Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 180: Các phương phản ứng, trung tâm phong bạo

Chương 180: Các phía phản ứng, tâm bão
Đường Hướng Dương nói với Tô Hi: "Tiểu Tô, ta không nhìn lầm ngươi. Ngươi rất tốt. Ta sẽ dốc toàn lực giúp đỡ ngươi, lần này ta coi như bán hết cả cái mặt mo này, cũng phải ủng hộ ngươi đến cùng."
"Cám ơn Đường thúc. Ta thật không biết nên cảm tạ ngươi như thế nào, ngươi đã giúp ta rất nhiều."
"Làm tốt vụ án, chú ý an toàn. Đó chính là sự báo đáp lớn nhất đối với ta."
"Vâng!"
Tô Hi gật đầu mạnh mẽ, đây là sự truyền thừa, cũng là tín niệm đang giao tiếp.
Hai người cúp điện thoại.
Ngồi ở hàng ghế trước Ngô Tiểu Binh nói với Tô Hi: "Tô cục, trong cục hiện tại cũng đang sôi trào. Mọi người nhiệt tình dâng cao, chúng tôi yêu cầu có một người lãnh đạo mạnh mẽ như ngài. Bắt tham quan, đánh ác thế lực."
Tô Hi cười nhạt, nói: "Đều là chuyện trong phận sự."
"Ngài không biết đâu, sáng nay. Phía Mã Gia ngõ nghe nói Mã Văn Quân bị ngài bắt, đến giờ vẫn là tiếng pháo nổ, vang lên không ngừng đó!"
"Mọi người đều nói ngài một súng này nổ rất đúng, tham quan nên ăn súng, không hổ là cảnh quan Tô."
Trong xe, các đội viên đội hình sự trinh sát đang truyền đạt đến cho Tô Hi những tình cảm mộc mạc từ người dân.
Bọn họ không hiểu cái gì là sinh thái quan trường, giá trị của bọn họ bên trong quan, những kẻ tham quan ô lại đáng bị chính nghĩa chấp pháp.
Thực tế là, đó mới là đúng.
Cùng lúc đó, xe của Thư Khai Minh lái vào khu cục công an.
Người đứng đầu Nhạc Bình khu đến thị sát công việc, Lưu Quân Đào cùng Lưu Mậu Thịnh vội vàng ra đón tiếp, ngay cả Đàm Đức như chó nhà có tang cũng xuất hiện trong đám người nghênh đón.
Tuy nhiên, lần 'thị sát' này của Thư Khai Minh không hề báo trước, nhưng quy mô đón tiếp vẫn không nhỏ.
"Tô Hi đâu?"
Thư Khai Minh vừa vào liền hỏi.
Lưu Quân Đào cùng Lưu Mậu Thịnh nhìn nhau, bọn họ đang định lên tiếng thì Đàm Đức vội nói: "Thư bí thư, Tô Hi sáng sớm đã mang theo nhân mã đội hình sự trinh sát lái bảy tám chiếc xe đi ra ngoài rồi."
Mã Văn Quân bị trúng đạn, vấn đề tham ô mục nát bị phanh phui, sinh mệnh chính trị của y đã chết. Sau này tết Thanh Minh Đàm Đức cuối cùng không cần phải đi Mã gia khóc mộ nữa, lúc này hắn thất hồn lạc phách chẳng khác nào một con chó lang thang bị đuổi ra khỏi nhà.
Hắn biết mình cách nhà tù không còn xa, hắn hiểu rõ, một khi sổ sách đã có, vậy bên trong khẳng định có tên của hắn. Hơn nữa, coi như không có sổ sách, lấy nhân phẩm của Mã Văn Quân, bản thân hắn khó thoát một kiếp, khẳng định sẽ điên cuồng khai ra những người khác, không ai có thể trốn thoát.
Cho nên, Đàm Đức quyết định trước khi chính mình đi vào, phải cắn Tô Hi một nhát thật đau.
Thư Khai Minh nghe vậy, ông ta nhìn sang Lưu Quân Đào: "Tô Hi ra ngoài làm gì, các ngươi biết không?"
Lưu Quân Đào, Lưu Mậu Thịnh đều lắc đầu, Lưu Quân Đào nói: "Thư ký, tòa nhà hình sự trinh sát ở hơi xa, chúng tôi bình thường cũng không can thiệp vào lĩnh vực phân công quản lý của các phó cục trưởng. Có thể là đi tuần tra đi."
"Đi tuần tra mà cần mang theo ba mươi cảnh sát hình sự sao?" Đàm Đức nhọn giọng nói: "Nếu không phải bên đội trị an gần đây nhiệm vụ nặng nề, hắn còn muốn gọi cả người bên đó nữa. Bây giờ, gan hắn lớn quá rồi, không xem ai ra gì. Phó khu trưởng mà cũng dám nổ súng, bước tiếp theo hắn định đến Nhạc Bình bắn nhau."
Đàm Đức trước nay chưa từng kiên cường như vậy.
Lưu Quân Đào và những người khác rất tức giận.
Nhưng tất cả đều im lặng.
Thư Khai Minh lên tiếng: "Đồng chí Quân Đào, công tác quản lý súng ống của cục công an Nhạc Bình các anh không đủ nghiêm ngặt rồi. Gọi người tình nghi, cũng mang súng. Bắt kẻ tham ô, cũng mang súng. Người không biết, còn tưởng rằng Nhạc Bình chúng ta đang ở nơi nước sôi lửa bỏng."
Lưu Quân Đào cúi đầu, thái độ rất khiêm tốn.
Nhưng, cũng không hé răng.
Lưu Mậu Thịnh bên cạnh cũng im lặng.
Điều này khiến Thư Khai Minh vô cùng tức giận.
Quả nhiên, cục công an khu đặc biệt sao đã mang họ Trịnh.
Trịnh Hiến Sách cái tên thư sinh mặt trắng cầm chắc 'cán dao' trách không được dũng khí mười phần, dám công khai cãi lại ta, dám công khai bao che cho Tô Hi, dám công khai thanh tẩy thế lực của ta.
Thư Khai Minh cố đè cơn giận nói: "Gọi Tô Hi về ngay cho tôi. Còn nữa, đưa tôi đi kiểm tra chứng cứ Mã Văn Quân tham ô nhận hối lộ."
Lưu Quân Đào ra hiệu cho Lưu Mậu Thịnh, Lưu Mậu Thịnh vội vàng giả vờ đi gọi điện thoại.
Lưu Quân Đào thì dẫn Thư Khai Minh đến phòng vật chứng.
Trong phòng vật chứng bày đầy tiền mặt, vàng bạc, châu báu.
Bốn phía đều có giám sát, hơn nữa có người chuyên trông coi.
Thư Khai Minh nhìn những thứ tiền mặt, vàng bạc châu báu chướng mắt này, càng nhìn càng giận.
Ông ta mắng một câu: "Đều là mồ hôi nước mắt của nhân dân cả. Mã Văn Quân sa đọa đến mức này là sao!"
Lúc này, ông ta hận thấu xương Mã Văn Quân không có chí khí. Mã Văn Quân lần này tai kiếp khó thoát, tiếp theo đó ông ta cũng phải chịu trách nhiệm của người lãnh đạo, đồng thời kéo theo củ cải lôi ra bùn, không biết có bao nhiêu người thuộc 'hệ Thư' phải liên lụy.
Trước kia, Mã Văn Quân ở bên ngoài cũng luôn tự nhận là 'đại quản gia của hệ Thư', không biết có bao nhiêu người bám lấy ông ta.
Nhất định phải giải quyết hết chuyện này trong phạm vi Nhạc Bình khu.
Nhất định phải làm ảnh hưởng xuống mức thấp nhất có thể.
Thư Khai Minh hỏi: "Sổ sách đâu? Tôi nghe nói có một phần sổ sách!"
Lưu Quân Đào vội vàng nói: "Bản gốc sổ sách đã bị niêm phong. Trịnh khu trưởng chỉ thị, để phòng ngừa thông đồng, ảnh hưởng đến việc phá án, bất cứ ai cũng không được xem."
Thư Khai Minh trừng mắt: "Đến cả ta cũng không được sao?"
Lưu Quân Đào tỏ vẻ khó xử, nói: "Thư ký, tôi cũng chỉ là thay trông giữ thôi, không có quyền cho phép."
"Ngươi! Mẹ nó, các ngươi tạo phản rồi! Các ngươi cục công an rốt cuộc muốn làm gì? Tô Hi đâu!"
Thư Khai Minh giận dữ quát.
Lưu Mậu Thịnh vội vàng tiến lên: "Thư ký, điện thoại của đồng chí Tô Hi không liên lạc được, có thể đêm qua hắn không nghỉ ngơi tốt nên đang ngủ."
"Trong vòng nửa tiếng, gọi Tô Hi đến cho tôi! Tôi ở văn phòng chờ hắn. Còn nữa, Lưu Quân Đào, đi xin chỉ thị từ chủ tử của anh đi, rốt cuộc tôi có thể xem sổ sách hay không!"
Thư Khai Minh nổi trận lôi đình, ông ta đi đến phòng họp.
Những người xung quanh im như thóc, ai dám đắc tội với Thư Khai Minh.
Bí thư khu ủy nổi giận, có mấy ai gánh nổi.
Nhưng, không gánh được cũng phải gánh.
Vì Lưu Quân Đào và Lưu Mậu Thịnh đã cùng đứng chung chiến tuyến với Tô Hi, đồng thời đứng sau lưng khu trưởng Trịnh Hiến Sách, bọn họ nhất định phải kiên định đứng xuống. Lưỡng lự, hai lòng, người đầu tiên chết chính là bọn họ.
Đàm Đức tranh thủ chạy lên, hớn hở phục vụ Thư Khai Minh.
Hắn cũng tò mò không biết bên trong đến cùng có gì.
Bây giờ tin tức đã có. . . sổ sách bị mấy bộ phận giữ lại, nhưng. . . tất cả các máy chụp hình, trừ bộ ở trong tay khu trưởng Trịnh, toàn bộ đã bị niêm phong.
Vụ án này, không ai dám xé rào cả.
Lưu Quân Đào lúc này đang do dự không biết có nên gọi điện thoại cho Trịnh Hiến Sách hay không, còn Lưu Mậu Thịnh thì mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, dù sao thì hắn sẽ không gọi điện cho Tô Hi.
Cùng lúc đó, Trịnh Hiến Sách đang nhận phỏng vấn của Hứa Nguyệt Nhi.
Đồng thời, ông ta đang cho Hứa Nguyệt Nhi xem đoạn phim nhựa về việc Tô Hi phá án trong đoạn phim ngắn của sở cảnh sát.
Bao gồm cả vụ 'bộ phận xấu hổ' lúc mở đầu.
Nhưng Hứa Nguyệt Nhi tỏ vẻ y như Tô Hi trong hình, bọn họ đều nghe không hiểu.
Tô Hi trong hình tượng thì là đang giả vờ không hiểu, còn Hứa Nguyệt Nhi là thật sự không hiểu.
Vì sao Trịnh Hiến Sách lại nhận phỏng vấn của Hứa Nguyệt Nhi?
Hứa Nguyệt Nhi có số điện thoại của Trịnh Hiến Sách, trước kia nàng đã từng phỏng vấn ông ta rồi.
Ngoài ra, nàng đã đi xe suốt đêm đến Nhạc Bình vào hôm qua, sáng sớm liền nghe nói Tô Hi nổ súng bắn phó khu trưởng. Nàng liên lạc với Tô Hi không được, vội vàng mang theo tâm lý thử một lần liên lạc với Trịnh Hiến Sách.
Trịnh Hiến Sách có đồng học làm ở đài truyền hình, bạn học của ông ta vừa đúng là lãnh đạo trực tiếp của Hứa Nguyệt Nhi.
Người này đã từng nói với Trịnh Hiến Sách rằng lai lịch của Hứa Nguyệt Nhi không nhỏ.
Trịnh Hiến Sách cực kỳ thông minh, lăn lộn trong quan trường, ai mà không muốn rộng kết thiện duyên?
Hơn nữa, hiện tại ông ta cần truyền bá thông tin.
Thực tế là, ông ta cũng đang thúc đẩy việc truyền bá thông tin trong dân gian.
Nếu không thì, chỉ trong một buổi sáng, làm sao cả Nhạc Bình đều biết chuyện Tô Hi bắn Mã Văn Quân?
Không có người tản tin thì là không thể nào.
Hứa Nguyệt Nhi đang xem được một nửa thì điện thoại di động của cô vang lên.
Là cô nhỏ Hứa Thanh Lam gọi đến.
"Nguyệt nhi, ta đã đến Hoành Thiệu rồi, lập tức đến cục công an Nhạc Bình. Bên con thế nào rồi?"
"Cô nhỏ, con đã ở chỗ khu trưởng Trịnh và xem được video ghi hình tối qua Tô Hi phá án rồi."
"Được. Giữ liên lạc qua điện thoại, tối cùng nhau ăn cơm, gọi Tiểu Tô đến luôn."
. . . . . .
【cầu một chút quà nhỏ. Kịch bản tiếp theo sẽ là một loạt cao trào thoải mái! 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận