Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 53: Thiết huyết Hồ Tiểu Lan

Hồ Tiểu Lan đã tuyệt vọng về cuộc đời mình. 🐲Từ khi bị Tống Tường Huy nhốt vào cái lồng sắt tối tăm không có ánh mặt trời, một năm qua, nàng gần như mỗi ngày đều phải trải qua những cuộc tra tấn và ngược đãi, nàng dần mất đi ý thức của bản thân, trở thành nô lệ của Tống Tường Huy. Nàng không hiểu vì sao vận mệnh lại bất công với mình đến vậy, tại sao lại bị cha con ác ma này để mắt đến. Khi nàng định cam chịu sống lầm lũi qua nốt quãng đời còn lại thì nàng lại nghe được tin tức liên quan đến ca ca mình. Rõ ràng cha con bọn chúng đã hứa với mình rằng sẽ cho ca ca một cuộc sống tốt nhất, rõ ràng bọn chúng đã hứa chỉ cần mình nghe lời, sẽ chăm sóc ca ca. Nhưng... con ác ma Tống Tường Huy này lại cho ca ca mình ra chịu tội thay. Tinh thần nàng rối loạn. Nàng bị đạp ngã xuống đất, cơn đau từ vết thương khắp người truyền đến, nhưng nàng không rên một tiếng. Nàng biết rằng kêu đau vô ích, ngược lại sẽ chỉ nhận thêm bạo lực và đánh đập... Tống Tường Huy có sở thích tàn bạo này, hắn thích nghe người khác kêu thảm thiết. Khi hắn vặn tóc mình, bắt mình cắn lên mặt bàn đá cẩm thạch, nàng vẫn không rên một tiếng. Nàng đã từng chứng kiến Tống Tường Huy đánh một cô gái như vậy, cô gái đó ngất xỉu tại chỗ, máu tươi từ đầu nàng chảy ra như vỡ ống nước... Sống chết không rõ. Lúc đó nàng đã rất hoảng sợ và gặp ác mộng trong một thời gian dài. Còn hiện tại, nàng đột nhiên không còn sợ hãi nữa. Nàng cảm thấy kết thúc cuộc đời như vậy cũng tốt, tránh phải chịu thêm tra tấn và ngược đãi, nàng không muốn giống những người phụ nữ khác ở đây, bị huấn luyện rồi sau đó phải đi tiếp khách các loại, thậm chí bị đưa cho người khác làm quà. Nàng nhắm mắt lại, chờ đợi cái c·hế·t đến với mình: Ba ba, mụ mụ, con đến đây. Khóe mắt nàng trượt xuống một giọt nước mắt, đó là chút luyến tiếc cuối cùng của nàng với cõi nhân gian địa ngục này. Nhưng vào lúc nàng thản nhiên chờ đợi sinh mệnh kết thúc, nàng nghe được một giọng nói: "Đừng nhúc nhích, cảnh sát!" Nàng ngẩng đầu lên, một người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng ở cửa ra vào. Mặc dù ánh đèn có hơi lờ mờ nhưng vẫn thấy được sự kiên định và chính nghĩa trong mắt hắn. Vào khoảnh khắc ấy, nàng cảm nhận rõ ràng có một tia sáng chiếu vào cuộc đời mình đang ảm đạm như tro tàn. Sau đó, nàng nghe thấy Tống Tường Huy gào thét phía sau, hắn cầm gậy bóng chày lao lên thì người đàn ông cao lớn kia đã tung một cú đấm... quật ngã tên ác ma bất khả chiến bại trong mắt mình, đồng thời đè lên người hắn mà hung hăng đánh tới tấp mấy cú, Tống Tường Huy phát ra những tiếng kêu thảm thiết. Hắn rất đau đớn. Đây không phải là kiểu gào rú khi hắn phát tiết bình thường. Tuy rằng nghe rất giống. Hồ Tiểu Lan lúc này đứng dậy, nội tâm xao động đã chiến thắng nỗi sợ hãi, nàng cầm lấy chiếc bình gốm cạnh đó... Rầm! Rầm! Rầm! Nàng không cảm xúc hung hăng nện vào đầu Tống Tường Huy, mạnh tay đập liên tiếp ba lần. Nàng dùng hết sức bình sinh, một lần lại nặng hơn một lần. Tống Tường Huy giật giật mấy cái rồi bất động. Nàng định giáng tiếp nhát thứ tư thì Tô Hi ngăn lại nàng, nói: "Cám ơn cô, thưa cô, cám ơn cô đã hỗ trợ cảnh sát bắt thành công một tên tội phạm tày trời. Hiện tại hắn đã mất khả năng kháng cự." Tô Hi dùng còng tay khóa Tống Tường Huy lại, vứt hắn sang một bên như một con cá c·hế·t để Hồ Tiểu Lan khỏi nổi điên tiếp. Hồ Tiểu Lan lúc này cũng đã tỉnh táo, nàng nhìn Tô Hi với vẻ đầy biết ơn, nàng là sinh viên nên hiểu những lời Tô Hi nói là đang giải vây cho nàng. Lúc này ngoài cửa có tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Tiểu lão bản?" Tô Hi theo bản năng đi ra phía cửa, Hồ Tiểu Lan lúc này đã thể hiện sự dũng cảm và trí tuệ chưa từng có của mình: "Không có gì, tiểu lão bản chơi thôi. Cút đi cho khuất mắt." Người ngoài cửa nghe vậy liền nhanh chóng bỏ đi. Bọn họ biết tiểu lão bản dở hơi đến mức nào. Bọn họ cũng không muốn gặp xui, nhỡ bị tên điên Tống Tường Huy để mắt đến thì kiểu gì cũng ăn một trận đòn. Tô Hi liếc nhìn Hồ Tiểu Lan: "Cô tên gì?" "Hồ Tiểu Lan." Tô Hi im lặng gật đầu, vẻ mặt anh thoáng giãn ra, anh rất may mắn, sống lại một kiếp, mình lại có thể cứu được một mạng người. Rồi Tô Hi mới quay sang nhìn Triệu Tam Bảo cùng một cô gái khác đang run rẩy co rúm trên ghế sô pha. Cả hai đều sợ đến nỗi không dám thở mạnh. Bọn chúng không ngờ Tô Hi lại hung hăng như vậy, vừa xông vào đã đánh tên quỷ Tống Tường Huy ra nông nỗi đó. "Triệu Tam Bảo, ngươi bị bắt vì liên quan đến việc hút ma túy." Tô Hi nói với Triệu Tam Bảo. Đúng lúc này... Rầm! Hồ Tiểu Lan cầm lấy gậy bóng chày liền cho "tiểu mẫu cẩu" kia một gậy vào tay khiến nó giật thót người rụt tay lại, đồng thời hét lên. "Cảnh sát, cô ta định đánh trả." Tô Hi lập tức đi tới còng tay cô ta lại. Tô Hi cảm thấy khó hiểu, cô ta rõ ràng cũng bị bức hiếp, sao lại đứng về phía đối lập với cảnh sát? Ba! Ba! Ba! Hồ Tiểu Lan cưỡi lên người và không ngừng tát vào mặt cô ta khiến cô ta hét lên: "Á! Cứu mạng! Có ai không! Giết người rồi! Có cảnh sát, mau đến cứu người!" Cô ta kêu la rất lớn, nhưng ở bên ngoài không hề có phản ứng nào, ngược lại mọi người còn thấy rất bình thường, đây là trò chơi đặc trưng của tiểu lão bản. Bình thường Tống Tường Huy cũng chơi như vậy. Kể cả đại lão bản cũng thích kiểu lăng nhục như thế này. Cha con bọn họ giống nhau. "Người này vi hổ làm trành, trong tay cô ta có án mạng." Hồ Tiểu Lan nói với Tô Hi. "Tống Tường Huy bình thường cũng tra tấn người như vậy, cô ta càng kêu to thì chúng ta càng an toàn." Tô Hi gật đầu, không hề ngăn Hồ Tiểu Lan lại. Anh cho rằng Hồ Tiểu Lan rất thông minh. Anh lấy điện thoại ra, gọi ngay cho Đường Hướng Dương: "Đã bắt được Tống Tường Huy, đồng thời thu thập được chứng cứ quan trọng, cũng phát hiện ra rất nhiều hành vi phạm tội rùng rợn." "Tôi đang ở biệt thự nhà họ Tống, các anh tranh thủ điều người tới, tốt nhất mang theo xe tải, có quá nhiều vật chứng và tang vật." Đường Hướng Dương nghe điện thoại xong thở phào nhẹ nhõm, sự vui mừng hiện rõ trên mặt không sao che giấu được. Anh đứng dậy nói với Lý Hoành Trù, bí thư khoa của bộ phận xử lý chính phủ thành phố đang ngồi trước mặt: "Xin lỗi Lý khoa trưởng, chúng ta tạm thời không thể cho Tống Hổ Sơ đi tham gia hoạt động, chúng tôi phát hiện ra đầu mối mới, cần phải xác minh từ Tống Hổ Sơ." "Nhưng hoạt động lần này rất quan trọng, thị trưởng đích thân chỉ thị phải có chủ tịch Tống Hổ Sơ tham gia, việc này liên quan đến việc thu hút đầu tư của thành phố..." Lý Hoành Trù còn chưa dứt lời thì Đường Hướng Dương đã đưa tay chặn lại: "Tình tiết vụ án cấp bách như lửa, tôi không rảnh hàn huyên với anh." Nói xong Đường Hướng Dương đội mũ rồi đi ra cửa, anh dặn dò các thành viên tổ chuyên án: "Không được thả Tống Hổ Sơ, ai đến cũng không được." Nói xong anh điều động nhân viên, hướng thẳng đến hào trạch nhà họ Tống. Lý Hoành Trù ngơ ngác tại chỗ, ông nhìn sang Bành Vĩ Hoành bên cạnh. Bành Vĩ Hoành vội vàng cười làm lành. Đường Hướng Dương không nể mặt thư ký thị trưởng thì anh phải nể chứ, dù sao "tể tướng cửa thất phẩm quan", thư ký thị trưởng cho dù cấp bậc chỉ là chính khoa, nhưng ở Hoành Thiệu này có thể nói là "có tiếng nói". Bành Vĩ Hoành từ trước đến nay rất khéo léo. Đã từng có một vị lão thành cảnh giới đánh giá anh ta: "Tư thái cực mềm, thủ đoạn lại cứng rắn". Lý Hoành Trù hỏi Bành Vĩ Hoành: "Bành cục, đây là chuyện gì vậy?" "Lý bí thư, ngài không biết đấy thôi, hiện tại vụ án do tỉnh trực tiếp thụ lý, đích thân trưởng phòng Đường ra tay. Ngài cũng thấy rồi đấy, chúng tôi không có quyền thả người, xảy ra chuyện gì thì tôi cũng mất chức chứ chẳng chơi." "Chẳng lẽ ngay cả thị trưởng cũng không có quyền này sao? Các anh phá án thì cứ phá, nhưng cũng phải chú ý đến ảnh hưởng, Tống Hổ Sơ là một doanh nhân nổi tiếng của thành phố chúng ta, tự dưng bắt người ta, nếu truyền ra thì sao còn thu hút được đầu tư nữa, làm sao mà phát triển kinh tế?" "Đúng đúng, Lý bí thư nói rất đúng, phát triển kinh tế vẫn phải đặt lên hàng đầu." "Mau thả người đi." "Cái này thì thực sự không được Lý bí thư ạ, đợi trưởng phòng Đường về, chúng ta nói chuyện sau được không? Hoặc không ngài cứ gọi điện cho thị trưởng để nói chuyện với anh ấy..." Bành Vĩ Hoành bắt đầu đánh võ "Thái Cực Quyền", nhiệt tình lễ phép, khiêm tốn hòa nhã. Nhưng vẫn quyết không thả người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận