Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 176: Ngươi tính cái gì đồ vật? Lăn ra ngoài!

Chương 176: Ngươi tính là cái thứ gì? Cút ra ngoài!
Trịnh Hiến Sách là một người vô cùng thông minh, có năng lực phản ứng cực nhanh. Thư ký của Trương Chấn Khôn từng đánh giá rất cao về hắn: Hiến Sách là người có đầu óc nhanh nhạy. Nhưng bây giờ, khi bộ trưởng Chu Tích gọi điện đến, trong đầu Trịnh Hiến Sách trong nháy mắt có rất nhiều suy nghĩ. Có phải ta đã làm phiền đến thời gian nghỉ ngơi của bộ trưởng Chu Tích rồi không? Liệu bộ trưởng Chu Tích có cảm thấy thất vọng về năng lực quản lý của ta không, khi mà cấp dưới lại để xảy ra một vụ án nghiêm trọng như thế này? Bộ trưởng Chu Tích mắng ta còn đỡ, nếu ông ấy không mắng thì có phải ta sẽ bị khiển trách sau lưng không? Chuyện này có thể bị thư ký ủy chính pháp mới đến xem như là "di chứng" do bộ trưởng Chu Tích để lại không? Hắn suy nghĩ rất nhiều điều. Hắn đã làm rất nhiều kế hoạch ứng phó khẩn cấp. Nhưng, ngay lúc cuộc điện thoại được kết nối, hắn vẫn kinh ngạc. Hay nói đúng hơn là, hoàn toàn vượt quá dự đoán của hắn. Bởi vì câu đầu tiên của bộ trưởng Chu Tích là: "Tô Hi có bị thương không?". Giọng điệu của ông rất gấp gáp, sự lo lắng lộ rõ trong từng lời nói. Trong khoảnh khắc đó, đại não của Trịnh Hiến Sách như bị đứng máy. Hắn nhìn về phía Tô Hi đang tranh cãi với Vương Thủ Thành, hắn nói: "Báo cáo bộ trưởng, đồng chí Tô Hi dũng cảm quả quyết, sau khi cảnh cáo liền nổ súng ngay, không bị bọn lưu manh làm tổn thương." Câu nói này thể hiện sự nhanh trí và lập trường của Trịnh Hiến Sách. Khi nghe thấy sự lo lắng của bộ trưởng Chu Tích, hắn lập tức miêu tả phó khu trưởng Mã thành lưu manh. Không bỏ lỡ bất kỳ kẻ tình nghi phạm tội nào. Cách miêu tả như vậy đương nhiên khiến bộ trưởng Chu Tích rất dễ chịu. Ở đầu dây bên kia, bộ trưởng Chu Tích im lặng một lúc. Không sao là tốt rồi. Cuối cùng ông cũng nhẹ nhàng thở ra. Bộ trưởng Chu Tích tiếp tục chỉ thị: "Việc thứ nhất, bắt ngay bọn tham ô nhận hối lộ, bạo lực chống đối pháp luật. Đồng thời nhanh chóng đưa đi cứu chữa, không để xảy ra chuyện gì." "Việc thứ hai, phải niêm phong và bảo quản tất cả chứng cứ, nhất là sổ sách tham ô nhận hối lộ." "Việc thứ ba, phải bảo vệ tốt đồng chí Tô Hi, đừng để những lời đồn đại làm tổn thương cậu ấy. Đồng chí Tô Hi là người tôi biết rõ, rất trung thành và hết mình, chính phủ và nhân dân rất cần những cảnh sát tốt như vậy. Tuyệt đối không thể để cậu ấy bị hãm hại vô cớ." "Việc thứ tư, chính quyền thành phố Hoành Thiệu và cục công an thành phố sẽ nhanh chóng tham gia, nhưng vụ việc này lấy chính quyền khu Nhạc Bình làm chủ đạo, họ sẽ phối hợp tốt công tác của các người." "Việc thứ năm, phải sao chép nhanh băng ghi hình quay lại cảnh Tô Hi nổ súng, gửi đến hộp thư máy tính của thư ký tôi, lát nữa tôi sẽ báo cho anh số điện thoại thư ký." "Việc thứ sáu, nếu như