Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 152: Ta đối Kiến Vũ Thị Trưởng mệnh lệnh không bớt chụp chấp hành

Chương 152: Ta đối với mệnh lệnh của Thị Trưởng Kiến Vũ là không chút do dự mà chấp hành
Ở Hoành Thiệu Thị làm cảnh sát, có thị trưởng làm hậu thuẫn, dựa vào cái gì mà phải nể mặt Trình Vĩ Quang chứ?
Hắn định làm gì?
Bành Vĩ Hoành lập tức hiểu ra vì sao Tô Hi lại có khí tiết cao thượng như vậy.
Bành Vĩ Hoành thầm nghĩ: Ta thực sự phải phối hợp làm việc cho tốt mới được.
Hai năm nay, Bành Vĩ Hoành luôn nỗ lực tìm kiếm cơ hội thăng tiến. Trong phạm vi cả nước, đã có rất nhiều cục trưởng công an được điều vào các ban ngành chính phủ, hắn cũng mong muốn được như vậy.
Trước đây, hắn đã không ít lần đi quan hệ với Thị trưởng Nhâm tiền nhiệm Tăng Tân Thành, cũng ăn cơm không ít với Lý Bằng Trình.
Nhưng khi tập đoàn Tường Nhuận bị hủy diệt, Tăng Tân Thành bị bắt đi, tim của hắn đã nguội lạnh một nửa.
May mắn là hắn và Tăng Tân Thành không có lui tới kinh tế thực chất nào, sau khi Thị trưởng mới Lý Kiến Vũ nhậm chức, hắn lo lắng sẽ bị người ta tố cáo, dù sao thì 'vua nào triều thần nấy'.
Những ngày này, hắn sớm xin chỉ thị muộn báo cáo, tích cực hướng Lý Kiến Vũ thân cận.
Dù sao thì ai cũng biết phía sau Thị trưởng Kiến Vũ có Bộ trưởng Chu Tích chống lưng, mà Chu Tích bây giờ tại tỉnh Trung Nam quyền lực rất lớn, tuy rằng lần này ông ấy không được lên chức phó bí thư, nhưng với mức độ tín nhiệm của Bí thư Chấn Khôn với ông ấy, cộng với việc nắm trong tay hai đại quyền tổ chức, chính trị và pháp luật, rất nhiều người nói ông ấy thực tế là nhân vật thứ ba, hoặc nói chính xác hơn là một nhân vật quyền lực.
Trước đây, hắn vẫn chưa có cơ hội.
Hiện tại, nghe được đồng chí Kiến Vũ để ý Tô Hi như vậy.
Hắn lập tức cảm giác cơ hội đến rồi, đây là bậc thang đã có sẵn trước cửa nhà rồi.
Dù sao thì, quan hệ của hắn với Tô Hi cũng không tệ.
Hắn rất coi trọng Tô Hi, Tô Hi có năng lực, có tài thao lược, chủ yếu là có một khí chất cảnh sát rất tốt.
Rất hợp khẩu vị của hắn.
Hơn nữa vụ án lớn này được phá giải, hắn với tư cách lãnh đạo cấp trên cũng rất được nở mày nở mặt, cũng vì thế mà nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Tuy rằng không được trực tiếp đề bạt như Hà Đức Quân, nhưng những lời khen ngợi này tích lũy lại nhiều, thì một ngày nào đó cũng sẽ được đền đáp.
Lần này, hắn và Tô Hi thiết lập được mối liên lạc.
Phải cảm ơn Trình Vĩ Quang mới được.
Bành Vĩ Hoành cười cười.
Khi hắn phát hiện ra đoạn băng ghi hình, vội vàng gọi điện cho Tô Hi, bảo Tô Hi tới.
Tô Hi bảo Dương Tiểu Binh lái xe chở hắn đi.
Dương Tiểu Binh là người cầm máy quay trong hành động hôm nay, quay chụp rất ổn, đã được Tô Hi khẳng định.
"Tiểu Tô, mau tới! Mau tới!"
Bành Vĩ Hoành thấy Tô Hi, vội vàng dẫn Tô Hi vào phòng kỹ thuật trinh sát.
Hành động lần này, thu hoạch rất lớn, không chỉ bắt được những người buôn bán và hút thuốc phiện, những tên đào phạm, còn liên quan đến nhân viên tiếp đón của Hoàng thương vụ, Cục thành phố còn mang về tất cả băng ghi hình giám sát.
Điều này chẳng khác nào tiêu diệt tận gốc Vân Thượng Bạch Kim Cung.
Vân Thượng Bạch Kim Cung không tránh khỏi việc ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, những ai có dính líu đến phạm tội cũng sẽ bị xử phạt nghiêm khắc.
Hiện tại vào thời điểm này, bọn chúng giống như đâm đầu vào họng súng.
"Ngươi xem cái này."
Tô Hi nhận lấy xem, phát hiện trên đó có tên Trần Chất Bân.
"Còn cái này nữa."
Bành Vĩ Hoành lại đưa cho Tô Hi một phần băng ghi hình khác.
Bành Vĩ Hoành nói: "Hỗn loạn quá."
Tô Hi cau mày, vội vàng bảo nhân viên mở băng ghi hình của Trần Chất Bân lên.
Hình ảnh vừa mở ra, lập tức hiện ra một đoạn hình ảnh khó coi. Đó là cảnh Trần Chất Bân đang thử chuông ở trong phòng bao.
Mấy ông chủ trong ngành này, quản lý cấp cao thậm chí là đám tay chân lâu năm, đều có đặc quyền ‘nhanh chân đến trước’ kiểu này.
Tô Hi cũng không thấy kỳ quái, chỉ là hắn rất tò mò: Tại sao lại có người quay được cảnh này, còn làm thành tuyển tập nữa chứ?
Trần Chất Bân dù sao cũng là đại thiếu gia của tập đoàn Bart.
Tô Hi xem một lát, thấy cũng nhạt nhẽo vô vị, đại thiếu gia Trần chiến lực cũng bình thường thôi.
Hắn bảo nhân viên tắt đi.
Sau đó lại mở một cái khác lên.
Đoạn hình ảnh này rất ngắn, Trần Văn Bân kéo Ngô Nhã Đình vào phòng khách, thân mật trong chốc lát, tay vừa luồn vào trong, hình ảnh liền kết thúc.
Rõ ràng, người đang ngồi trong phòng quan sát lúc ấy đều tê dại, bọn họ không dám đi quá giới hạn.
Còn Bành Vĩ Hoành cố ý để ý đến đoạn ghi hình giám sát này là vì Ngô Nhã Đình mặc quần áo công sở.
Hơn nữa, Ngô Nhã Đình lại là nhân viên của Cục thành phố.
Mọi người đều biết quan hệ của cô ta với Trần Chất Bân.
Cho nên, Bành Vĩ Hoành vội vàng gọi Tô Hi đến.
Tô Hi nhìn thấy cảnh này.
Hắn lộ ra nụ cười giống như trên mặt Bành Vĩ Hoành, rồi sau đó hắn cũng nói một câu y hệt: "Cái này nhất định phải giữ bí mật."
Bành Vĩ Hoành nói: "Vụ án có tình tiết nghiêm trọng, mới chỉ có bốn người xem qua đoạn băng này thôi. Tôi đã ra lệnh phong khẩu rồi."
Bành Vĩ Hoành hỏi: "Bước tiếp theo cậu định làm gì?"
Tô Hi nhíu mày, đây quả thực là một bất ngờ lớn. Nhưng là, trước khi mở ra được đột phá từ chỗ Trần Văn Kiệt thì vẫn không thể hành động tùy tiện được.
Cho nên, hắn nói: "Để bàn bạc kỹ hơn đã."
"Được, băng ghi hình cậu cứ mang về đi. Vụ án này giao cho cậu điều tra và giải quyết."
Bành Vĩ Hoành nói: "Cục thành phố sẽ là chỗ dựa vững chắc cho cậu."
Tô Hi nghe vậy, vội vàng cúi chào Bành Vĩ Hoành, rồi sau đó nói: "Cảm ơn Bành cục."
Bành Vĩ Hoành cười vỗ vai Tô Hi: "Không cần khách khí, người một nhà không nói chuyện khách sáo. Cậu làm rất tốt, tôi rất xem trọng cậu."
Đinh linh linh!
Lúc này, điện thoại di động của Bành Vĩ Hoành vang lên.
Hắn ngay trước mặt Tô Hi nhấn loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn.
"Bí thư Đức Bang, có gì chỉ thị ạ?"
Người gọi điện đến chính là Bí thư Chính Pháp ủy Thị ủy Chu Đức Bang.
Chu Đức Bang, Tô Hi biết người này.
Sau khi hắn ăn cơm xong với Tô Hi, từng có một lần gặp mặt. Nhưng lúc đó mục đích chính của hắn vẫn là đặt ở Vân Vũ Phi, hắn muốn dựa vào Ăng ten chảo nhà Vân. Còn như Tô Hi, hắn nguyện ý thuận nước đẩy thuyền, nể mặt Đường Hướng Dương thôi.
Việc điều Tô Hi đến Chính pháp ủy cũng chỉ là chuyện một câu nói.
Nhưng sau đó theo việc Tô Hi không ngừng phá án, Đường Hướng Dương tự mình ‘can thiệp’ để Tô Hi trở thành anh hùng cảnh sát toàn quốc, hiện giờ trở thành Phó cục trưởng Cục Công an, cấp chính khoa. Hắn cũng liền không có ý định nữa, huống chi Đường Hướng Dương đã được điều đến Trung Bắc rồi.
Tuy rằng lần đó khi Bộ trưởng Vu xuống thị sát, hắn cũng có mặt tại đó, tận mắt thấy Bộ trưởng Vu yêu mến Tô Hi.
Nhưng sau khi chấn kinh xong, hắn cho rằng Bộ trưởng Vu có lẽ chỉ là đơn thuần quý tài mà thôi. Kinh thành trời cao hoàng đế xa, người có quyền nhiều việc, có thể ngày nào đó lại quên Tô Hi mất.
Cho nên, hắn gọi điện thoại đến, câu đầu tiên liền nói: "Đồng chí Vĩ Hoành, sao cậu lại hùa theo Tô Hi làm càn thế? Cậu ta còn trẻ, không hiểu chuyện, cậu cũng không hiểu sự tình sao?"
Điện thoại vừa đến liền là một tràng chất vấn.
Chu Đức Bang đã là thường ủy Thị ủy được 5 năm, trước kia là trưởng ban Thống chiến bộ, năm trước thì chuyển sang làm bí thư Chính pháp ủy. Hiện tại, ông ta đang dốc hết sức để leo lên chức Phó Bí thư Thị ủy, một khi trở thành Phó bí thư Thị ủy, rất có khả năng qua nhiệm kỳ sang năm, sẽ có thể giữ chức chính phủ rồi mới về hưu.
Hiện tại đang là thời khắc mấu chốt, ông ta cần sự trợ giúp từ mọi phương diện. Ông ta không muốn về hưu với thân phận tuần sát viên cấp hai, cũng không muốn vào hội nghị hiệp thương chính trị hoặc hội người cao tuổi... Ông ta có tham vọng rất lớn.
Cho nên, ông ta cần sự giúp đỡ từ các phía.
Trần Đường có thể cung cấp cho ông ta sự giúp đỡ, không chỉ giúp ông ta hoạt động mà còn có thể giúp ông ta tiếp xúc đến những lãnh đạo cấp cao hơn.
Cho nên, khi Trần Đường cầu cứu ông ta.
Ông ta không do dự.
Ông ta trực tiếp gọi điện cho Bành Vĩ Hoành.
Bành Vĩ Hoành và Tô Hi liếc nhìn nhau.
Bành Vĩ Hoành nói: "Bí thư Đức Bang, tôi không rõ ngài đang nói cái gì?"
Hắn ném cho Chu Đức Bang một cái đinh mềm.
Tô Hi cũng hơi bất ngờ, hắn không ngờ Bành Vĩ Hoành lại cương như thế!
Trước đây không nể mặt Trình Vĩ Quang.
Hiện tại lại không nể mặt Chu Đức Bang.
Ghét ác như cừu! Lại là ta trước đó đã xem thường Bành cục rồi.
Nhưng Tô Hi không biết sự tình là thế này.
Nếu như không có cuộc điện thoại của Thị trưởng Lý Kiến Vũ, Bành Vĩ Hoành cục trưởng đúng là không dám cương như vậy.
Nhưng bây giờ, hắn không chỉ muốn cương như vậy, mà còn muốn cố tình cương như vậy trước mặt đồng chí Tô Hi.
Nếu không thì, làm sao cho thấy được là ta đối với mệnh lệnh của Thị trưởng Kiến Vũ là không chút do dự mà chấp hành đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận