Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 427: Đông vịnh tứ hổ

Chương 427: Đông Vịnh Tứ Hổ.
Năm 2003, công cuộc xây dựng đô thị ở thành phố Đông Loan vẫn còn đang ở giai đoạn khởi đầu, nhưng về đêm lượng người lại rất đông, hai bên đường có rất nhiều gánh hàng rong, đủ loại hàng hóa nhỏ được bày bán, kinh tế vô cùng nhộn nhịp, tràn đầy sức sống.
Tô Hi cùng Quách Quân dạo bước khắp nơi, rất nhanh đã đến một góc ở khu vực trung tâm. Nơi đây, dọc hai bên đường đứng rất nhiều cô gái ăn mặc hợp thời trang, mỗi người cách nhau vài mét, kéo dài mãi vào trong những con hẻm nhỏ. Khi có người đàn ông đi ngang qua, các cô gái hoặc đặc biệt chủ động, hoặc hơi chủ động, hoặc e thẹn mời chào.
Quách Quân cảm thấy không được tự nhiên, anh muốn dẫn Tô Hi đi chỗ khác. Tô Hi không cố tình chen vào hẻm nhỏ, chỉ nhìn lướt vào bên trong, rồi cùng Quách Quân đi về hướng khác.
Quách Quân chủ động nói: “Đây là cơn đau trong thời kỳ chuyển đổi của xã hội.”
Tô Hi không nói gì, chuyện này liên quan rất rộng, không phải chuyện mà bây giờ hắn có thể đưa ra kết luận được. Tiếp tục đi lên phía trước, rất nhanh đến gần khách sạn Vương Miện. Ban ngày, đây là một tòa kiến trúc kiểu Châu Âu vô cùng lộng lẫy, nhưng khi đêm xuống, ánh đèn chiếu vào lại càng thêm lấp lánh, mang đến cảm giác xa hoa phung phí của một thành phố không ngủ. Bãi đậu xe ở cửa ra vào đậu đầy những chiếc xe sang trọng, có xe biển số đen từ cảng tới, cũng có xe xịn từ khắp nơi trong tỉnh Việt Đông đổ về, trong đó nhiều nhất là xe từ Dương Thành.
“Khách sạn này không tệ đấy chứ.” Tô Hi nói: “Trước đây khi còn làm ở Hành Thiệu, chỗ của chúng tôi cũng có một khách sạn lớn, nghe nói còn đến Đông Loan để học tập, không biết có phải là học ở đây không.”
Quách Quân nói: “Vậy chắc đến tám, chín phần mười rồi, Đông Loan hiện tại có hơn chục khách sạn tương tự như thế, nghe nói làm tốt nhất là khách sạn này, những khách sạn khác đa phần cũng học theo mô hình của Vương Miện.”
“À.” Tô Hi gật đầu. Danh tiếng của Vương Miện anh biết rõ. Ở kiếp trước, nó rất nổi tiếng. Khách sạn này mãi đến sau mười hai năm mới bị điều tra ra, lúc đó có thể nói là gây chấn động cả nước. Cùng một lần với một khách sạn hội sở nào đó ở kinh thành bị điều tra.
Tô Hi liếc nhìn tòa nhà cao tầng xa hoa phía sau lưng, không khỏi cảm khái một tiếng: phía sau sự phồn hoa này ẩn giấu bao nhiêu tội ác, bao nhiêu sự áp bức đẫm máu.
Tô Hi tiếp tục bước lên phía trước. Hắn có vẻ rất quen thuộc với thành phố Đông Loan, hắn hỏi Quách Quân: “Hôm nay ta ngồi xe dạo một vòng quanh Đông Loan, ta nghe nói ở Đông Loan có tứ hổ, mỗi người chia nhau phạm vi thế lực, có chuyện như thế không?”
Quách Quân toát mồ hôi, nghĩ thầm: Ngươi còn nói không phải là mang theo nhiệm vụ bí mật tới, đây rõ ràng là muốn thăm dò nội tình của ta đây mà. Quách Quân biết hiện tại là thời khắc mấu chốt, không được phép lơ là dù chỉ một chút. Vấn đề này nếu trả lời tốt có thể nhận được sự tin tưởng của Tô Hi. Còn nếu trả lời không tốt thì e rằng sau này sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Quách Quân suy nghĩ kỹ càng, rồi nói: “Tô Cục, quả thực là có cách nói như vậy. Đông Loan nằm ở vị trí đầu tàu trong việc mở cửa kinh tế, tiền nóng và dân nhập cư đổ về rất nhiều. Cộng thêm việc trước mắt người ta chỉ mải mê phát triển kinh tế, và sự ảnh hưởng của một số băng đảng xã hội đen ở cảng nữa. Vì vậy đã tạo nên mấy nhóm chuyên hoạt động trong các ngành nghề đen tối và có tính chất bạo lực. Trong đó, những người đứng đầu có tiếng tăm, được một số người gọi là tứ hổ.”
Tô Hi gật đầu, nhìn Quách Quân nói: “Hãy kể cho ta nghe về tứ hổ này xem.”
“Vâng. Tứ hổ có nhiều phiên bản khác nhau, cơ bản thì xoay quanh sáu người, giống như tứ đại thiên vương của cảng hay có một người thứ năm luôn xuất hiện vậy.” Quách Quân từ tốn nói: “Người được biết đến nhiều nhất chắc là Hồng Giang Hoàng Đình Bưu, tức ông chủ Hoàng Tử Bưu của khách sạn chúng ta vừa thấy. Hắn chủ yếu làm về mảng khách sạn.”
“Ngoài ra, còn có tên mập Mạnh của Hổ Môn, trên phố đồn hắn chuyên kinh doanh hàng giả.”
“Trong số đó còn có tên gọi Sài Cẩu Thật, hắn là một tay chân chính hiệu, trước đây từng lăn lộn ở cảng, nghe nói từng gia nhập một đường dây nào đó. Sau đó hắn mang tiền về Đông Loan phát triển, ôm đồm các mảng đất cát, sỏi đá, cả tửu lâu, nghe đâu còn liên quan tới cờ bạc.”
“Còn một người nữa là Gà Lông Đỏ, cũng là người địa phương. Khẽ nói nhỏ một chút, đằng trước kia là cơ sở làm ăn của hắn.” Quách Quân chỉ tay về phía trước, chỉ thấy một kiến trúc khổng lồ đứng sừng sững bên bờ sông, tòa nhà đó ánh đèn chói lóa, đèn rọi quay tứ phía. Tô Hi nheo mắt nhìn, trên cửa chính tòa nhà có ba chữ lớn sáng chói: Tân Á Thái!
À, Tô Hi đã nhớ ra rồi, đây là sàn nhảy đêm lớn nhất châu Á. Ở những đời sau, cho dù có bị đóng cửa 10 năm, vẫn không ít người trên các trang mạng xã hội vẫn hồi tưởng về cái gọi là “tuổi thanh xuân” của mình. Phảng phất như lúc còn trẻ mà chưa từng đến Tân Á Thái thì coi như là phí hoài tuổi trẻ vậy.
Tô Hi xem qua hồ sơ vụ án, biết cái nơi được gọi là sàn đêm lớn nhất châu Á này chứa đựng bao nhiêu điều bẩn thỉu và tội ác không thể chấp nhận được.
Tô Hi dừng bước, nói với Quách Quân: “Quách Cục, trước đây khi còn ở Hành Thiệu, tôi đã xử lý hai băng nhóm thế lực đen lớn mạnh, nhưng hiển nhiên chúng không thể sánh với tứ hổ ở Đông Loan này được. Tôi đã đánh đổ bọn chúng, dân chúng vỗ tay hoan hô, nói tôi là Tô Cục trừ hại.
"Bây giờ, ở Đông Loan đâu đâu cũng có cơ hội, Quách Cục, anh hẳn là nên trở thành một Quách Cục phá tứ hại chứ.”
Tô Hi nhìn thẳng vào Quách Quân. Đầu óc của Quách Quân quay cuồng, sau đó anh trả lời một cách vô cùng kiên định và dứt khoát: “Tô Cục, tôi sẽ toàn lực phối hợp tất cả công việc của anh. Phá tứ hại, thực hiện cải cách, tôi tuyệt đối trung thành, tuyệt đối đáng tin cậy.”
Quách Quân, trên thực tế, chức vị cao hơn Tô Hi, anh là cục trưởng Cục Công An thành phố Đông Loan, theo lý thuyết là người đứng trên hàng ngàn người. Nhưng bây giờ anh lại tự hạ thấp mình. Bởi vì anh biết rằng, việc phá tứ hại anh không có quyết đoán này, nhưng chuyện này có thể làm cho các cấp lãnh đạo tỉnh thành xem trọng, một tấm gương anh hùng được cả nước đón chờ có thể làm được. Hơn nữa, khi anh ta làm được, mình cũng sẽ được thơm lây, thẳng đường tiến tới mây xanh.
Tô Hi mỉm cười, anh vỗ vai Quách Quân, nói: “Tôi tin anh là một cảnh sát chính nghĩa. Nhưng, chúng ta vẫn cần nhiều những người chính nghĩa, trung thành, đáng tin cậy hơn nữa.”
Quách Quân vội vàng trả lời: “Tô Cục, tôi công tác tại Cục Công An thành phố Đông Loan đã 19 năm, tôi biết rất rõ những ai là chiến sĩ trung thành, đáng tin cậy.”
“Tốt, sau này có cơ hội gặp mặt.” Tô Hi gật đầu. Ánh đèn của Tân Á Thái vừa quét đến, làm sáng rực cả một vùng. Tô Hi chỉ vào con hẻm nhỏ bên cạnh, nói: “Đi cũng mệt rồi, chúng ta qua bên đó kiếm một quán ăn đêm ngồi chút đi, nghe nói bia Châu Giang ở chỗ các anh ngon lắm.”
“Vậy…hay là bia Bách Uy thì ngon hơn.”
“Vậy thì gọi cả hai luôn đi.”
Hai người đang định đi về phía con hẻm, bỗng thấy cửa chính của Tân Á Thái mở ra hàng loạt xe bánh mì, sau đó từ trên xe ùa xuống hàng trăm thanh niên tay cầm đao kiếm côn bổng, chúng tụ tập ngay trước cổng Tân Á Thái.
Quách Quân vội vàng nói: “Không xong rồi, có người đến Tân Á Thái 'phơi ngựa' rồi.”
Tô Hi cười cười, nói: “Tôi thấy tốt đấy chứ, làm náo loạn lên đi. Tôi thích chúng náo loạn.”
“Vậy có cần đi một vòng không?”
“Không cần, đi uống rượu trước đã. Một tiền bối cảnh sát của tôi từng nói, những tên côn đồ ngoài xã hội, càng đông người, thanh thế càng lớn thì càng đánh không nổi.”
Quách Quân vội vàng dẫn đường đi trước….
Bạn cần đăng nhập để bình luận