Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 129: Hắn đến cùng là thân phận gì?

Chương 129: Rốt cuộc hắn là thân phận gì?
Ban đêm, Tô Hi đưa Vân Vũ Phi trở về trường học, lúc tạm biệt, lại làm thêm hai lần.
Sáng ngày thứ hai, Tô Hi bán hết toàn bộ cổ phiếu khoa học kỹ thuật Hải Hồng, hắn cùng chủ nhà trọ cùng nhau đi làm thủ tục sang tên và chuyển khoản, vô cùng thuận lợi, rất nhanh đã hoàn thành mọi thứ.
Trong quá trình này, lão bản Trịnh ở Đô cảng đã gọi ba cuộc điện thoại, đến lần gọi thứ ba, đã nâng giá lên 4,5 triệu.
Chủ nhà trọ không quan tâm, anh ta nói: "Hiện tại nhà không còn là của tôi nữa, anh đừng gọi cho tôi, nếu anh thật sự muốn mua thì tìm Tô lão đệ đi."
Trịnh lão bản lại gọi điện thoại tới, chủ nhà trọ đi hỏi Tô Hi, Tô Hi dứt khoát cầm lấy điện thoại.
"Không cần gọi nữa, nhà tôi đã mua rồi, bây giờ đứng tên của tôi."
"Chào anh, xin hỏi anh họ gì? Tôi là Trịnh Hòa Thái của tập đoàn Thế Giới." Người ở đầu dây bên kia, lão bản Trịnh nói: "Không biết tiên sinh đã mua với giá bao nhiêu? Tôi nguyện ý trả thêm 20 vạn, tôi thực sự rất thích căn nhà này."
Tập đoàn Thế Giới là công ty bất động sản nổi tiếng của Đô cảng, có quy mô rất lớn, từ thế kỷ trước đã vào trong nước, phát triển rất nhiều tòa nhà và khu phức hợp thương mại.
"Tôi họ Tô." Tô Hi trả lời hắn: "Chuyện liên quan đến căn nhà này không cần bàn nữa, Trịnh tiên sinh. Tôi cũng rất thích căn nhà này, hơn nữa tôi không thiếu 20 vạn."
"Tô tiên sinh có con mắt nhìn rất tốt, tôi rất ngưỡng mộ. Tôi sẵn lòng vì con mắt nhìn của ngài và sự do dự của chính mình mà bỏ thêm 50 vạn, ngài thấy có được không?" Trịnh Hòa Thái rất khách khí, không hổ là lão bản có thể đưa sự nghiệp lớn mạnh như vậy.
Tô Hi nói: "Tôi không phải đang cố tình nâng giá với anh, Trịnh tiên sinh. Tôi tin mục đích của chúng ta đều giống nhau, chúng ta đều cho rằng cái Tứ Hợp Viện này là một sản phẩm khan hiếm, tương lai chắc chắn tăng giá. Cho nên, hiện tại cho dù anh nâng thêm năm mươi vạn hay một trăm vạn thì với tôi đều không có ý nghĩa gì cả. Hơn nữa, người nhà của tôi lại ở gần đây, thuận tiện đi lại."
Trịnh Hòa Thái ở đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, ông ta dùng tiếng Quảng Đông nói: "Tô tiên sinh quả nhiên có con mắt nhìn xa. Lần này, là tôi đã quá tính toán chi li rồi. Buổi trưa anh có thời gian không? Tôi muốn mời anh ăn cơm."
Tô Hi có chút bất ngờ, lão bản Trịnh của tập đoàn Thế Giới lại mời mình ăn cơm.
Anh nghĩ nghĩ, thấy mình buổi trưa cũng rảnh, liền đồng ý, sau đó cho Trịnh Hòa Thái số điện thoại của mình.
Cúp điện thoại, Trịnh Hòa Thái liền gọi điện lại vào điện thoại của Tô Hi.
Trịnh Hòa Thái hẹn ở một hội sở, cho Tô Hi biết địa chỉ.
Tô Hi làm xong thủ tục giao dịch, cầm giấy chứng nhận bất động sản trong tay, sau khi chào tạm biệt chủ nhà trọ và môi giới, liền đón xe đi đến hội sở đó.
Hội sở này mở cửa kinh doanh, trang trí vô cùng xa hoa lộng lẫy.
Nếu dùng con mắt của năm 2001 để đánh giá thì là cao cấp, đại khí. Nhưng dù sao Tô Hi cũng là người đã sống lại một đời, dùng con mắt của tương lai để nhìn, nơi này trang trí lại rất phổ thông, thậm chí có chút dung tục.
Kém xa cái hội sở hôm qua anh đã đi. Đó mới thực sự là phong vị phương Đông, là kinh điển lưu truyền.
Tô Hi vừa vào hội sở, lập tức có nhân viên phục vụ mặc âu phục phẳng phiu ra đón, Tô Hi vừa báo tên Trịnh Hòa Thái, nhân viên phục vụ vội vàng dẫn Tô Hi vào trong, dù Tô Hi ăn mặc rất bình thường, nhưng khí chất mạnh mẽ phát ra trên người cùng với vẻ hờ hững khiến nhân viên phục vụ không dám có bất kỳ sơ suất nào.
Rất nhanh đã đến phòng khách.
Trịnh Hòa Thái vội vàng đứng lên nghênh đón: "Chào anh, Tô tiên sinh, không ngờ anh lại trẻ tuổi như vậy, thật sự làm tôi bất ngờ."
Tô Hi đưa tay, bắt tay với ông ta: "Chào Trịnh tiên sinh, rất hân hạnh."
Hai người nhiệt tình bắt tay, sau đó Trịnh Hòa Thái giới thiệu ba người bên cạnh cho Tô Hi: "Đây là trợ lý riêng của tôi, Ngô Thanh."
"Chào anh. Anh Ngô."
Ngô Thanh vội vàng dùng hai tay bắt tay Tô Hi.
"Chào ngài, Tô tiên sinh."
"Đây là tổng giám đốc của tập đoàn Thế Giới tại Kinh Thành, Liêu Nhiên."
"Chào anh, anh Liêu."
"Chào anh, Tô tiên sinh."
"Vị này là..." Trịnh Hòa Thái do dự một chút rồi nói tiếp: "Đây là đối tác làm ăn của tôi ở Kinh Thành, cũng là người rất am hiểu Kinh Thành, cô Vân Khê."
"Chào cô, cô Vân."
Tô Hi đưa tay bắt tay Vân Khê một cách qua loa.
Duy trì phép lịch sự giao tiếp cơ bản.
Vân Khê rất kinh ngạc, nằm mơ cô cũng không nghĩ tới người đặt cọc mua căn Tứ Hợp Viện kia lại chính là Tô Hi mà mình không coi trọng, cô vẫn cho rằng Tô Hi đến Vân gia để tìm chỗ dựa, không ngờ lại có thực lực lớn đến vậy. Chẳng lẽ mình nhìn lầm sao?
Trịnh Hòa Thái mời Tô Hi ngồi xuống, sau đó hỏi Tô Hi uống loại rượu gì, Tô Hi hỏi: "Không biết Trịnh tiên sinh có quen uống rượu trắng không?"
"Có chứ, tôi thích uống rượu trắng nhất, thích nhất là Mao Đài." Trịnh lão bản nói rất hào phóng.
Qua ba tuần rượu, Trịnh Hòa Thái hỏi Tô Hi: "Tô tiên sinh, anh đánh giá như thế nào về xu thế phát triển của bất động sản trong nước?"
Tô Hi cười, nói: "Chẳng phải tôi đã dùng tiền của mình để bỏ phiếu rồi sao?"
"À...Đúng!" Trịnh Hòa Thái vội gật đầu, rồi lại hỏi: "Vậy anh đánh giá như thế nào về bất động sản thương mại?"
Tô Hi trả lời: "Tôi thấy tình hình rất tốt, ít nhất còn có 20 năm thời kỳ phát triển nhanh chóng."
Trịnh Hòa Thái rất tán thành, gật đầu: "Ý tưởng của chúng ta giống nhau. Tô tiên sinh, không biết hiện giờ Tô tiên sinh đang làm ở đâu?"
Tô Hi đáp: "Tôi là một cảnh sát."
Câu nói này vừa thốt ra, những người đang ngồi, trừ Vân Khê ra, đều ngạc nhiên.
"Cảnh sát?"
Trịnh Hòa Thái thật bất ngờ nói: "Vậy chẳng phải tôi phải gọi anh là Tô Sir sao?"
"Ở bên trong đại lục, gọi là Tô cảnh quan là được rồi." Tô Hi chỉnh lại.
Trịnh Hòa Thái vội nói: "Đúng đúng đúng, phải gọi là cảnh quan. Đến, Tô cảnh quan, tôi mời anh một ly."
Hai người liền nâng ly uống cạn.
Lúc này, Liêu Nhiên chợt nhớ ra: "Tô cảnh quan, có phải anh là người hùng diệt trừ tội phạm Tô Hi từng lên TV không? Tôi xem chương trình của anh rồi, lúc đầu còn thấy quen mặt, không ngờ thật sự là anh."
Anh ta tranh thủ thời gian mời Tô Hi một ly.
Tô Hi ai đến cũng không từ chối, tửu lượng của anh rất cao.
Lúc này, Trịnh Hòa Thái có chút không nắm được ngọn ngành của Tô Hi, ông ta vốn cho rằng Tô Hi hẳn là một phú thương nội địa có thực lực trung niên, nghĩ đến sẽ rút ngắn mối quan hệ với Tô Hi, xem có thể hợp tác được vài hạng mục nào không. Dù sao, có thể chi ra bốn triệu tiền mặt đặt cọc để mua Tứ Hợp Viện, thì không giàu cũng sang. Đồng thời, còn có sự am hiểu sâu sắc về địa ốc.
Cho nên, ông ta mới cố ý hẹn ra ăn cơm.
Không ngờ gặp được Tô Hi lại phát hiện Tô Hi trẻ như vậy. Khi đó, ông ta liền cho rằng Tô Hi nhất định là con cháu của một gia tộc lớn nào đó. Khí chất, cách nói năng của anh ta, tuyệt không phải người phàm.
Nhất là khi nhìn thấy Vân Khê, ông ta rõ ràng cảm nhận được hai người chắc là quen biết.
Nhưng bây giờ, Tô Hi lại nói anh là cảnh sát.
Cảnh sát sao có thể có nhiều tiền như vậy?
Hay là nói anh ta là con em của một gia tộc lớn nào đó ra ngoài tôi luyện.
Nhưng mà, với sự hiểu biết của ông ta đối với những gia tộc hào môn kia, gần như không có ai lại cho con cháu đời thứ ba vào hệ thống cảnh sát để rèn luyện, cảnh sát cấp cơ sở thăng chức chậm, tính so sánh lợi nhuận không cao. Hơn nữa còn có một chút nguy hiểm.
Liêu Nhiên còn nói Tô Hi là anh hùng diệt trừ tội phạm trên TV, điều này khiến ông ta vô cùng nghi ngờ: Rốt cuộc thân phận của anh ta là gì?...
Ưa thích quyền quý đỉnh phong: Ta lại là con em thế gia mời mọi người cất giữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận