Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 90: Không cho phép ngưu bức tội

Chương 90: Không cho phép ngưu bức tội
Nhạc Bình khu cục công an trong những năm gần đây bộ các loại tin đồn, dư luận nổi lên bốn phía.
Trên thực tế, từ Phùng Vũ cục trưởng bị mang đi sau, Nhạc Bình trong cục công an bộ liền lòng người bàng hoàng, sợ phong bạo lan đến gần chính mình. Dù sao Tường Nhuận tập đoàn đang tại Nhạc Bình khu lập nghiệp, những năm qua điên cuồng khuếch trương, cục công an rất nhiều người đều cùng bọn chúng hoặc nhiều hoặc ít có quan hệ.
Nhưng là cấp trên chỉ đem đi Phùng Vũ một người.
Đợi đến Lưu Quân Đào chủ trì cục công an làm việc, rất nhiều người đều nhẹ nhàng thở ra, ý thức được phía trên càn quét đến Phùng Vũ một người liền đánh dừng lại, dù sao cơ sở đều là yêu cầu người làm việc.
Thế là, một số người có tâm tư liền từ cảm thấy bất an biến thành lòng tham không đáy: Bằng cái gì đến lượt Lưu Quân Đào làm cục trưởng này? Hắn một người ngoài, tại đảng ủy bài danh không cao, hắn dựa vào cái gì vượt mặt ba bốn người?
Cũng bởi vì hắn tiến vào tổ chuyên án?
Cũng bởi vì hắn phá án?
Không phải liền là mèo mù vớ cá rán sao?
Rất nhiều người khó chịu. Lưu Quân Đào đã không có quyết đoán, thủ đoạn cũng không rất cứng rắn. Cho nên hiện tại khu cục công an có chút hỗn loạn.
Theo ba ngày trước, trong cục biết được Tô Hi muốn đến làm phó cục trưởng đồng thời kiêm quản hình sự trinh sát đại đội, gây nên sóng to gió lớn.
Có ủng hộ.
Nhưng phản đối càng nhiều.
Ủng hộ đại đa số là cảnh sát nhân dân cơ sở, bởi vì Tô Hi cùng bọn họ không có lợi ích liên quan. Đồng thời bọn họ đều rất bội phục Tô Hi quyết đoán diệt đi Tống lão hổ đội, hình tượng của Tô Hi trên đài truyền hình quốc gia càng khiến bọn họ tin phục, rất nhiều người đều lấy Tô Hi làm gương.
Mà làm trái lại, nói bóng nói gió, danh nghĩa muốn làm báo cáo lên trên, đa số là cán bộ cơ sở.
Tô Hi vốn chỉ là một tiểu dân cảnh của đồn công an dưới quyền của bọn họ, bỗng nhiên lập tức leo lên chính khoa cấp, còn được thăng lên cảnh đốc quân hàm cảnh sát, ngồi trên đầu bọn họ, cái này đã rất khó chịu. Không nghĩ tới còn bị điều đến nơi này làm phó cục trưởng, chia chác miếng bánh của bọn họ.
Ai trong lòng dễ chịu?
Đàm Đức là người tích cực nhất, hắn ở trong cục mỗi ngày nói những lời kỳ quái.
Bịa đặt Tô Hi và Đường Hướng Dương có quan hệ, nghị luận Tô Hi may mắn diệt được Tống lão hổ đội.
Hắn nói, rất nhiều người tin tưởng.
Bởi vì phù hợp cái logic của bọn họ.
Đàm Đức sáng sớm liền đến khu cục công an, rất nhanh hắn liền bắt đầu đi các cửa.
Hắn đi trước văn phòng của phó đội trưởng hình sự trinh sát đại đội, một đội trưởng đội phá án La Văn Vũ.
"Văn Vũ, vội vàng nghênh đón lãnh đạo mới đấy."
Đàm Đức vừa đến đã nói những lời kỳ quái.
La Văn Vũ lập tức mặt sa sầm xuống: "Đàm cục, có chuyện gì sao?"
"Không có, đến nói chuyện phiếm. Ta nghe nói hôm nay đại đội trưởng của các cậu Tô Hi liền muốn nhậm chức, hắn nhưng là đại anh hùng Hoành Thiệu a. Đi theo hắn, cậu sớm tối là người thân tín. Dù sao, hắn hiện tại chưa đến 21 tuổi, đã là chính khoa, còn nhận cảnh hàm cảnh đốc, tiền đồ vô lượng đấy."
"Đàm cục, ý của anh khi nói với tôi mấy lời này là gì? Tôi phục tùng sự sắp xếp của tổ chức, tôi không có tâm tư riêng."
"Ai. Trước đó tại đảng ủy, tôi đã đề danh cho cậu rồi, dù sao bây giờ cậu cũng đã 35 tuổi rồi, nếu không được nâng đỡ, sau này sẽ muộn. Nhưng mà, cậu cũng biết Lưu Quân Đào đó là người ngoài, mượn lông gà làm cờ lệnh, không phải là nói về vấn đề nhân sự tạm thời không bàn. Tôi còn tưởng rằng hắn có cái sắp xếp gì, không ngờ là chờ Tô Hi này nhảy dù xuống. Những người bên ngoài này xem tướng thật đấy."
La Văn Vũ đứng dậy, anh ta nói: "Đàm cục, anh biết đó, tôi đối với mấy cái chuyện tranh đấu này không có bao nhiêu hứng thú. Anh đi tìm chính trị viên bọn họ bàn chuyện đi. Tôi còn có vụ án phải theo dõi."
Nói xong, anh ta đi ra ngoài.
Đàm Đức sáng sớm đã đụng phải một cái đinh mềm. Hắn rất khó chịu.
Hắn hừ một tiếng: Đồ ngu không có chí tiến thủ, trách không được không thăng chức nổi. Làm cảnh sát không theo phe, cả đời cũng chỉ là lính cảnh sát.
Nhạc Bình khu hình sự trinh sát đại đội biên chế công an chuyên trách 37 người, biên chế sự nghiệp 29 người, cảnh sát phụ trợ 38 người. Đại đội trưởng, chính trị viên mỗi chức 1 người, đại đội trưởng bình thường là phó cục trưởng kiêm nhiệm, chính trị viên là phó khoa cấp, phó đại đội trưởng có 3 người, trong đó có 1 người là biên chế phó khoa cấp.
Đại đội chia ra đội 1, đội 2, đội 3, đội 4, đội 5, đều là chính cổ cấp. Chức vụ chính, phó cổ cấp là 10 người.
La Văn Vũ là một người phá án tài giỏi có tiếng ở Nhạc Bình, đội 1 do anh ta dẫn đầu có tỷ lệ phá án cao nhất. Nhưng anh ta vẫn luôn không được thăng chức, ngược lại Đoàn Thành Long lại lên phó đội trưởng, nhận được đãi ngộ chỉ là biên chế có phụ cấp cao.
Đoàn Thành Long đã ngả về phía Đàm Đức, hắn rất nghe lời Đàm Đức, bởi vì hắn biết phía sau Đàm Đức là thư ký Thư Khai Minh và phó khu trưởng Mã, hiện tại hai người bọn họ nắm giữ khu ủy khu chính phủ, đi theo Đàm Đức liền tương đối Vu đi theo bọn họ. Ai dám đối đầu với hai nhân vật đứng đầu trong khu vực?
Tuy nhiên Tô Hi là anh hùng phá án, lại còn được chiếu trên đài truyền hình quốc gia.
Nhưng chỗ dựa của anh ta chẳng phải là bị điều đến Trung Bắc đã yếu đi rồi sao?
Hơn nữa, anh ta và Đường Hướng Dương trưởng phòng lại không có quan hệ thân thích, cũng là bởi vì cứu lãnh đạo cũ của hắn. Ân tình này dùng đặc biệt đề bạt để báo đáp, cũng coi như xong.
Cho nên, hắn cứ yên tâm mạnh dạn đi theo Đàm Đức săn đuổi Tô Hi, cô lập Tô Hi.
Lỡ có chuyện, chẳng phải vẫn có Đàm Đức đỡ sao?
Giống như là… Tống lão hổ đội xảy ra chuyện, người đầu tiên bị bắt chẳng phải là cục trưởng Phùng Vũ sao?
Hắn chỉ cần không lộ mặt, sẽ được an toàn.
Đàm Đức hiện tại đã lôi kéo được rất nhiều người, không chỉ có Đoàn Thành Long, chính trị viên Mã Thanh Tùng cũng đứng về phía hắn. Còn có hai đội trưởng.
Hắn cho rằng chỉ cần La Văn Vũ có tài phá án này đứng về phía mình, Tô Hi sẽ vô cùng dễ dàng bị cô lập.
Hắn tính toán chính là như thế đấy.
Thêm vào đó, trong các thành viên của cục đảng ủy, người ủng hộ hắn cũng chiếm đa số.
Hắn tin tưởng... Tô Hi đến đây sẽ rất khó khăn. Cấp trên chẳng mấy chốc sẽ hoài nghi năng lực của hắn, rồi tiện thể tìm một lý do nào đó đuổi hắn đi.
Đừng thấy hắn hiện tại chưa đến 21 tuổi đã là chính khoa, có khi đến lúc về hưu cũng chỉ là như vậy, nhiều lắm cho hắn hưởng đãi ngộ phó cấp sở.
Đàm Đức đối với mình rất có lòng tin.
Dù sao thiểu số phục tùng đa số.
Hơn nữa tại Nhạc Bình khu, khu ủy khu chính phủ đều đứng về phía mình.
Ta sao có thể thua được?
Hừ hừ!
Đàm Đức cười lạnh nghiến răng, hắn nhớ lại sự khuất nhục đêm qua: Tô Hi, ta muốn để ngươi rót cho ông đây ba chai rượu! Quỳ gối mà rót!
Đàm Đức thề thốt như thế đấy.
Hắn xoay người, lại đi chỗ của Mã Thanh Tùng đi dạo.
Mã Thanh Tùng là bà con xa của phó khu trưởng Mã, hắn cũng là phó khoa cấp bậc. Xét về lý luận mà nói, hắn và Đàm Đức là cùng cấp. Nhưng Đàm Đức nịnh bợ còn hung hăng hơn hắn, khi phó khu trưởng Mã mất mẹ, hắn khóc còn bi thương hơn hắn. Cho nên mới làm phó cục trưởng, mà còn là thành viên của đảng ủy.
Hắn vừa vào cửa, Mã Thanh Tùng đã vội vàng đứng dậy dâng thuốc lá, đưa tay ra chính là Cửu Ngũ Chí Tôn.
Dường như chỉ có lúc này mới phù hợp thân phận của bọn họ.
Đàm Đức châm một điếu, ngồi xuống xong, Mã Thanh Tùng rót một chén trà đến.
"Lão Mã, La Văn Vũ nhà cậu có hơi ngu dại mất khôn đấy."
Mã Thanh Tùng nói ra: "Hắn cứ như vậy, cả đời trâu già, cần cù chăm chỉ làm ruộng."
"Phải nghĩ cách cho hắn chút giáo huấn."
"Chuyện này không thể được a, Đàm cục. Dù sao cũng phải có người làm việc chứ."
Đúng lúc này, đội trưởng đội 2 Lý Cát chạy vào: "Không xong rồi. Tô cục trưởng vừa tới, liền bắt Đoàn đội trưởng rồi."
Cái gì? ?
Đàm Đức cùng Mã Thanh Tùng đồng thời sững sờ!
"Tô cục trưởng và Đoàn đội trưởng cãi nhau, tại chỗ bắt hắn, còn nói muốn tuyên hắn tội ‘Không cho phép ngưu bức’…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận