Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 53: Thiết huyết Hồ Tiểu Lan

Chương 53: Thiết huyết Hồ Tiểu Lan
Hồ Tiểu Lan đối với cuộc đời mình đã tuyệt vọng.
Từ khi nàng bị Tống Tường Huy nhốt vào cái lồng sắt tối tăm không ánh mặt trời kia, một năm qua, nàng gần như mỗi ngày đều trải qua trong tra tấn và ngược đãi, nàng dần dần đã mất đi ý thức bản thân, nàng trở thành nô lệ của Tống Tường Huy.
Nàng cũng không biết tại sao vận mệnh lại đối xử bất công với mình như thế, tại sao lại bị đôi cha con ác ma này để mắt tới.
Ngay khi nàng dự định cứ chết lặng như thế sống cho qua hết khoảng thời gian còn lại, nàng nghe được tin tức liên quan đến ca ca của mình, rõ ràng cha con bọn họ đã đồng ý với nàng, muốn cho ca ca cuộc sống tốt nhất, rõ ràng bọn hắn đã hứa hẹn chỉ cần nàng ngoan ngoãn vâng lời, liền sẽ chăm sóc ca ca.
Nhưng... Tên ác ma Tống Tường Huy này thế mà lại bắt ca ca đến chịu tội thay.
Tinh thần của nàng hỗn loạn.
Nàng bị đạp ngã xuống đất, động đến vết thương toàn thân, nhưng nàng không rên một tiếng, nàng biết kêu đau không có ý nghĩa, ngược lại sẽ nhận lấy trận đòn bạo lực hơn nữa... Tống Tường Huy có sở thích tàn bạo này, hắn thích nghe người khác kêu thảm.
Khi hắn túm tóc nàng, bắt nàng cắn vào mặt bàn đá cẩm thạch, nàng không rên một tiếng.
Nàng đã từng thấy Tống Tường Huy đánh đập một cô gái như thế, cô gái kia ngất xỉu tại chỗ, máu tươi tựa như ống nước bị vỡ tuôn ra từ trong mái tóc của nàng... Sống chết không rõ.
Lúc đó nàng vô cùng hoảng sợ, gặp ác mộng rất lâu rất lâu.
Hiện tại, nàng bỗng nhiên không còn sợ hãi như vậy nữa.
Nàng cảm thấy cứ kết thúc sinh mệnh của mình như vậy cũng tốt, đỡ phải chịu thêm nhiều tra tấn và ngược đãi, nàng không muốn giống như những nữ nhân khác ở đây, sau khi bị huấn luyện xong, bị sắp xếp đi tiếp đủ loại khách nhân, thậm chí bị đem tặng cho người khác làm lễ vật.
Nàng nhắm mắt lại, chờ đợi đón nhận cái chết của mình: Ba ba, mụ mụ, ta tới.
Khóe mắt nàng trượt xuống một giọt nước mắt, đây là chút quyến luyến cuối cùng của nàng đối với cái nhân gian như địa ngục này.
Nhưng mà, vào lúc nàng thản nhiên chờ đợi sinh mệnh kết thúc, nàng nghe được một giọng nói: Đừng nhúc nhích, cảnh sát!
Nàng ngẩng đầu lên, một nam tử cao lớn anh tuấn đứng ở cửa ra vào, dù ánh đèn có chút lờ mờ, nhưng vẫn nhìn thấy sự kiên định và chính nghĩa trong ánh mắt hắn.
Vào thời khắc ấy, nàng rõ ràng cảm nhận được cuộc đời ảm đạm như tro tàn của mình được rót vào một vệt ánh sáng.
Tiếp theo, nàng nghe thấy Tống Tường Huy ở phía sau gào thét một tiếng, hắn mang theo gậy bóng chày xông lên, nam tử cao lớn này đối diện tung ra một quyền... Đánh ngã tên ác ma không thể chiến thắng trong mắt nàng xuống đất, đồng thời đè lên hung ác đấm thêm mấy quyền, Tống Tường Huy phát ra tiếng kêu thê lương.
Hắn rất thống khổ.
Đây không phải kiểu gầm rú lúc hắn phát tiết bình thường.
Tuy rằng nghe rất giống.
Hồ Tiểu Lan lúc này đứng dậy, sự xao động trong nội tâm nàng chiến thắng nỗi hoảng sợ, nàng cầm lấy một cái bình gốm gần đó... Ầm! Ầm! Ầm!
Mặt không biểu cảm, nàng hung hăng nện vào đầu Tống Tường Huy, hung hăng đập ba lần.
Nàng dùng hết sức lực toàn thân, một lần nặng hơn một lần.
Tống Tường Huy run rẩy một hồi rồi bất động.
Nàng đang muốn nện cú thứ tư, Tô Hi ngăn nàng lại, nói với nàng: "Cảm ơn ngươi, nữ sĩ, cảm ơn ngươi đã hiệp trợ cảnh sát bắt giữ thành công một tên hung phạm tội ác tày trời. Hiện tại, hắn đã mất đi năng lực chống cự."
Tô Hi lấy còng tay còng Tống Tường Huy lại.
Ném hắn như một con cá chết qua một bên, để tránh Hồ Tiểu Lan tiếp tục nổi điên.
Hồ Tiểu Lan lúc này cũng tỉnh táo lại, nàng nhìn về phía Tô Hi, tràn ngập cảm kích, nàng là sinh viên, nàng biết những lời này của Tô Hi là đang giải vây cho nàng.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu lão bản?"
Tô Hi theo bản năng đi tới cửa, Hồ Tiểu Lan lúc này thể hiện ra dũng khí và trí tuệ chưa từng có: "Không có chuyện gì, tiểu lão bản đang chơi ấy mà. Cút xa một chút."
Người ngoài cửa nghe xong, vội vàng đi xa.
Tiểu lão bản dở hơi thế nào, bọn hắn đều biết. Bọn hắn cũng không muốn gặp rắc rối, vạn nhất bị tên điên Tống Tường Huy để mắt tới, khó tránh khỏi một trận đòn.
Tô Hi liếc nhìn Hồ Tiểu Lan một cái: "Ngươi tên là gì?"
"Hồ Tiểu Lan."
Tô Hi yên lặng gật đầu, nét mặt hắn hiện lên một tia nhẹ nhõm, hắn rất may mắn, sống lại một đời, chính mình lại cứu được một mạng người.
Sau đó, Tô Hi nhìn về phía Triệu Tam Bảo và một nữ tử khác đang co rúm run lẩy bẩy trên ghế sa lon.
Hai người sợ đến thở mạnh cũng không dám.
Bọn hắn không ngờ Tô Hi lại hung ác như vậy, vừa đến liền đánh Tống Tường Huy vốn như ma quỷ thành ra thế này.
"Triệu Tam Bảo, ngươi bị bắt vì liên quan đến hút ma túy." Tô Hi nói với Triệu Tam Bảo.
Đúng lúc này... Ầm!
Hồ Tiểu Lan cầm gậy bóng chày lên liền vụt một gậy vào 『 tiểu mẫu cẩu 』, đánh trúng tay nàng ta, nàng ta cấp tốc rụt tay về, đồng thời rú lên.
"Cảnh sát tiên sinh, nàng ta muốn bấm chuông báo động."
Tô Hi trực tiếp đi qua, còng tay nàng ta lại.
Tô Hi cảm thấy rất khó tin, nữ nhân này rõ ràng cũng là người bị bức hiếp, tại sao nàng lại đứng về phía đối lập với cảnh sát chứ?
Bốp! Bốp! Bốp!
Hồ Tiểu Lan đè lên người liền tát liên tục vào mặt nữ nhân này, nữ nhân này bị đánh hét lên: A! Cứu mạng a! Có ai không! Giết người rồi! Có cảnh sát, mau tới cứu người a!
Nàng kêu rất lớn tiếng.
Nhưng bên ngoài không có bất kỳ phản ứng nào.
Ngược lại mọi người cảm thấy rất bình thường, đây là trò chơi đặc thù của tiểu lão bản.
Tống Tường Huy ngày thường cũng chơi như thế. Bao gồm cả đại lão bản, cũng thích lăng nhục như vậy.
Phụ tử một mạch tương thừa.
"Người này 'vi hổ làm trành', trên tay nàng ta có án mạng." Hồ Tiểu Lan nói với Tô Hi.
"Tống Tường Huy bình thường cũng tra tấn người như thế, nàng ta kêu càng lớn tiếng, chúng ta càng an toàn."
Tô Hi gật gật đầu.
Hắn không ngăn cản động tác của Hồ Tiểu Lan.
Hắn cho rằng Hồ Tiểu Lan vô cùng thông minh.
Hắn lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi điện thoại cho Đường Hướng Dương: "Đã bắt được Tống Tường Huy, đồng thời thu được chứng cứ trọng yếu, còn phát hiện rất nhiều sự thật phạm tội nghe rợn cả người."
"Ta đang ở biệt thự nhà họ Tống, các ngươi tranh thủ thời gian điều người tới, tốt nhất mang theo một chiếc xe tải, có quá nhiều vật chứng và tang vật."
Đường Hướng Dương nhận điện thoại, hắn thở phào nhẹ nhõm, niềm vui sướng trên mặt cũng không cách nào che giấu.
Hắn đứng dậy nói với Lý Hoành Trù, trưởng phòng 1 văn phòng chính phủ thành phố đang ở trước mặt: "Xin lỗi, Lý khoa trưởng. Chúng ta tạm thời không thể để Tống Hổ Sơ đi tham gia hoạt động, chúng ta phát hiện manh mối mới, cần xác minh với Tống Hổ Sơ."
"Thế nhưng, hoạt động lần này vô cùng quan trọng, thị trưởng đã đích thân chỉ thị, nhất định phải để chủ tịch Tống Hổ Sơ tham gia, việc này liên quan đến công tác chiêu thương dẫn đầu tư của thành phố ta..."
Lý Hoành Trù lời còn chưa nói hết, Đường Hướng Dương liền đưa tay ngăn lại: "'Tình tiết vụ án như lửa', ta không hàn huyên với ngươi nữa."
Nói xong, Đường Hướng Dương đội mũ lên rồi đi ra cửa, hắn nói với người trong tổ chuyên án: "Không được thả Tống Hổ Sơ. Bất kể là ai đến cũng không được."
Nói xong, hắn điều động nhân viên, tập trung tiến đến hào trạch nhà họ Tống.
Lý Hoành Trù sững sờ tại chỗ, hắn nhìn về phía Bành Vĩ Hoành bên cạnh.
Bành Vĩ Hoành vội vàng tươi cười lấy lòng.
Đường Hướng Dương có thể không nể mặt thư ký thị trưởng, nhưng hắn thì phải nể. Dù sao 'Tể tướng trước cửa thất phẩm quan', thư ký thị trưởng dù cấp bậc chỉ là chính khoa, nhưng ở thành phố Hoành Thiệu này cũng là người có tiếng nói.
Bành Vĩ Hoành người này trước nay vốn khéo léo. Đã từng có lão nhân trong ngành đánh giá hắn: 'Tư thái cực mềm, thủ đoạn băng cứng rắn'.
Lý Hoành Trù hỏi Bành Vĩ Hoành: "Bành cục, đây là chuyện thế nào?"
"Lý bí thư, ngươi không biết đấy thôi, hiện tại vụ án đã giao thẳng cho Sở Công an tỉnh xử lý, trưởng phòng Đường đích thân tọa trấn. Ngươi cũng thấy đấy, chúng ta không có quyền hạn thả người. Lỡ xảy ra chuyện, cái mũ này của ta cũng mất, không ai gánh nổi đâu."
"Chẳng lẽ đến thị trưởng cũng không có quyền lực này sao? Các ngươi phá án thì phá án, nhưng cũng phải chú ý ảnh hưởng, Tống Hổ Sơ là doanh nhân dân doanh nổi tiếng của thành phố ta, vô duyên vô cớ tạm giam hắn, tin này truyền ra ngoài, chúng ta làm sao chiêu thương dẫn đầu tư, làm sao phát triển kinh tế?"
"Đúng đúng, Lý bí thư nói đúng, phát triển kinh tế luôn được đặt lên hàng đầu."
"Mau thả người đi."
"Cái này thật không được a, Lý bí thư. Ngươi đợi Trưởng phòng Đường trở về, lại cùng hắn tâm sự có được hay không? Nếu không, ngươi trực tiếp nhờ thị trưởng gọi điện thoại cho hắn. . ."
Bành Vĩ Hoành cùng hắn đánh Thái Cực.
Nhiệt tình lễ phép, khiêm tốn ôn hòa.
Nhưng nhất quyết không thả người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận