nói mà lộ vẻ đắc ý: "Chú xem nè, anh ấy còn ký tên cho cháu nữa đó."
Lý Tử Du đưa chữ ký cho Chu Tích xem.
Nàng và Chu Tích ngồi ở hàng ghế sau, còn Chu Cẩn vì vẫn còn giận dỗi ba mình nên ngồi ở ghế phụ cạnh tài xế.
Trên đường đi, khóe miệng của Chu Tích luôn nở một nụ cười nhàn nhạt.
Lý Tử Du càng thổi p·h·ồ·n·g lên thì ông càng cao hứng.
Nhưng mà, tài xế lại có chút không biết ý. Ông ta nói một câu: "Tiểu bằng hữu, cảnh quan Tô Hi có lợi hại đến mấy thì cũng là làm việc dưới sự lãnh đạo của bộ trưởng Chu thôi..."
Câu nói này trực tiếp vỗ m·ô·n·g ngựa vào chân ngựa.
Ngồi ở ghế phụ, Chu Cẩn khẽ hừ một tiếng.
Sắc mặt của Chu Tích cũng trầm xuống. Tài xế nhìn thấy vẻ mặt đó của lãnh đạo qua gương chiếu hậu, vội vàng im miệng.
Vốn dĩ tài xế khi ra ngoài chỉ nên dùng lỗ tai mà không nên dùng miệng. Ông ta nghĩ mình đã ở chung với bộ trưởng Chu lâu như vậy, quan hệ cũng khá thân thiết. Hơn nữa, đôi khi bộ trưởng Chu Tích gọi điện thoại trên xe cũng sẽ nhắc đến Tô Hi. Hiện tại Lý Tử Du lại đang hết lời khen Tô Hi, ông ta liền nghĩ không biết có nên tâng bốc lãnh đạo một chút hay không.
Nhưng mà vuốt m·ô·n·g ngựa lại vỗ trúng vật thể khác.
Nếu là người ngoài thì Chu Tích đã không để bụng chuyện này rồi. Nhưng đằng này, Tô Hi lại là con ruột của Chu Tích, trong tư tưởng truyền thống, ai chẳng mong con hơn người, mong con trai mình mạnh mẽ hơn cả mình?
Chu Tích nhìn chữ ký một chút rồi nói: "Tô Hi chữ viết đẹp thật, nói chuyện cũng hay nữa. Các cháu phải học tập thật giỏi, mỗi ngày tiến bộ, trở thành người hữu ích cho xã hội và người dân."
Lý Tử Du gật gật đầu: "Đó là đương nhiên rồi. Cháu còn muốn làm một người hữu ích cho cả cảnh quan Tô nữa kìa."
Lý Tử Du có chút "đắc ý quên hình" mà nói hết lời trong lòng ra.
Ngồi phía trước, Chu Cẩn nhẹ nhàng ho một tiếng.
Mặt Lý Tử Du lập tức đỏ lên.
Chu Tích ngồi ở vị trí cao, lại được quan trường rèn luyện, khả năng nhìn mặt mà nói chuyện đã đạt đến mức cao nhất. Mấy cái tâm tư nhỏ nhặt của hai cô bé này sao ông có thể không biết được.
Ý nghĩ của ông vừa chuyển theo hướng đó, ông đã giật mình.
Ông cũng đã xem "Thiên Long Bát Bộ".
Ông không phải là Đoàn Chính Thuần.
Còn Thành Tâm Du cũng không phải là đ·a·o Bạch Phượng.
Nhưng Tô Hi lại thật sự giống Đoàn Dự.
"Tử Du, mấy cô bé ở trường cháu đều sùng bái Tô Hi lắm à?"
"Dạ đúng đó chú Chu. Mấy bạn nữ trong trường cháu đều phát cuồng rồi. Bây giờ mọi người đều nói, đã gả thì phải gả cho cảnh quan Tô." Lý Tử Du tính cách giống ba của nàng, hễ vui vẻ là không che đậy miệng mình lại.
Chu Tích hơi nhíu mày, nói: "Ở tuổi các cháu vẫn là nên đặt việc học lên trên hết. Theo chú biết, Tô Hi đã có đối tượng rồi."
"Hả? Có đối tượng rồi à!" Lý Tử Du lập tức có chút thất vọng, nhưng ngay sau đó cô nàng nhanh chóng điều chỉnh lại: "Bất quá, có đối tượng cũng không sao. Có đối tượng thì chúng cháu chỉ có một đối thủ cạnh tranh thôi. Nếu không có thì đối thủ cạnh tranh của chúng cháu chắc phải là hàng ngàn hàng vạn đó ạ!"
Bộ não đã được quan trường tôi luyện của Chu Tích có chút không theo kịp mạch suy nghĩ của cô bé này.
Ông nhìn Lý Tử Du.
Bình thường, ông còn thấy Lý Tử Du nhu thuận hiểu chuyện, giờ đây, ông càng nhìn lại càng thấy nên để Lý Tử Du cách xa con trai mình một chút, nhất định đừng để đứa nhỏ này làm hư.
Lúc này, Chu Cẩn nói: "Tử Du, cậu đừng nói lung tung nữa."
Miệng Lý Tử Du lại không nể nang ai: "Tiểu Cẩn, tớ thấy cậu và cảnh quan Tô rất có tướng phu thê đó..."
Khụ khụ!
Sắc mặt của Chu Tích lập tức nghiêm lại: "Tử Du, sao các cháu ở tuổi này lại có thể nói về những chuyện đó được? Sắp đến kỳ thi tốt nghiệp cấp ba rồi..."
Đinh linh linh!
Đang nói chuyện thì điện thoại di động của Chu Tích vang lên.
Chu Tích cầm lên xem, là Đường Hướng Dương gọi tới.
Đường Hướng Dương đã xuống máy bay ở Trung Nam, anh ta cẩn thận lựa chọn ra bốn người môn sinh bạn cũ vô cùng thân cận.
Anh ta phải đưa danh sách này cho bộ trưởng Chu Tích xem, nhỡ đâu trong đó có người mà bộ trưởng Chu không thích thì sao?
Sau một hồi hàn huyên.
Anh ta đi thẳng vào vấn đề: "Bộ trưởng, Tống Phi Phàm đồng chí, chính ủy c·ấ·m đ·ộ·c của thành phố Thế Thành, Đồng chí Giao Hải Xuyên, phó cục trưởng Cục c·ô·ng an của thành phố Tinh Thành và đồng chí Tô Hi, điều tra viên cấp chính khoa, bọn họ đều rất mong có thể được đích thân nghe ngài chỉ bảo. Ngài xem, có tiện gặp mặt họ một chút không?"
Đây cũng là cơ hội để Đường Hướng Dương đưa ra những thành viên quan trọng trong tổ chức của mình cho bộ trưởng Chu Tích.
Bộ trưởng Chu Tích đã đối xử với mình tốt như vậy, còn mời mình ăn cơm, còn để mình gọi cả những đàn em thân cận.
Điều này cho thấy rằng bộ trưởng vô cùng coi trọng mình.
Lãnh đạo đã coi trọng mình như vậy, còn có gì mà phải giữ lại nữa chứ?
Toàn bộ đám môn sinh bạn cũ của mình ở Trung Nam coi như giao cả cho ngài, bộ trưởng Chu.
Nếu ngài muốn dùng bọn họ, xin đừng khách khí, họ tuyệt đối trung thành.
Chu Tích vốn chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ Đường Hướng Dương lại hoàn toàn nghe theo, còn đem cả những người ông ta lưu lại ở Trung Nam gọi tới.
Nếu như lãnh đạo khác điều động tuyến của ông ta thì đó chẳng khác nào vét sạch.
Lão Đường đúng là người thành thật mà.
Chu Tích thầm cảm khái. Thật ra, ông cũng là do Tô Hi đi ăn cơm với Đường Hướng Dương nên trong lòng cảm thấy không vui. Tại sao con trai mình đến Tinh Thành, lại đi ăn cơm với Đường Hướng Dương mà không ăn với mình?
Giờ thấy Đường Hướng Dương lại đưa Tô Hi vào danh sách thân cận của ông ta, ông lại thấy lão Đường này cũng không tệ.
Gia cảnh của Tô Hi lại đơn độc, không nơi nương tựa. Nếu như không có ông ta dốc lòng vun trồng, tỉ mỉ trải đường thì sao có thể dễ dàng nổi lên như vậy.
Mỗi năm có biết bao nhiêu sinh viên trường cảnh s·á·t tốt nghiệp, dù Tô Hi có năng lực thật sự giỏi.
Nhưng lại có bao nhiêu người tài bị vùi lấp.
"Thiên quân vạn mã vượt cầu độc mộc", nếu không có Tiên Nhân Chỉ Lộ, quý nhân dìu dắt thì cái trần nhà của một công chức bình thường có lẽ chính là vị trí hiện tại của Tô Hi.
"Được. Cứ sắp xếp ở Hoa Thiên. Ta bảo thư ký đặt phòng."
Bộ trưởng Chu Tích cúp máy ngắn gọn, sau đó giao điện thoại cho thư ký, thư ký nhanh chóng sắp xếp mọi thứ.
Lúc này, Lý Tử Du xông tới: "Chú ơi, chú có phải là muốn đi ăn cơm với Tô Hi không vậy? Lúc nãy cháu đều nghe thấy hết rồi."
Chu Tích khẽ nhíu mày, hành vi của cô bé này nói dễ nghe thì là không rành sự đời. Còn nói khó nghe một chút là do gia đình không dạy dỗ.
Theo lý mà nói thì cha mẹ cô bé đều là người trong hệ thống. Quy tắc tối thiểu này chắc là đã được dạy chứ.
Chu Cẩn thì tuyệt đối không bao giờ để xảy ra tình huống này.
Lúc này, Chu Cẩn nói: "Tử Du, lát nữa cậu về nhà giúp tớ nha, hôm nay thầy giáo có nhắc đến bài học năm ngoái, có vài chỗ tớ chưa hiểu lắm."
"Được nha."
Chu Tích bảo tài xế lái xe về nhà, dặn dò a di nấu cơm cho hai đứa bé ăn rồi mới dặn dò các cháu chú ý an toàn, không được chạy loạn ra ngoài.
Trước khi đi, Chu Cẩn gọi một tiếng: "Ba."
Trong lòng Chu Tích bỗng vui mừng, con bé đã hai tuần không gọi mình là ba rồi.
"Nhờ ba cảm ơn cảnh quan Tô, anh ấy là một cảnh s·á·t tốt."
"Ừm, được."
Chu Tích gật gật đầu. Trong lòng vui như mở hội, dù con gái không biết Tô Hi là anh trai mình, nhưng ấn tượng của con bé với Tô Hi rất tốt.
Một khoảnh khắc thật đẹp biết bao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận