Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 501: Lão bạch kiểm Mã Cường thắng

Chương 501: Lão bạch kiểm Mã Cường thắng.
Triệu Thu Tú trở lại khách sạn Hoàng Đình, lập tức bị gọi đến phòng làm việc của tổng quản lý Lương Văn Hào. Tổng quản lý Lương Văn Hào sắc mặt âm trầm, Hắc ca của Nội Bảo Bộ ngồi bên cạnh hắn, đang đùa nghịch một con dao găm dày đặc khí lạnh, mà người ngồi ở phía sau bàn làm việc rõ ràng là lão bản Hoàng Chính Huy.
"Huy ca, Hào ca, Hắc ca." Triệu Thu Tú rụt rè nói, nàng hiện tại sợ đến mất hồn mất vía, so với ở cục công an còn hoảng sợ hơn. Cục công an còn là nơi giảng pháp luật, còn nơi này thì...
Hoàng Chính Huy mặt tươi cười, hắn bình tĩnh hỏi: "Cô tên là Linda?"
"Dạ."
"Ta nghe nói hôm nay cô cùng Mạn Ny nháo đến cục công an thành phố? Còn bị Tô Hi, cục trưởng Tô thẩm vấn?" Hoàng Chính Huy mang vẻ tươi cười trên mặt, trông hắn rất ôn hòa.
Triệu Thu Tú nói: "Mạn Ny cứ quấn lấy ta đòi tiền, muốn ta cho nàng tiền mua hàng, nàng là con ma cờ bạc, lại còn hút hít. Chính nàng làm tôi sợ, kéo tôi đi cục công an, nàng nói nếu tôi không cho nàng tiền, nàng sẽ nói với cảnh sát tôi là kỹ nữ..."
Rầm! Lương Văn Hào đập bàn một cái: "Có vấn đề thì tìm công ty, vì sao lại đi cục công an, còn đi cục công an thành phố!"
Lương Văn Hào vừa hung dữ như vậy, Triệu Thu Tú sợ đến run lẩy bẩy, khóc thành tiếng. Hoàng Chính Huy xoa xoa mi tâm, hắn hỏi: "Tô Hi đã hỏi cô những gì?"
"Hắn hỏi tôi tên tuổi, quê quán, mã số giấy chứng minh nhân dân, sau đó còn hỏi tôi nợ Vương Mạn Ny bao nhiêu tiền?"
"Cô trả lời thế nào?"
"Tôi nói Vương Mạn Ny tìm tôi đòi 500 tiền giới thiệu, tôi đã đưa rồi, nàng còn đòi tiền ăn, tôi cũng đưa."
"Không có vấn đề nào khác sao?"
"Tô cục trưởng chỉ hỏi vì sao công ty Hoàng Đình lại đòi 500 tiền giới thiệu?"
"Sau đó thì sao, cô nói thế nào?"
"Tôi nói đây là khách sạn năm sao, khách nhân đều có tiền, cho nên tiền lương tương đối cao."
"Không có gì khác sao?"
"Không có."
"Cô không hề nói chuyện của công ty?"
"Không có, tuyệt đối không có. Lão bản, nếu như tôi nói, tôi khẳng định không ra được."
"Vậy Vương Mạn Ny thì sao? Sao nàng không đi ra?"
"Tôi nghe nói nàng tái nghiện, đã bị tạm giữ rồi."
Hoàng Chính Huy xoa xoa huyệt thái dương của mình, nội dung Triệu Thu Tú nói, cùng những gì nội tuyến ở cục công an thành phố báo lại không sai lệch là mấy.
Lương Văn Hào nói: "Cô về trước đi..."
Nhưng lời còn chưa dứt, Hoàng Chính Huy liền khoát tay: "Khoan đã! Linda, công việc của cô tạm dừng, về nhà đợi một thời gian ngắn."
"Hả?" Triệu Thu Tú ngây người, chẳng lẽ lão bản muốn đuổi việc mình sao? Công việc này đối với nàng mà nói phi thường quan trọng, rời khỏi Hoàng Đình, nàng đi đâu mà kiếm được tiền lương cao như vậy. Hiện tại chi tiêu của nàng đã lớn, từ quen sang tiết kiệm thì khó. Nàng vội muốn cầu xin, nhưng Hoàng Chính Huy vung tay lên, liền bảo nàng ra ngoài. Nàng không còn cách nào, chỉ có thể cúi đầu đi ra.
Sau khi Triệu Thu Tú rời đi. Lương Văn Hào hỏi: "Lão bản, có vấn đề gì sao?"
Hoàng Chính Huy sờ lên ót mình, hắn nói: "Tôi cảm thấy bất an. Gần đây nhất định phải cẩn thận cẩn thận lại cẩn thận, Tô Hi người này chính là một con rắn độc, chúng ta nhất định phải rút kinh nghiệm từ bài học của Lâm gia."
Lương Văn Hào nói: "Huy ca, chỗ dựa của ngài không nhỏ hơn Lâm Gia, còn có cả mối quan hệ trong tỉnh..."
Hoàng Chính Huy trừng mắt Lương Văn Hào: "Ngươi đang nói linh tinh gì đó? Quan hệ nào? Làm gì có quan hệ. Đừng có nghĩ người ta làm quan nhận tiền thì sẽ che chở cho ngươi. Sĩ, nông, công, thương, thương nhân là xếp ở sau cùng. Thương nhân mà không biết rõ vị trí, cứ ngông nghênh thì từ xưa đến nay, sẽ chết thảm nhất."
"Tùy thời giữ liên lạc với đội cảnh sát, hễ có chuyện gì thì phải chuẩn bị phương án sẵn."
Hoàng Chính Huy đứng lên, rồi lại nói với Hắc ca: "Kurochan, trước khi Tô Hi rời khỏi Đông Loan, Hoàng Đình không thể xảy ra bất kỳ vụ ẩu đả, đánh nhau nào."
"Vậy nếu người ta tìm tới cửa thì sao?"
"Bồi thường tiền. Tóm lại, không được dùng bạo lực giải quyết vấn đề gì."
"Đại ca, đây chẳng phải là làm con rùa đen rụt cổ sao?"
"Đúng, chính là làm con rùa đen rụt cổ."
Hoàng Chính Huy lại quay sang nói với Lương Văn Hào: "Mã Cường Thắng tới kiểm toán, ngươi cho hắn kiểm tra. Gần đây có gì chi tiêu cũng đều phải để hắn ký tên."
Lương Văn Hào không phục lắm: "Dựa vào cái gì chứ? Hắn gần đây đã rất càn rỡ, làm rất nhiều chuyện quá giới hạn. Huy ca, ngài mới là đại cổ đông. Hắn bất quá là một con chó mà Hoa Tả nuôi, chỉ giỏi nịnh bợ, Đông Gia sớm muộn sẽ giết hắn."
"Ngươi cũng biết hắn sớm muộn sẽ chết, vậy thì sao không để hắn trước khi chết được vênh váo một chút, rồi chịu chút tiếng xấu?"
Hoàng Chính Huy nói: "Đúng rồi, đem tất cả phụ nữ do Vương Mạn Ny giới thiệu vào đây đều đuổi hết đi."
"Vậy... Ruth thì sao? Triệu Lộ Tư cũng là do Vương Mạn Ny giới thiệu đến, ngài không phải nói thư ký Triệu Bách Cát thích nàng sao?"
"Để nàng ta ở lại, tìm cho nàng ta một chỗ ở, cho nàng ta chút tiền sinh hoạt, tạm thời đừng cho nàng đến làm ở quán."
Hoàng Chính Huy giao phó xong, liền rời khỏi khách sạn.
Hoàng Chính Huy là một người thông minh, là thạc sĩ tốt nghiệp từ một trường danh tiếng. Hắn rất giỏi kinh doanh các mối quan hệ, chịu chi tiền để xây dựng, cũng chịu quyên tiền để có thanh danh. Hắn lại càng giỏi nhẫn nhịn. Cho dù hiện tại không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy Tô Hi muốn ra tay với hắn, nhưng hắn đã sớm chuẩn bị trước để phòng ngừa chuyện xấu xảy ra. Tuy những năm này hắn đã bỏ ra rất nhiều tiền, để vun đắp một mạng lưới quan hệ, chỉ cần cảnh sát ở đồn công an nào của Đông Loan có chút động tĩnh, hắn đều có thể nhận được tin tức. Hơn nữa, cả giới lãnh đạo cấp cao ở Đông Loan, và cả tỉnh Việt Đông, hắn đều đã dùng tiền tài để mua chuộc rất nhiều người. Đồng thời, hắn làm việc chu đáo cẩn trọng, mọi việc đều để lại dấu vết. Nếu chẳng may vị quan chức nào đến lúc đó thấy chết không cứu, hắn sẽ có biện pháp buộc đối phương phải ra tay. Cho nên, Lương Văn Hào cho rằng Hoàng Chính Huy căn bản không cần phải sợ Tô Hi, hắn thậm chí cảm thấy với quan hệ của Hoàng Tổng, tìm cơ hội đá Tô Hi đi còn rất dễ dàng. Thế nhưng, Hoàng Chính Huy lại chọn cách phòng thủ.
"Huy ca rõ ràng cường đại như vậy, nhưng lại quá cẩn thận." Lương Văn Hào sau khi Hoàng Chính Huy rời đi liền đánh giá như vậy. Hắc ca gật gù, hắn cũng có chung ý nghĩ này. Hắn thậm chí còn nói với Lương Văn Hào: "Tô Hi bất quá cũng chỉ là một phó cục trưởng mà thôi, ngay cả phó trưởng phòng của tỉnh cũng không làm gì được Huy ca. Giống như hôm nay, Linda còn chưa về đến khách sạn, thì cục công an đã gửi lại ghi chép đến rồi. Cảnh sát trong mắt chúng ta chả khác gì người trong suốt cả."
Lương Văn Hào cười cười, nói: "Lão Hắc, cằn nhằn thì cứ cằn nhằn, chứ chuyện lớn thì vẫn phải nghe theo Huy ca thôi."
"Vậy nếu Huy ca để cho anh nghe thằng bạch kiểm kia thì anh nghe không?"
"Ta..."
Cốc cốc cốc! Cửa văn phòng bị gõ vang, Mã Cường Thắng mặc áo sơ mi hình bướm, quần thường màu trắng, đeo xích vàng lớn, trên đầu đội kính mát bước vào: "Văn Hào, xem qua cho ta tháng trước khoản một chút, dạo gần đây tao thấy chi tiêu hơi có gì đó không đúng."
Lương Văn Hào có chút hít vào một hơi, trong lòng khó chịu vô cùng. Nhưng vẫn phải từ trong ngăn kéo rút ra một chồng sổ sách, đánh bộp xuống bàn làm việc: "Mã Tổng, anh xem có hiểu không?"
Mã Cường Thắng trừng Lương Văn Hào một cái: "Mày tốt nhất nên cầu nguyện là tao không hiểu đi."
Nói xong, hắn cầm chồng giấy tờ này rồi đi ra ngoài.
Lương Văn Hào trong lòng thầm chửi hai câu tục tĩu, đợi Mã Cường Thắng đi xa rồi hắn mới quay sang nói: "Lão Hắc, mày nói xem Hoa Tả là thích thằng nhãi này ở điểm gì chứ? Xét về tướng mạo, vóc dáng, còn không bằng bọn mình."
Hắc ca nói: "Thẩm mỹ của Hoa Tả rất khó nói. Nghe nói là trước đây Hoa Tả quen ở Trung Nam."
Bạn cần đăng nhập để bình luận