Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 634: Bởi vì các ngươi là người tốt

Tô Hi thông báo cho Âu Văn Sinh, Khổng Vân Minh về những vấn đề cụ thể mà tổ công tác đang đối mặt. Buổi chiều, lại đến chính quyền thị ủy báo cáo tình hình với Âu Văn Hi, Phạm Mạnh Sinh. Tình hình hiện tại tương đối nghiêm trọng. Có thể nói là một việc mà tác động đến nhiều thứ. Đây là một sự việc vô cùng phức tạp. Chính phủ tuy có thể tịch thu toàn bộ tài sản đen của Đông Thăng Tập Đoàn, nhưng vấn đề nợ nần của Đông Thăng Tập Đoàn thì sao? Đông Thăng Tập Đoàn không chỉ nợ ngân hàng mà còn vay mượn dân gian rất nhiều. Đồng thời, từng hạng mục còn cần phải khởi động lại, lại thêm lợi ích của người dân và việc chính phủ muốn đạt hiệu suất phát triển… Vấn đề này giải quyết khá phức tạp, cực kỳ khó khăn. Âu Văn Hi thậm chí nói: "Đồng chí Tô Hi, việc này hay là để chính quyền thị ủy dẫn đầu giải quyết." Âu Văn Hi chủ động gánh trách nhiệm. Điều này hoàn toàn trái với nguyên tắc trong giới quan trường. Với cấp bậc của hắn, việc cần là tránh không để vướng vào chuyện rắc rối. Hắn sao có thể chủ động ôm cục diện rối rắm vào người. Thế nhưng, hắn biết rất rõ. Nếu Tô Hi thất bại trong chuyện này, tiền đồ của mình cũng coi như chấm hết. Cho nên, hắn nhất định phải giúp Tô Hi gánh vác trách nhiệm. Phương án của hắn rất đơn giản, đó là giải quyết dứt khoát rồi tính sau. Đầu tiên là trực tiếp phá luật chương trình, tịch thu toàn bộ tài sản của thế lực đen, sau đó khởi động lại các hạng mục mới. Làm như vậy, sẽ mang tiếng xấu, cũng sẽ khiến một số người bị tổn hại lợi ích. Nhưng theo thời gian và các hạng mục được khởi động lại, mọi thứ sẽ trôi qua. Xã hội phát triển, không thể tránh khỏi những khó khăn. Đương nhiên, cũng sẽ có người được lợi từ đó, ví dụ như những người về sau tiếp nhận các bộ phận. Tô Hi biết rõ những giá trị này. Hắn nói với Âu Văn Hi: "Thị trưởng, tôi muốn thử lại, biết đâu có thể tìm ra biện pháp mới." Âu Văn Hi không lay chuyển được Tô Hi. Hắn nói: "Anh cần giúp đỡ gì cứ nói." Trong lòng Âu Văn Hi rất nể phục Tô Hi, tuy Tô Hi còn trẻ tuổi. Nhưng hắn trước giờ không hề nản chí, có can đảm đối diện với bất cứ khó khăn nào. Vụ án của Lâm Hướng Đông, đổi lại bất cứ ai khác cũng khó mà "gặm" nổi cục xương cứng này. Tô Hi chẳng những "gặm" xuống mà còn nhổ tận gốc thế lực đứng sau. Đó là thể hiện của đại trí tuệ, đại phách lực, đại dũng khí. Quan trường ngày nay rất cần những người như vậy. Tô Hi đi gặp Phạm Mạnh Sinh. Phạm Mạnh Sinh cũng cho rằng việc này rất khó giải quyết. Hắn đề nghị Tô Hi nên kéo dài thời gian, "lấy tĩnh chế động", chuyện gì chậm thì sẽ thành. Phạm Mạnh Sinh làm quan cả một đời, ông ta luôn dùng chữ "nhẫn" để quyết định mọi việc. Trong quan niệm của ông, nhiều việc khó giải quyết có thể dựa vào thời gian để hóa giải. Cho dù không thể hóa giải thì đối phương cũng sẽ phải tính toán lại. Thế nhưng, đúng lúc Tô Hi đang báo cáo với Phạm Mạnh Sinh, một đám "nhà đầu tư dân gian" xông thẳng vào nơi làm việc của tổ công tác. Bọn họ mang cả gia đình đến, mỗi người giơ một tấm vải đỏ như máu, hy vọng tổ công tác làm chủ cho bọn họ. Nhân viên công tác tiếp đón họ. Bọn họ lần lượt đưa ra giấy vay nợ để tố khổ. Họ yêu cầu tổ công tác phải trả lại tiền mồ hôi nước mắt của họ. Nếu không trả thì bọn họ sẽ không đi. Thái độ rất ngang ngược. Người già phụ nữ thì khóc lóc lăn lộn, mấy gã đàn ông cao to thô kệch thì vỗ bàn, gào lên: "Mấy người làm quan các người chỉ là một lũ cá mè một lứa, căn bản không quan tâm đến sống chết của người dân. Mau trả lại tiền mồ hôi nước mắt cho chúng tôi!". Nhân viên công tác bị bọn họ làm cho đau đầu. Một cán bộ chính pháp ủy hỏi Đặng Vĩnh Cương, kẻ cầm đầu đang kêu la dữ nhất: "Tại sao trước đây các người không dùng cách này để đòi tiền Đông Thăng Tập Đoàn?" Gã Đặng Vĩnh Cương có hình xăm trên cổ nhất thời không trả lời được. Một người phụ nữ bên cạnh nói: "Bởi vì bọn họ là người xấu, còn các người là người tốt mà." Vị cán bộ chính pháp ủy cười. Ông nói: "Cô nói cái gì vậy? Người tốt thì phải bị các người đối xử như vậy sao?" "Tôi mặc kệ, dù sao bây giờ tiền ở trong tay các người, các người đã xử lý Đông Thăng Tập Đoàn thì các người phải thay Đông Thăng Tập Đoàn trả tiền. Nếu không, các người thả ông chủ Đông Thăng ra." Đặng Vĩnh Cương lớn tiếng nói. Đám người ồn ào náo loạn. Khung cảnh trở nên hỗn loạn. Mãi đến khi Bành Khải Toàn xuất hiện. Bành Khải Toàn dẫn theo cảnh sát đến, ông ta lập tức bắt Đặng Vĩnh Cương: "Đặng Vĩnh Cương, anh đến đây làm gì?" "Bành cục, tôi… tôi không phải đến duy trì trật tự một chút sao." Đặng Vĩnh Cương lập tức sợ hãi. Sau đó, hắn lại nói: "Bành cục, anh làm chủ cho mọi người đi. Chúng tôi đều là người bị hại, chúng tôi đều là người cho Đông Thăng Tập Đoàn vay tiền. Bây giờ Đông Thăng Tập Đoàn bị niêm phong, chúng tôi đều muốn thu hồi tiền về mà. Tất cả đều là tiền mồ hôi nước mắt cả..." Bành Khải Toàn trả lời: "Tôi nhớ không nhầm thì năm đó anh cũng làm ở bộ phận vay tiền của Đông Thăng Tập Đoàn đúng không?" "Bành cục, tôi chỉ lên có mấy ngày rồi thôi. Sau đó tôi bị ngài bắt rồi còn gì. Mới gần đây tôi mới được thả ra." "Anh cũng thật may mắn là bị tôi bắt vào, nếu không thì bây giờ đã ra pháp trường ăn súng rồi, chắc chắn có cả phần của anh." Bành Khải Toàn quay người, nói: "Bảo Quốc, đưa Đặng Vĩnh Cương đi tìm hiểu rõ về tình hình bộ phận cho vay của Đông Thăng Tập Đoàn." Đặng Vĩnh Cương vội vàng giơ tay, hắn nói: "Bành cục, tôi cái gì cũng không biết mà..." "Căng thẳng làm gì? Phối hợp cảnh sát điều tra là nghĩa vụ của anh." Bành Khải Toàn nói: "Anh không phải muốn đòi lại tiền mồ hôi nước mắt cho bà con cô bác sao? Anh phải để cho cảnh sát chúng tôi hiểu rõ thêm tình hình thì mới có thể đưa ra phán đoán, có đúng không?" Đặng Vĩnh Cương liên tục lùi về sau. Nhưng Lâm Bảo Quốc và một cảnh sát cao to khác đã "mời" hắn vào nói chuyện phiếm. Đặng Vĩnh Cương bị áp giải đi, khí thế của đám đông yếu đi không ít. Lúc này, Bành Khải Toàn tiếp nhận chiếc loa. Ông nói: "Tôi là Bành Khải Toàn, thuộc phân cục Đông Minh, cũng là thành viên của tổ công tác lần này. Vấn đề của các anh chị phản ánh chúng tôi đã biết rồi. Là một cảnh sát nhân dân lão làng làm việc ở Đông Minh nhiều năm, tôi rất rõ vì sao mọi người lại gửi tiền vào Đông Thăng Tập Đoàn. Mấy người để ý lãi suất cao, bọn họ thì để ý đến tiền gốc của mấy người. Trên trời không tự nhiên rơi xuống cái bánh, câu này ở đâu lúc nào cũng đúng cả." "Hiện tại, khoản tiền của Đông Thăng Tập Đoàn vẫn đang được điều tra. Các anh chị mang giấy nợ đến đòi tiền, chúng tôi lấy đâu ra tiền để trả cho mọi người? Tình hình Đông Thăng Tập Đoàn như thế nào các anh chị cũng biết cả. Tổ công tác dưới sự dẫn dắt của thư ký Tô Hi đang dốc hết sức để giải quyết các vấn đề khó khăn." "Đông Thăng Tập Đoàn không chỉ nợ tiền của mọi người mà còn nợ tiền của các nhà thầu xây dựng, nợ tiền của dân, nợ tiền của ngân hàng." "Thư ký Tô Hi trong hội nghị đã nhiều lần nhấn mạnh, yêu cầu chúng tôi phải bảo vệ lợi ích của đông đảo người dân, bảo vệ lợi ích của ngân hàng, bảo vệ lợi ích của công nhân. Tuyệt đối không thể phá sản thanh toán trực tiếp." "Thư ký Tô Hi đang đối mặt với áp lực rất lớn, đủ mọi áp lực. Tôi hy vọng mọi người đừng gây thêm khó khăn. Nói thật từ tận đáy lòng, thư ký Tô Hi hiện giờ đang cắn răng vì mọi người mà cố gắng. Mong mọi người đừng để mình bị dính mưa gió, đừng ai để bị ướt cả. Chúng ta đừng nghe theo những lời đồn trên xã hội, tự làm rối loạn mình." Lời nói của Bành Khải Toàn có hiệu quả. Trong lòng người dân Gia Châu, Tô Hi có uy tín rất lớn. Cho dù Đông Thăng Tập Đoàn bị niêm phong vì Tô Hi, nhưng trong lòng người dân vẫn hiểu rõ, bọn họ biết Tô Hi là đúng, trong lòng hắn có dân. Vì vậy, đám đông dần dần giải tán. Lúc này, Tô Di Phương cũng cầm máy quay DV từ một bên đi tới. Đây là phương pháp làm việc mà Tô Hi đã dạy cho cô: Gặp sự việc bất ngờ thì phải quay lại trước để tránh không thể giải thích...
Bạn cần đăng nhập để bình luận