Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 772: Không hài lòng

Chương 772: Không hài lòng
Khu ủy khu chính phủ phát ra bố cáo phát đến từng nhà máy khai thác đất hiếm trên toàn khu và những nơi dễ thấy nhất trong toàn khu, dấu tay đỏ tươi của Triệu Lợi Dân cùng những lời phản kháng xuất hiện sừng sững. Đây là thông cáo kỳ lạ nhất từ trước đến nay của Thanh Hà Khu. Triệu Lợi Dân nổi danh. Hắn trở thành anh hùng trong suy nghĩ của rất nhiều ông chủ ngành công nghiệp đất hiếm ở Thanh Hà, không ít dân chúng bị lừa bịp cũng khen hắn vì dân làm chủ, là một quan tốt chân chính. Quá nhiều người ở Thanh Hà Khu sống bằng nghề đất hiếm. Khi mọi người không thấy được tính nguy hại của nó, đồng thời tầm nhìn bị giới hạn, họ chỉ trân trọng lợi ích trước mắt. Thanh danh của Triệu Lợi Dân tăng vọt, ngược lại những lời chỉ trích Tô Hi từ dân gian ngày càng nhiều. Tô Hi xem thường. Hắn im lặng theo dõi sự thay đổi. Hắn chỉ phát thông cáo, hắn không đi điều tra vụ đào trộm, cũng không chấp pháp nghiêm ngặt. Hắn biết rõ, cho dù hắn ra lệnh, những bộ phận chấp hành kia cũng sẽ làm qua loa. Vậy nên, hắn dứt khoát không làm như vậy.
Quốc Hải Khôn không hiểu rõ… Đây rõ ràng là hành vi làm suy yếu quyền uy của bí thư khu ủy, vì sao Tô Hi lại làm như vậy? Chẳng phải vô cớ nâng cao hình tượng của Triệu Lợi Dân sao? Ban đầu hình tượng của Triệu Lợi Dân ở Thanh Hà Khu không tốt lắm, dân chúng đều ghét hắn tác phong làm việc "nhạn quá bạt mao", "ăn xong lau sạch", nhưng bây giờ theo những thông cáo được dán khắp nơi này, hắn lại trở thành một quan tốt có lương tâm, bảo vệ lợi ích của Thanh Hà.
Vào ngày 28 tháng 6, Bạch Hiền Lương gọi Tô Hi đến. Tô Hi vừa vào phòng làm việc, liền cảm nhận được thị trưởng đại nhân đang trong trạng thái "áp suất thấp". Hắn cúi đầu, xụ mặt. Hắn muốn làm cho Tô Hi phải bẽ mặt. Nhưng Tô Hi vừa đi qua, ngồi vào bàn làm việc, chủ động hỏi: "Thị trưởng, ngài đang bận à?" Bạch Hiền Lương hiển nhiên không ngờ Tô Hi lại có tác phong như vậy. Hắn ngẩng đầu, Tô Hi mặt tươi cười nhìn hắn. Với kiểu chào hỏi quá đỗi thân thuộc này, hắn có chút không kịp phản ứng.
"Đồng chí Tô Hi, dạo gần đây cậu hot trên mạng quá nhỉ." Tô Hi trả lời: "Chuyện rất bình thường thôi. Chúng ta làm quan chỉ cần làm việc thì chắc chắn sẽ phát sinh ý kiến và thái độ của công chúng. Các lão bách tính tạm thời chưa hiểu, có hiểu lầm, có ý kiến thì lên internet bày tỏ, ta rất hiểu loại tâm trạng này. Thời gian sẽ chứng minh tất cả." Bạch Hiền Lương nhíu mày, hắn thật sự không nghĩ tới Tô Hi lại có tính cách như vậy.
"Ngươi ngược lại là nhìn thoáng được đấy." Bạch Hiền Lương hừ lạnh một tiếng, hắn nói: "Toàn bộ thương hội đất hiếm Càn Châu đang ký một lá thư, nói muốn cách chức cậu khỏi vị trí bí thư khu ủy. Trong thành phố áp lực rất lớn."
Tô Hi cười cười, hắn nói: "Thị trưởng, ngài rõ hơn ta chứ, bọn họ chỉ là làm ầm lên, xả một chút cái tính tình nhỏ nhặt thôi mà. Tổ chức hoàn toàn tín nhiệm ta, tổ chức nếu cho ta quyền lực và nhiệm vụ như vậy, tức là hy vọng ta có thể mở ra một cục diện mới. Ta đã chuẩn bị tâm lý “không phá Lâu Lan cuối cùng không về”. Ta cũng đã chuẩn bị tâm lý chiến đấu lâu dài."
Bạch Hiền Lương lại bị chặn họng. Hắn phát hiện cách nói chuyện thông thường của mình căn bản không phát huy được. Hắn vừa định gõ cho Tô Hi một cái thì Tô Hi đã đảo khách thành chủ, bày tỏ quyết tâm.
"Đồng chí Tô Hi, ngành đất hiếm là ngành phát triển quan trọng nhất của Thanh Hà Khu, phần lớn thu nhập tài chính của khu đều đến từ ngành này......" "Thị trưởng. Cho nên, chúng ta cần cải cách chứ. Cho nên chúng ta cần làm cho ngành công nghiệp này trở nên tinh và mạnh hơn, hình thành cơ cấu nâng cao, tăng thu nhập tài chính." Tô Hi cướp lời: "Ta đã lĩnh hội sâu sắc tinh thần trong lời của thị trưởng, lần trước ngài chủ trì đại hội an toàn sản xuất, ta cẩn thận nghiên cứu tinh thần hội nghị, đã soạn thành văn bản gửi cho tất cả các đơn vị các bộ phận, chăm chú nghiên cứu, chăm chú học tập, kiên quyết quán triệt, kiên quyết chấp hành." Bạch Hiền Lương nhíu mày, hôm nay nói chuyện hắn hoàn toàn không nắm quyền chủ động. Hắn gõ bàn một cái nói: "Đồng chí Tô Hi, cậu giống như đang đến lên lớp cho tôi vậy."
Tô Hi thuận lời nói: "Thị trưởng, trong khoảng thời gian này, ta đã cẩn thận nghiên cứu tai hại và vấn đề tồn tại trong ngành đất hiếm ở khu mình. Đất hiếm ở đây chủ yếu là đất hiếm ion, nằm ở vùng núi xa xôi. Núi cao rừng rậm, khu mỏ quặng phân tán, điểm khai thác mỏ dày đặc. Độ khó giám sát cực lớn, tình trạng khai thác trái phép vô cùng nghiêm trọng. Ngài xem đấy, ta đã phát thông cáo hai lần, nhưng tình trạng đào trộm vẫn còn khắp nơi."
"Việc khai thác kiểu xưởng nhỏ như vậy gây ra sự phá hoại và lãng phí nghiêm trọng đối với tài nguyên đất hiếm, tỷ lệ thu hồi tài nguyên rất thấp, tỷ lệ sử dụng mỏ còn thấp hơn rất nhiều so với tiêu chuẩn ngành."
"Mặt khác là gây ra sự phá hoại nghiêm trọng đến môi trường sinh thái. Trong quá trình khai thác, tuyển rửa, tách chiết vẫn còn sử dụng công nghệ và kỹ thuật lạc hậu, không chỉ phá hoại thảm thực vật trên mặt đất mà còn gây ra hiện tượng trôi đất màu và ô nhiễm đất, axit hóa, thậm chí còn ô nhiễm cả nguồn nước ngầm, gây ra những thách thức nghiêm trọng đến sự sống của dân chúng."
"Đương nhiên, còn một điều quan trọng nhất chính là. Cơ cấu ngành không hợp lý, hiệu suất sản xuất thấp kém, thiếu những doanh nghiệp lớn có sức cạnh tranh cốt lõi, tính tự chủ rất kém, tồn tại sự cạnh tranh ác tính… dẫn đến việc giá cả trở nên rẻ như bèo, nghiêm trọng làm mất đi giá trị."
"Trên đường tới đây, ta đã viết chi tiết về mấy điểm này, tối nay sẽ phát sóng trên Đài Truyền Hình Thanh Hà, phổ cập kiến thức cho người dân. Đồng thời, sẽ tiến hành tuyên truyền thông qua bố cáo ở từng địa phương."
Tô Hi từ từ nói, hắn giống như đang thực sự lên lớp cho Bạch Hiền Lương. Bạch Hiền Lương trừng lớn mắt. Hắn nhận ra rằng cái gã Tô Hi này thật sự không ăn một bộ của mình. Hắn vốn định ép Tô Hi một chút. Nào ngờ Tô Hi căn bản không đi theo suy nghĩ của hắn.
"Không ngờ ngươi lại là một kiểu quan viên học giả đấy." Bạch Hiền Lương châm biếm cay độc. Tô Hi đáp: "Thị trưởng quá khen rồi, ta đến Thanh Hà làm việc, đương nhiên phải nghiêm túc học hỏi đồng thời hiểu rõ về ngành đất hiếm. Cũng không thể làm một kẻ ăn không ngồi rồi, chỉ biết ra lệnh phải không? Càng không thể làm một kẻ không có việc gì làm, chỉ biết kéo dự án, "chấm mút" như kiểu "nhạn quá bạt mao" đi tham ô."
Đấu khẩu trực tiếp. Bạch Hiền Lương châm chọc Tô Hi. Tô Hi không phải là không châm chọc Bạch Hiền Lương. Ít nhất thì tận sâu trong lòng Bạch Hiền Lương, hắn cảm thấy rất phiền muộn. Đây chính là chỉ mặt mà mắng, chỉ vào đầu trọc mà chửi kẻ trọc đầu. Bạch Hiền Lương còn không thể nổi giận, bởi vì nếu hắn nổi nóng thì chẳng khác nào "không đánh mà khai".
"Đồng chí Tô Hi, trong việc kiểm tra đánh giá cuối năm của Thanh Hà Khu có một hạng rất quan trọng là GDP phải tăng 5% so với năm ngoái. Cậu là lãnh đạo chủ yếu của Thanh Hà Khu, phải gánh vác trách nhiệm này."
"Bây giờ mới tháng sáu, không cần phải lo." Tô Hi trả lời.
Bạch Hiền Lương hoàn toàn không muốn nói chuyện phiếm với Tô Hi. "Đi đi, cậu đi đi."
Nhưng Tô Hi vẫn vẻ mặt tươi cười, tràn đầy nhiệt tình. "Vâng, thưa thị trưởng, ngài có dặn dò gì, cứ việc phân phó, ta từ khu ủy đến đây chỉ mất 15 phút."
Bạch Hiền Lương khoát tay. Hắn nhận ra rằng mình và Tô Hi căn bản không phải người cùng một phe. Hắn thật sự ghét Tô Hi. Hắn hạ quyết tâm, nhất định phải tranh thủ thời gian tống Tô Hi đi, tốt nhất là tóm được vấn đề của hắn mà đá đổ hắn một lần cho xong. Cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ của Hạ gia.
Đợi đến khi Tô Hi ra khỏi cửa, Bạch Hiền Lương xoa xoa mi tâm, hắn đang suy nghĩ: Hay là nên làm cho tình hình lớn hơn một chút nữa nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận