Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 184: Chấn Khôn đồng chí tán thành

Chương 184: Đồng chí Trương Chấn Khôn tán thành
Tô Hi trở lại cục công an, việc làm đầu tiên chính là lấy thêm chứng cứ đã được đội khác thu thập từ văn phòng Nhâm Trung Nguyên, đồng thời ghi lại toàn bộ quá trình phá án hôm nay dưới dạng băng hình, sau đó chép ra thành sáu bản.
Đây là điều cậu học được từ Trịnh Hiến Sách.
Khi có người từ Văn phòng Tỉnh ủy đến, tất cả đều phải lưu lại bằng chứng, tất cả đều cần phải chuẩn bị trước.
Sau đó, Tô Hi gọi điện cho Trịnh Hiến Sách.
Trịnh Hiến Sách vừa cùng Hứa Nguyệt Nhi xem xong đoạn ghi hình tối qua, Hứa Nguyệt Nhi có chút cảm động, cô nói: "Trưởng khu Trịnh, Tô Hi hoàn toàn làm đúng theo quy định, hơn nữa chính nghĩa vô cùng. Ngài cũng thấy đấy, Mã Văn Quân dùng hơn mười triệu tiền mặt mua chuộc hắn mà hắn không hề bị lay động. Cảnh sát tốt như vậy, đáng lẽ phải được khen thưởng mới phải."
"Sao ta lại nghe nói còn muốn cách chức hắn đâu?"
Trịnh Hiến Sách lấy ra bản ghi chép cuộc họp thường ủy, nói: "Ta chỉ có thể cho cô xem chút thôi, cô xem sẽ hiểu."
Hứa Nguyệt Nhi cầm lấy xem.
Lúc này, Trịnh Hiến Sách nhận được điện thoại của Tô Hi.
Tô Hi nói với anh: "Tôi đã bắt giữ Trần Đường, Trần Văn Bân, Nhâm Trung Nguyên, Lỗ Quân Sinh. Trần Đường dính líu tội tổ chức xã hội đen, Trần Văn Bân tàng trữ súng ống trái phép, Nhâm Trung Nguyên dính líu tội phạm tội chức vụ và hối lộ công chức nhà nước cùng nhiều tội danh khác, còn Lỗ Quân Sinh, trước mắt điều tra theo hướng gây rối trật tự, những vụ án khác còn tồn đọng đang được đối chiếu..."
Trịnh Hiến Sách lúc đó hoàn toàn trợn tròn mắt.
Anh quá bất ngờ.
Anh có nói với Tô Hi rằng cần đặc biệt chú ý đến tập đoàn Bart.
Nhưng mà không bảo cậu hổ báo thế này chứ!
Tối qua cậu cho Mã Văn Quân ăn đạn.
Sáng nay lại đi úp luôn tập đoàn Bart.
Trái tim nhỏ bé này của tôi không chịu nổi đâu.
Tôi còn nói với thư ký là cố gắng trong nửa tháng sẽ điều tra rõ tập đoàn Bart.
Cậu thế này... trực tiếp động thủ.
Còn cho người ta bốc cả hang ổ.
Trịnh Hiến Sách lúc đó có chút choáng váng, tối qua thức đêm, thêm một đòn kích thích này của Tô Hi, huyết áp của anh tăng cao, anh không thể không ngồi xuống. Anh thở dài một hơi: "Tiểu Tô, cậu bây giờ đang ở đâu?"
"Ở cục cảnh sát, tôi đang chuẩn bị tài liệu, xin lệnh bắt giữ chính thức."
"Trán..."
Trịnh Hiến Sách nói: "Tôi lập tức đến ngay, để tôi xem trước chứng cứ."
Trịnh Hiến Sách giờ cảm thấy mình đã hoàn toàn không kiểm soát nổi Tô Hi, Tô Hi tựa như con ngựa hoang mất cương, hơn nữa còn hoàn toàn đi ngược lại lẽ thường.
Thông thường, sau khi khu ủy thông qua quyết định miễn chức, cậu ta sẽ phải kín đáo xuống nước, tìm mối quan hệ ở sở tỉnh để chạy chọt, hoặc ngăn chặn quyết định miễn chức, hoặc tìm một công việc mới tốt hơn.
Kết quả thì hay rồi, trong đêm xông trận.
Trực tiếp kéo Mã Văn Quân, kẻ có mâu thuẫn lớn nhất với mình, xuống ngựa, còn bắn một phát súng.
Một phát súng này đã hoàn toàn phá vỡ sự cân bằng quyền lực của giới quan trường Nhạc Bình.
Tuy nhiên Trịnh Hiến Sách đã đứng ở thế bất bại.
Nhưng anh thật sự rất thích Tô Hi, cho dù không có chỉ thị của bộ trưởng Chu Tích, anh cũng muốn bảo vệ Tô Hi.
Đây là một con dao bén tốt, hơn nữa chính nghĩa ngút trời.
Sau khi anh xem hết đoạn ghi hình, suy nghĩ của anh cũng giống Hứa Nguyệt Nhi: đây là một cảnh sát chính trực tốt.
Nếu đặt mình vào hoàn cảnh phải đối mặt với sự hấp dẫn lớn đến vậy, tự vấn lương tâm, Trịnh Hiến Sách cho rằng mình cũng có thể chống cự được. Nhưng, chắc chắn sẽ không kiên quyết được như Tô Hi.
Thế nhưng mà, cậu nhóc này năng lực quá mạnh, lại còn có sức hành động phi thường, nói làm là làm ngay.
Lần này, trực tiếp tiêu diệt toàn bộ tầng lớp lãnh đạo tập đoàn Bart.
Tỉnh chắc chắn sẽ có hành động.
Anh trầm mặc suy nghĩ một lúc.
Anh bảo Hứa Nguyệt Nhi ngồi đợi, rồi mới vào phòng bên cạnh, gọi điện trực tiếp cho thư ký Trương Chấn Khôn.
Trương Chấn Khôn đang chuẩn bị xuất phát ra sân bay, ông muốn cùng đoàn thị sát lãnh đạo bay đến kinh thành rồi tới trung nam.
Thư ký Trương Chấn Khôn nhận điện thoại, hỏi: "Hiến Sách, có chuyện gì thế?"
Trịnh Hiến Sách thật thà trả lời: "Thưa thư ký, Tô Hi đã bắt toàn bộ lãnh đạo tập đoàn Bart, bao gồm cả hai cha con Trần Thị và tổng giám đốc Nhâm Trung Nguyên."
"Hả?" Trương Chấn Khôn hỏi Trịnh Hiến Sách: "Anh ra lệnh?"
Trịnh Hiến Sách im lặng một chút, đầu anh suy nghĩ với tốc độ chóng mặt.
Anh vốn có thể phủi sạch trách nhiệm.
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ chính nghĩa của Tô Hi trong đoạn ghi hình, anh không nỡ để chàng trai trẻ bị cuốn vào vòng xoáy chính trị.
Cho dù biết điều này có khả năng làm hình tượng của mình trong lòng thư ký bị sứt mẻ, anh vẫn thẳng thắn nói: "Thưa thư ký, tôi giao cho đồng chí Tô Hi phụ trách điều tra vụ án liên quan giữa tập đoàn Bart và vụ tham nhũng của Mã Văn Quân, sau khi cậu ấy phát hiện một số manh mối liền lập tức xuất kích."
Nói xong, Trịnh Hiến Sách cúi đầu chờ đợi thư ký "phán xét".
Ở đầu dây bên kia, thư ký Trương Chấn Khôn im lặng một hồi, nói: "Không tồi! Ngày càng quyết đoán, ngày càng có khí phách của người đứng đầu một phương. Trong tình hình thế cục chưa rõ ràng, chủ động xuất kích, làm cho nước đục hẳn cũng là một phương pháp xử lý tuyệt vời. Sau đó thì chờ cá lớn tự mình nhảy ra ngoài. Nên nhớ, đã câu được cá rồi thì nhất định không được nới dây trong những ngày này, dù cho có ai đó đưa thư tay đến. Đã hiểu chưa?"
Trong lòng Trịnh Hiến Sách mừng rỡ, anh đáp: "Vâng, thưa thư ký!"
"Cậu bảo lái xe mang băng ghi hình đến cho tôi xem. Tô Hi đã vượt qua thử thách, cậu ta đúng là một cảnh sát tốt. Hai ngày này có thể cậu ta sẽ phải chịu một chút ủy khuất, nhưng không sao, đối với cậu ta thì đó lại là chuyện tốt."
Thư ký Trương Chấn Khôn nói rõ hơn: "Nếu có ai muốn cách chức Tô Hi thì cứ để họ, không cần ngăn cản. Người trẻ tuổi cần phải nhận bài học. Hơn nữa, hôm nay nếm vị đắng, chưa chắc ngày mai lại không phải là vị ngọt."
"Vâng! Thưa thư ký!"
Trịnh Hiến Sách vội vàng đồng ý.
Trong lòng anh càng thêm phấn khởi.
Có câu nói này của thư ký, anh hoàn toàn yên tâm.
Anh cho rằng đến khi luận công ban thưởng, thư ký chắc chắn sẽ nhớ đến Tô Hi.
Chỉ là, anh không biết sự tình là: nhớ đến Tô Hi, nhưng không chỉ có thư ký Trương Chấn Khôn.
Thư ký Trương Chấn Khôn làm việc luôn kín kẽ như kẽ hở của đá, bố trí kỹ càng.
Lần này, ông muốn dùng chuyện này làm ngòi nổ, đánh mạnh vào Dịch Dương Trừng.
Để ông ta chủ động cúi đầu trước mặt mình.
Trịnh Hiến Sách cúp điện thoại bước ra, mặt mày tràn đầy vẻ nhẹ nhõm và vui sướng.
Anh tranh thủ thời gian nói với Hứa Nguyệt Nhi: "Phóng viên Hứa, bây giờ tôi muốn đến cục công an khu..."
"Tôi cũng muốn đi, trưởng khu Trịnh, em họ của tôi chắc khoảng một tiếng nữa cũng đến đó."
Trịnh Hiến Sách gật gật đầu, nói với Hứa Nguyệt Nhi: "Vậy đi cùng nhau."
Hai người ra cửa.
Khi Hứa Nguyệt Nhi xuống cầu thang, cô đột nhiên hỏi Trịnh Hiến Sách một câu: "Trưởng khu, Chu Trì Huy là ai vậy ạ? Giỏi lắm đúng không?"
Trịnh Hiến Sách ngẩn người, anh không ngờ Hứa Nguyệt Nhi lại đột ngột hỏi câu này. Anh trả lời: "Chu Trì Huy là bộ trưởng bộ tuyên truyền của khu ủy chúng ta, có chuyện gì sao?"
"Ông ấy bao nhiêu tuổi rồi?"
"Chắc là 42 tuổi."
"À."
Hứa Nguyệt Nhi gật gật đầu, rồi nói: "Vậy thì đúng là ông ấy thăng tiến hơi nhanh, dễ sinh ra đắc ý quên hình. Chắc là phải đập một lần, như vậy sau này con đường mới có thể đi vững vàng hơn..."
Trịnh Hiến Sách lúc đầu còn chưa hiểu, nhưng sau khi nghe Hứa Nguyệt Nhi nói xong, anh liền lập tức hiểu ra.
Chẳng phải Chu Trì Huy đã nói thế trong buổi họp thường ủy khu ủy sao? Hắn đứng về phía Thư Khai Minh một cách lộ liễu, mức độ chỉ trích gay gắt gần bằng Mã Văn Quân. Hơn nữa, hắn động một tý là muốn vùi dập Tô Hi.
Nghe Hứa Nguyệt Nhi nói với giọng điệu như vậy.
Trịnh Hiến Sách không khỏi bật cười, anh nói: "Phóng viên Hứa, nếu cô có thể nói chuyện giữ ý tứ hơn một chút thì tốt rồi. Tôi nghe Chu Trì Huy phát biểu cũng tức giận lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận