Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 150: Bành cục kinh hỉ

"Chương 150: Bành cục kinh hỉ"
Tô Hi nhìn Trần Văn Kiệt, nói: "Là đàn ông thì nhìn lại bộ dạng hùng hổ của ngươi bây giờ xem sao. Ngươi làm nghề này, nước ta quy định mức hình phạt buôn lậu ma túy thế nào ngươi hẳn phải rõ hơn ta chứ. Từ khi ngươi bắt đầu làm chuyện này thì nên nghĩ tới kết cục này rồi."
"Không cần đàn bà lải nhải, cũng không cần giãy giụa vô ích, thúc thúc ngươi sẽ không tới cứu ngươi đâu. Giờ này hắn chắc đang gọi điện cho cha mẹ ngươi, dùng tiền uy hiếp dụ dỗ bọn họ, bảo họ qua vài ngày đến thăm ngươi thôi."
"Nói cho ngươi hay, an tâm lên đường. Im miệng lại cho ta, đừng có khai thúc thúc ngươi ra."
"Đồng thời, hắn có lẽ đang vận dụng các mối quan hệ của mình. Để biến chuyện đánh lén cảnh sát hôm nay thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Hoặc có lẽ, hắn đã tính đến chuyện từ bỏ công ty hái ra tiền như mỏ vàng 'Vân Thượng Bạch Kim Cung' rồi. Tráng sĩ chặt tay để giữ mình không bị liên lụy."
Tô Hi nói: "Thúc thúc ngươi là một người rất cẩn thận, đúng kiểu người quân tử luôn phòng thân. Ngươi hẳn là phải rõ hơn ta."
"Ta cho ngươi 5 phút, ngươi hãy thử nghĩ xem có lời nào muốn nói với ta không."
"Đã biết ta là Tô Hi thì ngươi cũng nên biết ta đã đánh sập tập đoàn Tường Nhuận. Cho nên, mấy vụ án nhỏ này ta không hứng thú đâu. Nghĩ cho kỹ rồi nói."
Nói xong, Tô Hi châm một điếu thuốc.
Hắn ngửa người ra sau, gác chân lên bàn.
Một tư thế rất ngông nghênh, ra dáng 'Ngang ngược càn rỡ'.
Đối với loại người ngoài mạnh trong yếu như Trần Văn Kiệt, ngươi phải ác hơn hắn, phải tỏ ra không xem hắn ra gì.
Trần Văn Kiệt cúi gằm mặt, hiện tại hắn rất đau khổ, không chỉ thể xác mà tinh thần cũng vô cùng thống khổ.
Hắn đang giằng xé.
Hắn nhìn Tô Hi, thấy Tô Hi thản nhiên nhả khói thuốc. Có vẻ như hắn chẳng hề quan tâm đến mình, hoặc có lẽ trong mắt hắn, mình thật sự chỉ là một thứ rác rưởi. Dù sao, ngay cả Tống lão hổ cũng bị hắn đánh cho tơi tả.
Chẳng lẽ hắn thật sự muốn động đến thúc thúc?
Thúc thúc cẩn thận hơn Tống lão hổ nhiều.
Ngày thường thúc thúc đối với mình cũng không tệ mà.
Trần Văn Kiệt suy nghĩ rất nhiều.
Lúc này Tô Hi hút xong điếu thuốc.
Hắn đứng dậy bước ra ngoài, đúng lúc này, lão Hà lên tiếng: "Tô cục, chưa tới 5 phút mà."
"A! Không sao, không quan trọng."
Tô Hi nói với lão Hà: "Ta nghe nói Trần Văn Kiệt tuổi Ngọ, tối nay để nó đứng mà ngủ. Cũng đừng để ngủ lâu quá, cách nửa tiếng thì hỏi xem nó ngủ chưa."
Lão Hà vội vàng gật đầu.
Nói rồi, hắn liền dẫn Trần Văn Kiệt vào phòng giam giữ, còng hắn trước song sắt. Chiều cao vừa vặn, không đứng thẳng cũng không ngồi xuống được.
Cùng với phòng tạm giam trong nhà tù thì có dị khúc đồng công chi diệu. Đương nhiên...điều kiện vật lý chắc chắn không thể tốt bằng. Dù sao, thiết kế phòng tối hình tam giác đều do các nhân tài về công thái học đặc biệt làm: Để cho ngươi không đứng thẳng được, không ngồi được, ngồi xổm cũng không xong. Cứ cách một tiếng thì lại qua cho ngươi làm vài bài toán tiểu học, nếu không trả lời đúng thời gian quy định, chắc chắn sẽ bị thêm giờ.
Dù là kẻ hung ác đến mấy, bị nhốt một hai lần kiểu này cũng sẽ ngoan ngoãn như gà con. Quản giáo hô tên một tiếng, phản xạ có điều kiện liền lập tức đứng thẳng, lớn tiếng đáp: Có!
Bây giờ, Trần Văn Kiệt coi như đã sớm tiếp nhận huấn luyện.
Vì sao Tô Hi lại muốn đối phó Trần Văn Kiệt như vậy?
Một mặt, vì những kẻ có tính cách nhỏ mọn, cực đoan như Trần Văn Kiệt, càng bị tra tấn nhiều thì càng dễ sinh lòng trả thù, càng dễ đổ hận lên người thúc thúc là Trần Đường.
Đây chính là lý do Tô Hi vừa vào đã nhắc tới thúc thúc của hắn, hắn muốn não bộ cực đoan của Trần Văn Kiệt hướng mũi dùi vào Trần Đường và tập đoàn Bart.
Mặt khác, Tô Hi căm ghét Trần Văn Kiệt.
Về sau, Trần Văn Kiệt cũng bị tuyên án tử hình, hơn nữa gây ra sự phẫn nộ trong toàn xã hội. Vì hắn lại dám bắt những học sinh bỏ học chưa trải sự đời giúp mình vận chuyển ma túy, vụ án này năm 2009 đã gây chấn động cả nước.
Mà ngoài vụ này ra, hắn còn gây ra rất nhiều hành vi tàn ác khác nữa.
Thời điểm đó, rất nhiều người trên mạng đều thỉnh cầu phục hồi lại hình phạt lăng trì.
Mà sau khi bị bắt, hắn lại hung hăng cắn xé Trần Đường.
Lúc đó Trần Đường đã là doanh nhân nổi tiếng, nhưng vào năm 2003, Trần Đường lại không có liên hệ gì với Trần Văn Kiệt.
Trần Văn Kiệt đã từng nói một câu nổi tiếng: "Nếu ta đáng chết thì Trần Đường và hai đứa con trai của hắn cũng nên bị súng máy quét thành tổ ong!"
Câu nói này là khi hắn chuẩn bị chịu án tử hình, trong lúc trả lời phỏng vấn, nhưng lúc đó tin tức không được đăng tải, mãi đến khi Trần Đường bị bắt sau đó mới bị lôi ra.
Dù sao lúc đó Trần Đường là một doanh nhân nổi tiếng, người nộp thuế hàng đầu, nhà từ thiện có tiếng.
Tô Hi ấn tượng sâu sắc về điều này, cho nên hắn vô cùng khẳng định...Trần Văn Kiệt nhất định sẽ khai ra Trần Đường. Có thể lúc này khai thì cơ hội không cao, nhưng chỉ cần có một đột phá khẩu là đủ rồi.
Tô Hi muốn chính là "bắt tay".
Chỉ cần có một cái "tóm lấy", hắn liền có thể triển khai toàn diện hành động.
Tô Hi vừa ra khỏi phòng thẩm vấn thì La Văn Vũ đã bưng hai tô mì ăn liền đến: "Tô cục, ăn hai bát nhé."
Tô Hi đúng là hơi đói bụng, cùng với Trịnh khu trưởng, Bành cục trưởng ăn cơm thì lại còn bận uống rượu, chưa kịp ăn lót dạ. La Văn Vũ lại gọi điện thoại tới.
Ăn hai bát mì nóng cho ấm bụng, Tô Hi nói: "Lão La, tay nghề nấu mì của cậu khá đấy."
La Văn Vũ cười cười, nói: "Tô cục, mì gói thì có tay nghề gì đâu chứ. Chỉ cần chế nước sôi là xong."
"Không giống đâu. Trình tự làm việc, nhiệt độ, thời gian không giống nhau, cảm giác cũng khác. Giống như cùng một nguyên liệu nấu ăn và một kiểu xào nấu, đầu bếp giỏi sẽ kiểm soát lửa tốt hơn, thì món ăn càng ngon hơn."
La Văn Vũ tranh thủ nói theo mấy câu: "Hình như là ăn ngon hơn lần trước thật."
"Vậy có nghĩa là thời điểm chúng ta ăn rất vừa lúc." Tô Hi nói: "Giống như vụ án hôm nay, chúng ta ra tay đúng lúc."
"Đúng vậy, Tô cục. Tôi còn không ngờ vụ án này lại hết vòng này đến vòng khác, thế mà lại liên quan đến tập đoàn Bart."
Lúc nói câu này, La Văn Vũ liếc nhìn Tô Hi một cái: "Anh nói xem, liệu vụ án của chúng ta có tiếp tục mở rộng lên trên nữa không?"
La Văn Vũ có chút cẩn trọng.
Tô Hi có thể không hiểu ý hắn sao?
Hắn ăn một miếng mì, rồi nói: "Bát mì đêm nay ngâm ngon như vậy, sao không ăn hết một hơi luôn đi? Lần sau muốn ngâm mì ngon như vậy nữa chắc khó đấy."
La Văn Vũ đã hiểu.
Sự quyết đoán của Tô cục từ trước đến giờ là điều không thể bàn cãi.
Nếu là trước kia, hắn chắc chắn sẽ rất lo lắng, thậm chí còn sợ hãi. Vì năng lượng của tập đoàn Bart không phải là thứ mà một phó đội trưởng đội hình sự như hắn có thể chống đỡ nổi.
Nhưng bây giờ, đứng phía sau Tô cục, hắn cảm thấy có sức mạnh hơn bao giờ hết.
Thậm chí, hắn còn có chút hào khí: Đấng nam nhi nên đến nhân gian một chuyến, lập công kiến nghiệp, quét sạch yêu ma quỷ quái trong thiên hạ!
Tô Hi đã khơi dậy ý chí của hắn.
Rất nhanh, mì gói đã ăn xong.
Lúc này, điện thoại của Bành Vĩ Hoành cục trưởng gọi tới: "Tiểu Tô, có chút thu hoạch rồi đây. Cậu qua đây một chuyến."
"Bành cục, có chuyện gì bất ngờ sao?"
"Khụ khụ, có bất ngờ hay không thì cậu đến xem thử là biết ngay thôi." Giọng của Bành cục có hơi xấu hổ.
"Được, tôi đến ngay đây." Tô Hi nói.
Rồi sau đó, hắn lại dặn dò La Văn Vũ một câu: "Mấy tấm thẻ ngân hàng, chi phiếu và chứng minh thư kia, cậu mau chóng kiểm tra thông tin một lần, điều tra lai lịch."
"Vâng, Tô cục."
Bạn cần đăng nhập để bình luận