ủy chính pháp tỉnh và thành phố tham gia điều tra thì chính quyền khu phải có đủ tư cách." Bộ trưởng Chu Tích xử lý mọi việc rất quyết đoán, trực tiếp ra lệnh. Khi những chỉ thị của ông được đưa ra, Trịnh Hiến Sách đã hiểu rõ lập trường của bộ trưởng Chu Tích: phải công minh, bảo vệ Tô Hi. Trịnh Hiến Sách không chút do dự, hắn nhất định sẽ chấp hành triệt để, hắn trả lời: "Dạ, bộ trưởng." "Làm tốt lắm, đồng chí Hiến Sách. Lần này phương thức xử lý của anh rất chính xác." Chu Tích khen ngợi Trịnh Hiến Sách rồi mới cúp điện thoại. Trịnh Hiến Sách sau khi cúp điện thoại, cơ thể căng cứng chậm rãi thả lỏng, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cái lưng dần thẳng lên, trên mặt nở một nụ cười tươi rói. Lần này chủ động báo cáo sự việc, hắn đã rút ngắn khoảng cách với bộ trưởng Chu Tích. Hắn vốn là người được phái xuống từ văn phòng Tỉnh ủy, hiện tại lại có được sự thân cận của bộ trưởng bộ tổ chức. Sau này chỉ cần lập được thành tích, con đường thăng tiến của hắn chắc chắn sẽ nhanh chóng hơn người khác.
"Tiểu Tô à Tiểu Tô". Trịnh Hiến Sách lẩm bẩm một tiếng, lúc này cảm khái của hắn đã hoàn toàn khác trước đây. Trước kia là bất đắc dĩ, bây giờ hắn lại đang reo hò: Tiểu Tô à Tiểu Tô, cậu thật đúng là quý nhân của tôi rồi. Đã giúp tôi dọn dẹp cái gai lớn nhất của chính quyền khu, lại còn để tôi được bộ trưởng Chu Tích chú ý. Thật là phúc tướng!
Đúng lúc này, hắn nghe thấy một tiếng hét lớn của Tô Hi: "Ai dám động vào sổ sách, tôi một phát súng gϊết chết hắn!" Họng súng của Tô Hi đã nhắm ngay Vương Thủ Thành, đồng thời hắn lên đạn, ánh mắt vô cùng trấn tĩnh mà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương Thủ Thành. Vương Thủ Thành vô cùng hoảng sợ. Trong quá trình Trịnh Hiến Sách nói chuyện điện thoại với bộ trưởng Chu Tích. Vương Thủ Thành và Tô Hi vẫn đang cãi nhau. Vương Thủ Thành đầu tiên là ở thế bề trên "thẩm phán" Tô Hi. Thậm chí hắn còn tuyên bố Tô Hi không có tiền đồ, ngươi bị đình chỉ chức vụ. Tô Hi coi thường, trực tiếp phản đối: "Ngươi tính là cái thứ gì? Ngươi có thể đại diện cho ai mà ra quyết định?". Vương Thủ Thành hiển nhiên không ngờ Tô Hi lại ngang ngược như vậy. Sau đó, hắn bắt đầu tranh giành quyền phá án, muốn mang chứng cứ đi, đồng thời đưa tay định lấy rương sổ sách. Tô Hi trực tiếp rút súng ra, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào Vương Thủ Thành. Vương Thủ Thành không ngờ, hắn không nghĩ tới Tô Hi vào thời điểm này mà còn dám rút súng. Hắn vốn đã có ân oán với Tô Hi. Hắn chính là cha của Vương Đan Đan. Ở kiếp trước, Vương Đan Đan đã ruồng bỏ Tô Hi, hắn còn từng làm nhục Tô Hi. Cũng chính hắn đã khuyến khích Vương Đan Đan qua lại với Tống Tường Huy của tập đoàn Tường Nhuận. Ở kiếp này, Tô Hi thăng quan tiến chức. Tại bữa tiệc rượu, hắn vô tình gặp được Tô Hi, thế mà chủ động mời rượu, muốn cho Tô Hi cùng con gái mình nối lại tình xưa. Nào ngờ, Tô Hi không hề nể mặt, trực tiếp hất rượu lên mặt đất. Chuyện này truyền đi về sau, hắn mất hết thể diện. Bị người sau lưng chỉ vào sống lưng mà nói: bán con cầu vinh, người ta còn không thèm. Có vài người ghét hắn còn nói thẳng: "Nhà bọn họ Đan Đan khắc chồng, cả cái tập đoàn Tường Nhuận lớn như vậy mà còn khắc vào tù, tô cảnh quan sao có thể muốn cô ta được? Ngựa tốt không ăn cỏ đã xong. Huống chi, loại phụ nữ hám giàu như vậy làm sao xứng với tô cảnh quan." Vương Thủ Thành chịu áp lực tinh thần cực lớn. Vương Đan Đan trong khoảng thời gian này lại càng đóng cửa không ra. Sau khi nói chuyện điện thoại xong với Mã Văn Quân, hắn lập tức dẫn người đến, ý đồ đòi lại danh dự từ trên người Tô Hi, dù sao cục diện cũng đang thuận lợi. Nào ngờ khi đến đây, tay của Mã Văn Quân đã bị Tô Hi bắn gãy, ngã trên đất giãy giụa. Đất xung quanh đầy tiền mặt, châu báu, hoàng kim của hắn. Đồng thời, điều làm Vương Thủ Thành lo lắng nhất vẫn là chiếc rương sổ sách kia. Hắn biết rõ mình và Mã Văn Quân đã liên thủ làm bao nhiêu việc trong những năm này. Nếu có sổ sách thì đại danh của mình chắc chắn sẽ được ghi phía trên. Cho nên, hắn lớn tiếng hăm dọa, trực tiếp thẩm phán Tô Hi. Sau đó hắn muốn cướp đoạt quyền phá án một cách thuận lý thành chương. Hắn nghĩ là có thể hù dọa được Tô Hi. Nào biết đâu cái tên đầu óc ngu ngốc này không hề bị mắc lừa, thế mà lại rút cả súng ra chĩa vào hắn. Hắn ngoài mạnh trong yếu quát: "Ngươi muốn tạo phản sao? Hà trưởng cục, anh không quản chút nào sao?". Hà Đức Quân bước đến, nhỏ giọng nói: "Tiểu Tô." Lúc này, Trịnh Hiến Sách cũng đi qua. Hắn nói với Tô Hi: "Đồng chí Tô Hi, anh có chút căng thẳng rồi. Cất súng đi." Hắn liếc mắt ra hiệu cho Tô Hi. Tô Hi hiểu ý, từ từ thu súng lại. Vương Thủ Thành thấy vậy, vẻ đắc ý và ngoan độc lại nổi lên, hắn lớn tiếng nói: "Trưởng khu Trịnh, cái tên Tô Hi này nhất định phải xử lý nghiêm. Hôm nay hắn dám nổ súng làm bị thương khu trưởng Mã, ngày mai hắn dám làm bị thương bí thư ủy ban. Một tên sâu làm rầu nồi canh như vậy, nhất định phải loại bỏ khỏi đội ngũ công tác!".
Trịnh Hiến Sách liếc nhìn Vương Thủ Thành, nhàn nhạt nói một câu: "Ngươi tính là cái thứ gì?". Vương Thủ Thành nghe vậy, ngơ ngác. Hắn vô cùng kinh ngạc, hắn tưởng là mình nghe nhầm. Hắn làm ra một biểu hiện nghi ngờ. Trịnh Hiến Sách tăng âm điệu, nghiêm giọng quát: "Ta nói, ngươi tính là cái thứ gì? Ngươi đang dạy ta làm việc sao?". "Cút ra ngoài!". Trịnh Hiến Sách chỉ vào Vương Thủ Thành, trực tiếp lấy bạo chế bạo! Ngươi dùng phương thức gì để dọa Tô Hi, ta liền dùng phương thức đó để trả lại. Trước khi có chỉ thị của bộ trưởng Chu Tích, ngươi làm như thế coi như xong. Sau khi bộ trưởng Chu Tích đã minh xác chỉ thị rồi, mà ngươi còn làm như thế. Có phải là coi quyền uy của bộ trưởng Chu Tích như không khí không?. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận