Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 716: Hứa lão gia tử nhận được điện thoại

Chương 716: Ông cụ Hứa nhận được điện thoại
Tô Hi hàn huyên rất nhiều. Hắn rất tự nhiên. Hắn đều là phát ra từ nội tâm ý nghĩ, tấm lòng son, lời nói dễ nghe. Hàn huyên một giờ. Tất cả mọi người rất vui vẻ. Tầm nhìn xa của Tô Hi cùng năng lực nói trúng tim đen sự việc để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người. Hứa Thanh Lam ngồi ở bên cạnh, nàng phát ra từ nội tâm sự cao hứng. Nàng rất rõ ràng, những người này tương lai một khi được điều chuyển, đều có thể nắm giữ những vị trí quan trọng ở các bộ phận chủ chốt, thậm chí rất có thể thăng lên chức lãnh đạo một phương. Đây cũng là giao thiệp của Tô Hi. Trên thực tế, lúc Đường Kiều Hoa và Lưu Minh rời đi, đều để lại danh thiếp cho Tô Hi. Tô Hi cũng rất thích thú, hắn ngay tại chỗ liền gọi điện thoại, lưu lại số điện thoại vào di động. Đây là ý nghĩa vật lý, có thể kết nối trực tiếp trong biển tín hiệu. Sau đó, Tô Hi lại cùng mấy vị đồng chí khác trao đổi phương thức liên lạc. Hứa Thanh Lam ở bên cạnh rất vui mừng. Tô Hi so với nàng tưởng tượng còn lợi hại hơn nhiều, đã có năng lực, lại có tinh thần hăng hái, còn có lý tưởng, điều quan trọng nhất là... còn rất khéo léo, năng lực giao tiếp cực kỳ mạnh mẽ. Hứa Thanh Lam rất thích mẫu người vừa có thủ đoạn quyết liệt, lại có lòng Bồ tát như người trẻ tuổi này. Nàng không kìm được nhìn về phía Hứa Nguyệt Nhi đang bưng trà rót nước bên cạnh. Trong lòng cảm khái: Đứa trẻ tốt như vậy, sao lại không cùng Nguyệt Nhi của chúng ta ở cùng một chỗ nhỉ. Nếu là con rể nhà Lão Hứa thì tốt biết bao.
Đường Kiều Hoa bọn người rất nhanh rời đi. Ông cụ Hứa, Hứa Ba Thao mấy người cũng ra tận cửa tiễn các vị lãnh đạo. Sau khi trở về, ông cụ Hứa vẫy tay gọi Tô Hi, Tô Hi vội vàng đi tới. Hứa Ba Thao cũng nhìn Tô Hi một cách đầy ẩn ý. Ánh mắt của hắn thậm chí có chút “phức tạp”: Trong sự thưởng thức lộ ra chút tiếc nuối. Điều hắn tiếc nuối cũng giống với Hứa Thanh Lam. Đứa trẻ tốt như vậy, sao lại để Vân Gia Tiệp giành trước chứ? Vừa rồi, lão gia tử ở trước mặt các vị lãnh đạo đều nói những lời tốt đẹp, hai lần nhắc tới Tô Hi. Điều này có ý nghĩa gì? Có nghĩa là ông cụ Hứa muốn nói cho các vị lãnh đạo biết, Tô Hi là người mà ông xem trọng, Hứa gia toàn lực ủng hộ đứa nhỏ này. Nói theo một ý nghĩa nào đó, lão gia tử đã sử dụng một lần quyền lực biến hiện cực kỳ quan trọng. Điều này cho thấy, lão gia tử yêu thích Tô Hi đến mức nào.
Tô Hi dìu ông cụ, hai người đi vào đại sảnh. Sau khi hai người ngồi xuống, ông cụ Hứa tỉ mỉ hỏi thăm tình hình liên quan đến Đông Minh của Tô Hi. Càng nghe ông càng vui mừng. Hứa Ba Thao rất nhanh liền cho người dọn rượu lên, đến nhà Hứa gia, không uống rượu sao được. Rượu vừa dọn lên. Không đầy một lát, điện thoại màu đỏ của nhà Hứa gia vang lên. Lão gia tử đi nghe, qua khoảng 5 phút đồng hồ, lão gia tử mặt mày rạng rỡ đi tới. Ông hỏi Tô Hi: “Tiểu Tô, không tệ nha. Lãnh đạo trên xe đọc báo cáo của cháu, rất cao hứng. Đối với ý định của cháu muốn đến các địa phương lạc hậu thuộc trung tây công tác thì biểu thị tán thưởng, ông ấy cổ vũ cháu phải làm tốt công việc, phấn đấu đưa Đông Minh trở thành khu làm mẫu tiêu chuẩn. Còn nói, có cơ hội muốn đến Đông Minh của các cháu xem thử.”
Lời của lão gia tử vừa nói ra, Hứa Thanh Lam và Hứa Ba Thao đều kinh ngạc. “Còn nữa, có thể mạnh dạn hơn một chút, có thể mở rộng bước chân thêm chút nữa. Phải dựa vào những thành tích đã có để làm nên thành tích mới.”“Ý nghĩ của cháu rất đúng đắn, cần phải quán triệt và thực hiện tiếp.”“Đặt rất nhiều kỳ vọng vào cháu đó.” Lão gia tử kể lại. Những lời này khiến Hứa Thanh Lam nhiệt huyết sôi trào, nàng biết lần này gọi Tô Hi đến là quyết định đúng đắn. Cán bộ trẻ tuổi làm ra thành tích rất quan trọng, làm ra thành tích mà lãnh đạo thấy còn quan trọng hơn.
Tô Hi vội vàng cảm tạ. Hắn tràn đầy lòng cảm kích đối với nhà họ Hứa, nhà họ Hứa đối với hắn, còn thân hơn cả người thân. Mọi người đều đang uống rượu. Tô Hi uống liền ba chén, nói mình vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên sự giúp đỡ của nhà họ Hứa đối với mình. Tính tình Tô Hi thật thà như vậy, ông cụ Hứa, Hứa Ba Thao, Hứa Thanh Lam đều rất cảm động. Tô Hi buổi trưa hoàn toàn buông thả uống, từ khi trọng sinh đến nay hắn mới chỉ say có một nửa lần. Chính là năm ngoái ở Việt Đông, khi tụ hội cùng Nam Khê Sơn, hắn uống đến mơ màng. Hôm nay, hắn hoàn toàn say bí tỉ. Chai rượu dưới gầm bàn không biết đã bày bao nhiêu. Đồ trân tàng của Lão Hứa gia mang ra hơn nửa, uống đến cuối cùng, Hứa Nguyệt Nhi đều kéo tay Tô Hi: “Tô Hi, đừng uống nữa đừng uống nữa. Dù có cao hứng đến đâu cũng không thể uống như thế được.”
Mà còn, nàng còn oán trách Hứa Ba Thao: “Cha, cha uống như thế có chút vô lại đó. Tô Hi uống ba chén, cha uống có một chén. Còn cả cô nữa. Tửu lượng có tốt đến đâu cũng không chịu nổi mọi người nha...” Hứa Ba Thao ở trong quân nổi tiếng tửu lượng cao, nhưng lúc này hắn xác thực đã mơ mơ màng màng rồi. Vậy mà lẩm bẩm: “Tiểu Nguyệt Nhi nhà ta thật là cùi chỏ quay ra ngoài mà. Không sai, ba ba đồng ý, Tiểu Tô là một đứa trẻ ngoan...” “Cha, cha đang nói gì đó.” Hứa Nguyệt Nhi giậm chân một cái, quay người liền rời khỏi phòng ăn.
Cuối cùng, Tô Hi cũng không biết đã uống bao nhiêu. Dù sao, khi tỉnh dậy, hắn đang nằm ở nhà Vân gia. Hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã mười giờ ba mươi đêm. Tô Hi vỗ vỗ đầu, hắn ngồi dậy. Vân Vũ Phi nghe thấy tiếng động, cô chạy tới: “Tô Hi, lần này mà anh vẫn không uống thua người nhà họ Hứa đấy hả?” Tô Hi dụi dụi mắt, nói: “Coi như hòa đi. Sao tôi về được đây?” “Sao về được ư?” Vân Vũ Phi chu mỏ, nói: “Mẹ em gọi chú còn có dì Quả Quả đến nhà họ Hứa đem anh về. Nhà họ Hứa muốn giữ anh ở nhà bọn họ ngủ, mà anh lại không chịu. Hôm nay là ăn Tết rồi mà.” Tô Hi vỗ trán một cái, nói mình hôm nay uống quá vui, quên hết rồi. Hắn vội vàng đứng lên. Lôi kéo Vân Vũ Phi đi ra ngoài, đến phòng khách. Cả nhà họ Vân tụ tập lại nói chuyện phiếm, dì Quả Quả cũng ở đó, bà đến để xông nhà. Tô Hi thật không tiện, hắn vội vàng xin lỗi, nói mình hôm nay không kiểm soát tốt tửu lượng. Vân Thành khoát tay, nói: “Không sao, nam tử hán không câu nệ tiểu tiết. Nhà họ Hứa đối với cháu, không có gì để nói. Cháu cùng bọn họ cạn chén cho thỏa thích cũng là nên làm. Huống chi, hôm nay cháu cũng không có thua, lão Hứa còn đang nằm ở trên giường đấy thôi.”
Thư ký của Vân Thành cười đến vô cùng rạng rỡ. Đương nhiên, nguyên nhân khiến hắn cao hứng không chỉ có vậy. Mà là hắn biết được nội dung cuộc điện thoại của ông cụ Hứa, sự ủng hộ của Hứa gia hôm nay vô cùng quan trọng. Điều đó có nghĩa là Tô Hi đã đạt được sự đảm bảo cao nhất. Môn sinh cố lại của ông cụ Hứa trải rộng thiên hạ, Hứa Ba Thao cũng dần dần nổi lên như một viên tướng tinh. Bọn họ toàn lực đảm bảo. Tô Hi đã ở vào thế bất bại.
Liễu Thanh Ninh thì lên tiếng: “Cái nhà Hứa này cũng thật là, Tô Hi uống say, điện thoại cũng không gọi được à. Nếu không phải chúng ta tìm đến nơi, Tô Hi còn ở nhà bọn họ ăn Tết.” Chu Quả Quả là bạn thân liền vội vàng phụ họa: “Đúng đó đúng đó.” Vân Thành còn nói: “Ôi, nhà bọn họ muốn tôi gọi điện thoại cũng phải say đấy.”
Liễu Thanh Ninh đang định nói chuyện, Vân Lão nãi nãi móc ra hồng bao: “Tiểu Tô, bà cho cháu tiền mừng tuổi, chúc cháu năm mới tiến bộ.” “Cám ơn nãi nãi.” Tô Hi vội vàng hai tay nhận lấy hồng bao. Một bên Vân Vũ Phi kéo ống tay áo Vân Nãi Nãi: “Nãi nãi, nãi nãi, cháu cũng muốn hồng bao, cháu cũng muốn.” Ha ha ha ha. Cả một phòng lớn đều bị chọc cười. Sau đó, Vân Chính thúc thúc và con trai Vân Chú tranh cãi muốn đi thả pháo hoa, Tô Hi vội vàng mang theo bọn họ ra sân bận rộn. Không khí năm mới vui vẻ tràn ngập ra....
Bạn cần đăng nhập để bình luận