Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 610: Ngươi đi, bọn hắn sẽ rất cao hứng

“Phùng Tiến tất t·h·i, luân chuyển công tác ở các địa phương khác nhau, đổi vị trí nhiều lần, tăng cường g·i·á·m s·á·t toàn diện, nâng cao công tác kiểm tra đ·á·n·h giá.” Khi Tô Hi vừa nói ra bốn chữ Phùng Tiến tất t·h·i này, Chu Tích và Ngũ Mẫn Quân đều sáng mắt lên. Rõ ràng đây là một chiêu lớn. Trải qua một thời gian dài, vị trí cán bộ có phần trì trệ. Hoặc là cán bộ kỳ cựu, hoặc là vừa tốt nghiệp đại học đã được trực tiếp nhận vào. Điều này cũng dẫn đến một số quan chức không có tố chất cao, đồng thời khó tránh khỏi có mối quan hệ thân quen. Còn bây giờ, theo sự p·h·á·t triển mạnh mẽ của hệ thống giáo dục, nhân tài ngày càng nhiều, việc Phùng Tiến tất t·h·i đã có điều kiện để thực hiện. Điều này có nghĩa là ngay từ ban đầu đã có thể loại bỏ rất lớn một bộ phận cá nhân có liên quan. Tô Hi nói: “Vị phó thị trưởng Đông Loan Lâm Thủy Sinh kia chính là thông qua các t·h·ủ đ·o·ạ·n đặc biệt để tiến vào đội ngũ c·ô·ng chức, thuộc loại lên xe trước mua vé bổ sung sau. Nhờ sự ủng hộ, giúp đỡ từ người cha mà con đường quan lộ của hắn hanh thông thuận lợi, mà lại luôn ở Đông Loan. Tại Đông Loan, Lâm Gia p·h·át triển đủ các loại quan hệ, bọn họ có thể tìm thấy một người thân thiết trong bất kỳ đơn vị nào. Hơn nữa, không chỉ riêng Lâm Gia mà còn có các gia tộc khác. Bọn họ nắm giữ đủ các bộ phận quan trọng, con trai của Lý Gia tốt nghiệp thì đưa đến đơn vị của cục trưởng Trương Gia, con trai của Trương Gia tốt nghiệp lại được đưa đến đơn vị lãnh đạo của Lý Gia. Thông qua các mối quan hệ thông gia hoặc lợi ích đã hình thành một mạng lưới quan hệ chằng chịt.” "Nước ta là xã hội trọng tình cảm, cái gọi là tình người hơn cả pháp luật. Nếu như không theo tr·ê·n chế độ mà tiến hành h·ạn chế, cứ thế tiếp tục p·h·át triển, sẽ khó tránh khỏi nảy sinh ra đủ loại vấn đề." Tô Hi càng nói chuyện càng đi sâu vào vấn đề, hắn đem quan điểm của mình về cơ sở xã hội nói thẳng ra, có những lời khá nhạy cảm. Nhưng Chu Tích và Ngũ Mẫn Quân đều nghe được. Ngũ Mẫn Quân thậm chí còn bảo trợ lý ghi âm lại những lời Tô Hi nói. Tô Hi vốn là cản‌h sá‌t nên có phần nhạy cảm, nhưng Chu Tích lại nhìn hắn ra hiệu để hắn yên tâm. Cả ba người thoải mái trò chuyện 1 giờ đồng hồ. Sau khi Ngũ Mẫn Quân nói chuyện xong, lúc Tô Hi đi vệ sinh, bà giơ ngón tay cái lên với Chu Tích: “Quả là Kỳ Lân con mà.” Chu Tích mỉm cười, vẻ mặt kiêu ngạo không giấu được. Ngũ Mẫn Quân nói tiếp: "Ngươi đưa đứa nhỏ này đến gặp ta, là sợ sau này có người cố ý gây khó dễ cho nó sao?" Chu Tích gật đầu nói: "Đúng vậy, đứa nhỏ này có ý tưởng, có sự xốc nổi, có một tấm lòng chân thành muốn phục vụ quốc gia, xã hội và nhân dân. Ta không hy vọng có những người không có ý tốt dựa vào lòng tư lợi mà ngăn cản con đường của nó. Điều đó không chỉ là sự tổn thất của cá nhân mà ta còn cho rằng đó là sự tổn thất của quốc gia, xã hội." Chu Tích đã nói lời rất lớn. Thực chất, hắn đang đặt kỳ vọng rất lớn vào Tô Hi. Ngũ Mẫn Quân hiểu rõ. Nàng nói: “Trước khi ta c·h·ế·t, tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra. Sau khi ta c·h·ế·t, Chu Tích, ngươi cùng Vân Thành sẽ phải tiếp tục giữ vững.” Chu Tích nói với giọng đanh thép: “Vâng, đương nhiên rồi!” "Ngươi cũng không cần quá lo lắng, với năng lực của Tô Hi thì cũng không phải dễ dàng bị người khác cố tình gây khó dễ. Muốn động đến hắn thì phải coi chừng bị đ·ậ·p r·ụ·n·g răng.” Ngũ Mẫn Quân rất tin tưởng Tô Hi. Lúc này, bà đột nhiên lại nói: “Hay là cứ thuận theo kế mà hành động, đến lúc đó xem ai sẽ lộ diện? Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ về chuyện năm xưa sao?" Chu Tích khẽ cau mày, nói: "Có thể sẽ quá mạo hiểm không? Hắn là con của ta." Ngũ Mẫn Quân đáp: “Hắn cũng là cháu trai của Lão Tô.” Chu Tích hơi cúi đầu, không nói gì. Ngũ Mẫn Quân nói: "Chẳng phải ngươi đã mua bảo hiểm ở chỗ ta rồi sao?" Chu Tích nói: "Nếu không thì, ngài đi Việt Đông bàn bạc với Mộng Du xem sao." Ngũ Mẫn Quân nói xong. Sau đó, bà đứng dậy đi vào phòng ngủ một lát. Đợi khi bà quay lại, Tô Hi cũng đã về rồi. Trong túi Tô Hi có thêm một xấp tiền, hắn gom số tiền mà Ngũ Mẫn Quân cho, cùng với xấp tiền hắn để trên xe lại thành một xấp rồi nhét vào một cái bao lì xì lớn màu đỏ. Lúc sắp đi, Tô Hi đưa bao lì xì cho Ngũ Mẫn Quân, nói: “Ngũ Nãi Nãi, cháu chúc nãi nãi năm mới vui vẻ, một năm mới mỗi ngày đều vui vẻ, vạn sự như ý.” Ngũ Mẫn Quân không nỡ từ chối, đành phải nhận lấy. Sau đó, bà lấy trong túi ra một chiếc đồng hồ. Bà nói với Tô Hi: “Chiếc đồng hồ này là năm xưa ông cụ Bắc Viện tặng cho ta, mấy năm nay ta vốn muốn đưa cho Chu Tích. Nhưng hôm nay, khi vừa thấy cháu, nãi nãi trong lòng rất vui, hiện tại ta tặng nó cho cháu. Cái đồng hồ này, lúc nào rảnh cháu cứ đeo vào nhé. Nhất là vào những dịp trọng đại gì, đeo nó sẽ trông cháu rất tinh thần!” Chu Tích nghe thấy những lời này liền giật mình. Tô Hi vẫn chưa hiểu ý, hắn thậm chí còn nghĩ thầm: Lại tặng cho mình đồng hồ nữa à? Hiện tại mình cũng có nhiều đồng hồ rồi. Chu Tích ở bên cạnh nói: “Trưởng bối đã ban tặng thì không được từ chối, nãi nãi đã đưa quà thì tranh thủ thời gian nhận đi. Cảm ơn nãi nãi.” Tô Hi hai tay nhận lấy chiếc đồng hồ, nói: "Cảm ơn nãi nãi." Ngũ Mẫn Quân cười đeo đồng hồ cho Tô Hi, bà nói: “Tiểu Hi, lần sau cháu đến nãi nãi sẽ làm đồ ăn Trung Nam đãi cháu, nãi nãi già rồi chỉ thích mỗi món đó thôi. Nãi nãi à, sẽ cố gắng s·ố·n·g thêm 20 năm nữa.” Tô Hi nói: "Nhất định ngài sẽ làm được. Ngài có thể s·ố·n·g đến 120 tuổi." Ngũ Mẫn Quân cười khoát tay: “120 tuổi lâu quá. Ta vài ngày nữa sẽ đi một vòng xuống phía nam, đến lúc đó chuyển đến Việt Đông, cháu cũng đừng trốn tránh nãi nãi nhé.” “Ngài cứ gọi điện cho cháu bất cứ lúc nào, cháu sẽ cho ngài số điện thoại.” Tô Hi vội nói, hắn nhanh chóng tìm giấy bút, xoát xoát xoát viết xuống số điện thoại của mình. Chu Tích lại cùng Ngũ Mẫn Quân trò chuyện rất lâu. Sau đó mới lưu luyến không rời cáo từ. Ngũ Mẫn Quân tự mình đưa ra tận cửa, bà cứ nhìn theo chiếc xe chở Tô Hi và Chu Tích đi xa rồi mới quay vào. Tô Hi lái xe, Chu Tích ngồi ở vị trí ghế phụ, hắn điều chỉnh ghế hơi ngả về phía sau, hắn cứ nằm nghiêng như vậy, nhìn qua hờ hững nhưng lại luôn nhìn nghiêng khuôn mặt Tô Hi. Nhìn Tô Hi, trong lòng hắn có cảm giác thỏa mãn cực lớn. Đây là khoảng thời gian bình yên và hạnh phúc nhất của hắn. Có một người con như thế thì còn mong cầu gì nữa. Hai tay hắn để ra sau, gối đầu. Niềm hạnh phúc đong đầy trong lòng khiến cơ thể hắn hoàn toàn thả lỏng. Một lúc sau, hắn bắt đầu trò chuyện cùng Tô Hi về những việc gia đình: “Tiểu Hi, ngày mai con đi Trung Nam, vé máy bay đã mua chưa?” “Mua rồi ạ.” “Tối về nhà ăn cơm chứ?” “Con và Vũ Phi đã hẹn, tối nay hai đứa con ra ngoài ăn.” "Ừ, vậy cũng được." Chu Tích gật đầu: “Vũ Phi là một đứa trẻ tốt, hai đứa con rất hợp nhau. Đúng là trời đã se duyên.” Tô Hi gật đầu. Hai cha con trò chuyện qua loa một chút. Sau đó, Chu Tích lại nói: "Ngày mai cha cũng đi Trung Nam, sau khi con đến đại viện tỉnh ủy thì đến chỗ thư ký Trương Chấn Khôn và đồng chí Kỷ Tân Cương thăm hỏi một chút nhé. Bọn họ cũng rất quan tâm đến sự p·h·á·t triển của con.” “Con tùy tiện đến nhà, có phải là có chút lỗ mãng không ạ?” Tô Hi cẩn th·ậ·n hỏi dò. “Sẽ không đâu.” Chu Tích khẳng định nói "Con đến đó đi, bọn họ sẽ rất cao hứng." Sở dĩ Chu Tích chắc chắn như vậy là vì Kỷ Tân Cương không chỉ một lần đề cập đến cụm từ “Phù Long m·ệ·n·h cách”, còn cả Trương Chấn Khôn, dù không trực tiếp nói ra nhưng trong lúc trò chuyện riêng với Chu Tích đã từng nói qua chuyện này, thậm chí còn đề cập đến việc nhanh chóng triệu hồi Tô Hi về....
Bạn cần đăng nhập để bình luận