Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 32: Tôn này tiểu Bồ Tát phá đại án

Chương 32: Tiểu Bồ tát này phá vụ án lớn
Tô Hi lái xe rời khỏi khu cục công an.
Phòng họp bên này vẫn đang tiếp tục sắp xếp công tác điều tra thăm viếng.
Đinh linh linh! Đinh linh linh!
Lúc này, một tiếng chuông điện thoại di động dồn dập vang lên.
Hà Đức Quân cầm điện thoại lên xem, đang định tắt máy thì thấy là cuộc gọi của Cục trưởng Bành Vĩ Hoành, ông ta ra hiệu cho Triệu Khôn Sinh tiếp tục rồi đi ra ngoài nghe máy. Điện thoại vừa kết nối, giọng Bành cục trưởng đã truyền đến đầy tức giận:
“Công tác của các anh triển khai thế nào rồi? Vụ án không có đầu mối, tin tức đã lan đến cấp quốc gia. Vừa rồi trưởng phòng Cố của tỉnh gọi điện cho tôi, hỏi tôi có phải muốn cho thư ký Chu mới đến một đòn phủ đầu không!”
Bành Vĩ Hoành vô cùng tức giận.
Hà Đức Quân là phó cục trưởng cục thành phố kiêm đội trưởng đội trinh sát hình sự, ông ta lập tức nhận ra sự bất thường trong câu nói này.
“Đã đến mức độ cấp quốc gia rồi sao?”
“Anh còn hỏi tôi?” Bành Vĩ Hoành nổi cơn thịnh nộ: “Hiện tại cả nước đều đưa tin vụ án giết người tàn ác này, hội bảo vệ phụ nữ cũng đã ra tuyên bố. Anh còn hỏi tôi sao?”
Ta…
Hà Đức Quân có nỗi khổ khó nói, ông ta cũng chỉ mới được điều xuống làm tổ trưởng tổ chuyên án.
Bành Vĩ Hoành hỏi: “Hiện tại vụ án có chút manh mối nào chưa?”
Hà Đức Quân chỉ có thể nói theo hướng tốt: “Chúng tôi đã nắm được một số manh mối, đang thu hẹp phạm vi, rất nhanh sẽ có kết quả thôi.”
Bành Vĩ Hoành căn dặn: “Bảy ngày, bảy ngày tôi muốn thấy hung thủ đền tội. Còn nữa, điều tra xem đám phóng viên có vấn đề gì không, nếu có phóng viên nào điều tra ngầm thì chú ý một chút. Đừng để người khác nghĩ chúng ta đang gây khó dễ cho thư ký Chu mới tới.”
“Vâng!” Hà Đức Quân lập quân lệnh trạng: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Bành Vĩ Hoành bổ sung thêm một câu: “Còn nữa, tài liệu về vụ án này phải ghi là xảy ra ở đồn công an Thành Đông, điều Tô Hi ở đồn công an đó vào tổ chuyên án.”
Hà Đức Quân nghe xong câu này lập tức có chút choáng váng.
Đây là tình huống gì?
Cục trưởng Bành quen biết Tô Hi? Nghe có vẻ thân quen, nếu không sao có thể nhớ được một tiểu cảnh sát ở đồn công an chứ.
Điều tiểu cảnh sát này vào tổ chuyên án, là để cho hắn lập công để dễ thăng chức sao?
Hà Đức Quân hít sâu một hơi.
Xem ra lai lịch của Tô Hi không nhỏ, Hồng lão sư xem hắn là học trò cưng, người có thành tích nhất toàn tỉnh lại xuống cơ sở làm tiểu cảnh sát, chuyện này rõ ràng là muốn dọn đường mà.
Tiểu Bồ tát này, ta không thể mạo phạm được.
Hà Đức Quân lập tức tỉnh táo lại. Càng nghĩ, ông ta càng thấy suy luận của mình chính xác: Thảo nào Lưu Quân Đào lại gọi một tiểu cảnh sát vào phòng họp, thảo nào tên nhãi đó lại dám ung dung nói chuyện trước mặt đám cảnh sát hình sự kỳ cựu, thảo nào Lưu Quân Đào lại duy trì hắn trong tình huống tất cả mọi người phản đối.
Nguyên lai là như vậy.
Hà Đức Quân hít sâu một hơi, ông ta đã hạ quyết tâm. Chờ bắt được hung phạm, nhất định phải ghi tên Tô Hi vào tài liệu.
Ông ta quay lại phòng họp, lập tức nổi trận lôi đình, phóng đại lời nói của Bành Vĩ Hoành gấp đôi, trút cơn giận lên các thành viên tổ chuyên án, đồng thời tăng thêm yêu cầu: Trong vòng ba ngày nhất định phải phá xong vụ án này.
Sau khi phát tiết xong, Hà Đức Quân bắt đầu bố trí công việc.
Các thành viên tổ chuyên án lần lượt nhận lệnh xuất quân, rải quân khắp thành phố, điều tra từng nhà, giống như kéo lưới.
Mệnh lệnh đưa ra là: Không thể bỏ qua một con ruồi nào.
Sau khi hoàn thành công việc này, Hà Đức Quân hít sâu một hơi, ông ta xoa huyệt thái dương, nghỉ ngơi một lát rồi hỏi Hồng Ứng Minh bên cạnh: "Hồng lão sư, ngài thấy vụ án này còn có chỗ nào có thể tăng cường không?"
Hồng Ứng Minh vừa nãy không nói gì, ông ta đang suy nghĩ.
Nhớ lại nội dung Tô Hi đã nói, ông ta cầm lấy ảnh chụp hiện trường lật ngược lại quan sát.
Suy nghĩ một hồi, ông ta nói: “Bây giờ càng nghĩ, tôi càng thấy hướng suy luận của Tô Hi có lẽ chính xác hơn.”
Hà Đức Quân nhíu mày.
Ông ta là cảnh sát hình sự kỳ cựu, ông ta thấy lời Tô Hi nói có chút đạo lý, như việc thuận tay trái, hay hung thủ có ý thức phản trinh sát rất mạnh, có thể không cao to lắm. Nhưng, ông ta không tin hung thủ là người què chân, càng không tin hung thủ là người đàn ông trung niên 45 tuổi, ông ta thấy điều này không phù hợp với lẽ thường. Quan trọng nhất là, ông ta cho rằng Tô Hi không thể giải thích được động cơ gây án của hung thủ, hơn 95% các vụ giết người đều do người quen gây ra. Ai sẽ vô duyên vô cớ lén vào phòng của hai cô gái bán rượu rồi giết họ?
Đúng lúc này.
Chuông điện thoại di động vang lên.
Là điện thoại của Lưu Quân Đào.
Hà Đức Quân nhận điện thoại, giọng Lưu Quân Đào kích động vang lên: "Hà cục, vụ án phá rồi. Tô Hi đã bắt được hung thủ, hung khí và vật chứng đều có đủ!"
Cái gì? ? ?
Hà Đức Quân như bị sét đánh.
Sao có thể làm được như vậy?. . .
Tô Hi lái xe ra khỏi cửa, trời cũng dần tối. Tô Hi đi vòng quanh mấy khu phố gần đó, sau đó dừng lại ở đường Kim Cốc, đây là nơi làm việc của hai cô gái bán rượu… Cũng là con đường ăn chơi nổi tiếng Nhạc Bình thậm chí Hoành Thiệu.
Đêm xuống, dù hộp đêm Chuồn Chuồn Đỏ sau khi xảy ra vụ án đã bị đóng cửa chỉnh đốn, nhưng con đường này vẫn rất nhộn nhịp.
Người qua lại tấp nập.
Các loại quán karaoke, rửa chân xoa bóp giăng đầy biển hiệu, đèn neon nhấp nháy. Người Hoành Thiệu gọi nơi này là “tiểu Hồng Kông”.
Lưu Quân Đào và Tô Hi đi phía trước.
Lý Cương ở phía sau, nhìn Lưu cục trưởng một cách kỳ lạ, anh cảm giác Lưu cục trưởng bây giờ có chút giống đàn em của Tô ca, sao anh cảm thấy ông ấy đặc biệt tôn kính Tô ca vậy.
Điều này không hợp với lẽ thường mà.
Lý Cương nghĩ mãi không ra, anh thấy Lưu Quân Đào là phó cục trưởng, cũng là phó tổ trưởng tổ chuyên án, mà giờ lại lật đật đi theo Tô ca phía sau, cùng anh không khác gì, đúng là không hợp với lẽ thường.
Anh đâu biết hiện tại Lưu Quân Đào đã bị cột chặt với Tô Hi, hơn nữa, nếu như Lý Cương là Lưu Quân Đào, đã trải qua cảnh mang rượu đến mà không được vào cửa, thì giờ cũng sẽ bưng vị “tiểu Bồ tát” đang xuống cơ sở để “xoát lý lịch” này lên.
Phó cục trưởng là gì chứ, cũng chỉ là cán bộ cấp phó khoa mà thôi, chính ủy là cấp chính khoa còn đứng ở ngoài cửa cơ mà? Cục trưởng Bành lợi hại sao? Đường đường là cán bộ cấp chính xử thực quyền cũng phải đợi trong sân. Tiểu Bồ tát này là người có thể lên bàn ăn cơm cùng với một đám cán bộ cấp sở đó.
Lưu Quân Đào hỏi: "Tô Hi, chúng ta đến đây làm gì? Chuồn Chuồn Đỏ bị phong rồi mà."
Tô Hi nhìn xung quanh, đúng lúc thấy phía trước có một quán cơm chiên mỳ xào, nói: “Ăn chút gì đó đi đã. Lưu cục trưởng, tôi mời anh ăn cơm chiên trứng.”
Ta…
Lưu Quân Đào thầm nghĩ, bây giờ là lúc ăn cơm chiên sao?
Ục ục!
Bụng của ông ta bất ngờ kêu lên.
Ông ta còn chưa ăn trưa, lần này đúng là đói bụng thật rồi.
“Hai phần mỳ xào một phần cơm chiên.”
Tô Hi đi qua, nói với ông chủ đang đứng bên lò than.
Ông chủ gật đầu, đi khập khiễng đến cạnh bếp, lẳng lặng bắc nồi lên.
Lưu Quân Đào lập tức chú ý đến chi tiết này, ông ta quan sát kỹ người đó: Khoảng 50 tuổi, gầy gò, dáng người thấp bé, chân trái bị tật?
Chẳng phải đây chính là đối tượng khả nghi mà Tô Hi miêu tả sao?
Ông ta nhìn về phía Tô Hi.
Tô Hi lắc đầu với ông: “Ăn cơm trước đã, ăn no rồi mới có sức.”
Lưu Quân Đào lập tức gật đầu, trong lòng bỗng thấy có sức lực, đồng thời mừng rỡ, tính toán nên bắt như thế nào.
Ba người tìm chỗ ngồi xuống.
Lúc này, một cô gái mặc áo khoác cao bồi, đội mũ lưỡi trai tiến đến, trên tay cầm một cây bút ghi âm: “Chào anh, tôi có thể phỏng vấn anh vài câu không?”
Ông chủ đang chiên trứng trong nồi ngẩng đầu lên, liếc nhìn cô gái này.
“Tôi là phóng viên của báo Kinh Đô, tôi muốn hỏi anh hai câu? Anh có biết hai vụ án mạng xảy ra mấy hôm trước không? Nghe nói hai nạn nhân đều là nhân viên của hộp đêm Chuồn Chuồn Đỏ đối diện…”
Nữ phóng viên còn chưa nói hết.
Một giọng nói truyền đến: “Ôi, em gái nhỏ, được đó. Đến uống với anh hai ly nhé.”
Nữ phóng viên nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một nam tử cao mét tám bước tới. Nam tử này trông rất bảnh trai, lại có vẻ nhanh nhẹn hoạt bát.
Nhưng tại sao hắn lại nói ra những lời dẻo miệng thế?
Môi trường trị an ở đây tệ vậy sao?
Nói xong, Tô Hi đi đến, đưa tay khoác lên bàn, nghiêng người che chắn nữ phóng viên: "Ông chủ, thêm một phần cơm, tôi mời cô bé này ăn."
Vẻ mặt ông chủ không đổi, cũng im lặng, cắm cúi chiên cơm, xem như không nghe thấy gì. Có lẽ ở những nơi như này, đã quen với những chuyện như vậy rồi.
Nữ phóng viên bị Tô Hi che lại, cô ta rất khó chịu, đang muốn tránh ra thì bị Tô Hi đẩy ra.
Trong lúc đẩy nữ phóng viên ra, Tô Hi nhẹ nhàng nói ra một cái tên: Lâm Bảo Quốc.
Trong khoảnh khắc ông chủ ngẩng đầu lên.
Một giây sau, Tô Hi nhảy lên, trực tiếp đạp một cước vào người ông chủ.
Ông chủ bị đạp lảo đảo, thấy Tô Hi lao đến thì quay người định chạy.
Tô Hi nhanh chóng đuổi kịp, túm lấy vai nam tử, ai ngờ thân thủ người này rất tốt, hắn nhân cơ hội lướt đi, tránh được Tô Hi.
Nhưng Tô Hi quá nhanh, trực tiếp quét chân, làm nam tử ngã nhào.
Ngay sau đó, anh xông tới, túm chặt người đó.
Tại chỗ khống chế hắn.
"Anh bị bắt." Tô Hi bình tĩnh nói.
Lưu Quân Đào vội vàng chạy đến, đeo găng tay vào còng hắn lại.
Lúc này, cô phóng viên vẫn đang hô hoán: “Có ai không! Báo cảnh sát đi! Lưu manh đánh người.”
Tô Hi quay sang nói với Lưu Quân Đào: “Đeo găng tay vào, đi lục soát ở dưới sạp hàng của hắn đi. Loại người này rất cẩn thận, rất có thể mang theo công cụ gây án bên mình.”
Lưu Quân Đào lập tức đi đến, dưới xe đẩy mỳ xào quả nhiên tìm thấy một túi vải màu đen, mở ra xem: Đúng là hai thanh rìu, còn có dây thừng và các công cụ khác. Bên trong rõ ràng có một chút mùi máu tanh.
“Không sai, chính là hắn.” Lưu Quân Đào vô cùng phấn khởi.
Vụ án này, phá quá dễ dàng! ! !
Tô Hi đúng là Chân Thần.
Ăn một bữa cơm mà bắt được hung phạm.
Lúc này, mọi người bắt đầu tụ tập, đừng thấy nữ phóng viên có khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, nhưng giọng nói lại thực sự không nhỏ. Cô ta liên tục hô: đánh người rồi, đánh người rồi, mau báo cảnh sát đi.
Lý Cương đi tới: “Đừng la nữa, chúng tôi là cảnh sát.”
“Cảnh sát gì chứ? Các anh là lưu manh! Đồ côn đồ! Mọi người đến xem này, ba người này trêu ghẹo phụ nữ, còn đánh người bán hàng rong!” Nữ phóng viên nghĩa chính ngôn từ quát tháo.
Tô Hi bắt Lâm Bảo Quốc lên, lục soát một lượt trên người hắn, không tìm thấy hung khí nào khác.
Lúc này, Lâm Bảo Quốc mới chịu lên tiếng hỏi một câu: “Sao các anh tìm ra được tôi?”
"Muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm."
“Sao anh biết tên tôi?”
“Tôi đã từng ăn cơm chiên của anh rồi.” Tô Hi tùy tiện đáp.
Lâm Bảo Quốc nhắm mắt lại, hắn vốn cho là sẽ không có sơ hở nào, cảnh sát đến đây kiểm tra mấy lần, hắn đều thuận lợi qua mặt. Qua một thời gian nữa, sẽ có thể cao chạy xa bay.
Không ngờ vẫn bị bắt.
Lúc này, Lưu Quân Đào đi về phía nữ phóng viên: “Đừng la nữa. Chúng tôi là cảnh sát. Chúng tôi là để bảo vệ cô. Cô biết người cô vừa phỏng vấn là ai không?”
“Người kia chính là hung thủ giết hại hai cô gái.”
Lưu Quân Đào vừa nói dứt câu, nữ phóng viên lập tức kinh ngạc, cô theo bản năng lùi lại hai bước, cô không ngờ mình lại ở gần ác ma đến thế, nỗi sợ hãi ập đến.
Nhưng một giây sau, thuộc tính phóng viên trong cô bùng cháy.
Cô nhanh chóng chạy đến, giơ bút ghi âm lên trước mặt Lâm Bảo Quốc: “Xin hỏi, tại sao anh lại tàn nhẫn giết hại hai cô gái như vậy? Sau khi giết chết rồi, còn dùng những thủ đoạn tàn bạo như vậy để làm nhục các cô ấy?”
"Vì bọn chúng đáng chết! Bọn chúng đáng chết!" Lâm Bảo Quốc thét lên với giọng gay gắt, ánh mắt hắn dữ tợn, lộ rõ vẻ tàn bạo, ngày càng không giống một người bình thường, hắn gầm lên: "Tất cả lũ phụ nữ hạ lưu đó đều đáng chết! Đều đáng chết! ! !"
Nữ phóng viên vậy mà không hề sợ hãi, cô tiếp tục hỏi: “Tại sao anh lại căm ghét những phụ nữ này như vậy? Các cô ấy đã xúc phạm anh sao?”
“Tất cả phụ nữ đều đáng chết! Đáng chết!” Lâm Bảo Quốc gào thét, hắn lại định nhào về phía nữ phóng viên, Tô Hi kịp thời túm cổ hắn lại.
Tô Hi nói với cô: “Được rồi. Bây giờ không cần kích động hắn, nếu cô muốn hỏi gì, đợi chúng tôi thẩm vấn xong, cô có thể xin phỏng vấn lên các cơ quan liên quan.”
“Vậy tôi có thể phỏng vấn anh không?” Nữ phóng viên ngẩng đầu lên, nhìn nam tử anh tuấn cao lớn này.
Trước đó, cô còn cảm thấy Tô Hi uổng phí thân hình cao to thế kia, bây giờ nghĩ lại, trong đầu cô tràn đầy cảm giác an toàn. Hơn nữa, cô càng thấy Tô Hi chính nghĩa lẫm liệt.
“Không được, tôi đang thi hành công vụ.” Tô Hi nghiêm mặt từ chối cô.
Nhưng anh càng từ chối.
Nữ phóng viên lại càng hưng phấn.
“Tôi tên Hứa Nguyệt Nhi, cảm ơn anh vừa rồi đã cứu tôi, tôi xin lỗi vì những hành động không lý trí trước đó của mình. Xin hỏi, làm sao anh phát hiện ra hắn là hung thủ vậy? Hắn rõ ràng trông rất thật thà, chỉ là một người bán hàng rong bình thường.”
“Phát hiện như thế nào ư? Dùng mắt để phát hiện thôi.” Tô Hi nói.
Phụt!
Câu đùa cũ rích hơn hai mươi năm sau trên mạng vậy mà lại có thể làm cho nữ phóng viên buồn cười, cô mỉm cười đầy ẩn ý.
Lúc này, Lưu Quân Đào đang gọi điện thoại cho trưởng cục Hà để báo công.
Chưa đến 5 phút sau, xe cảnh sát đã đến.
Ngay sau đó, Hà Đức Quân và Hồng Ứng Minh cũng chạy tới. Bọn họ đều vô cùng kích động, vừa tới liền hỏi: Đồng chí Tô Hi ở đâu? Đồng chí Tô Hi ở đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận