Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 08: Lão bản, mua cho ta 2 chú giải đặc biệt

Chương 08: Lão bản, mua cho ta 2 giải đặc biệt
Vân Vũ Phi mời Tô Hi đi ăn cơm ở Thiên Hương Lâu, đây là nhà hàng có mức chi tiêu cao nhất toàn thành phố Hoành Thiệu. Tô Hi nhìn bảng hiệu nàng chỉ, kinh ngạc thốt lên.
Hắn sống hai kiếp người, mới chỉ nếm thử một lần, lần đó là do Lý Cương mời khách, khi ấy một bữa ăn hơn 1 vạn, là vào năm 2010.
"Hay là đổi chỗ khác đi, ở đây tiêu tốn hơi cao." Tô Hi định chuồn lẹ.
"Không sao, mẹ ta có chút tiền." Vân Vũ Phi vỗ vỗ túi tiền của mình, tự tin nói.
"Có tiền cũng không nên phung phí như thế chứ. Lần sau ta mời ngươi ăn, dù sao cũng không thể đạt tới cấp bậc này được."
"Không sao. Ta có thể luôn mời ngươi ăn cơm, ăn cả đời cũng không thành vấn đề." Nói xong, Vân Vũ Phi lại vỗ vỗ túi tiền của mình: "Mẹ ta có chút tiền."
Hành động của nàng hoạt bát đáng yêu.
"Hơn nữa, ta đã đặt phòng trước rồi, còn chọn sẵn món ngon nữa."
Vân Vũ Phi biết Tô Hi không thích lãng phí, lần nào nàng cũng dùng chiêu này để "bức ép" Tô Hi.
Tô Hi gật đầu: "Được thôi."
Lúc này, hắn thấy bên cạnh có cửa hàng xổ số, hắn chợt nhớ đến dãy số trúng thưởng của kỳ này. Ngay lập tức, hắn có thêm động lực bước chân vào nhà hàng lớn số một số hai này.
"Ngươi vào trước đi, ta mua hai chai nước, ở trong nước mắc quá." Tô Hi nói.
Vân Vũ Phi cười đầy ẩn ý, nói: "Ngươi giống ba ta ghê."
"Ta đặt phòng Thủy Vân Gian."
Nàng đi vào.
Tô Hi đi thẳng đến quầy bán đồ ăn vặt bên cạnh cửa hàng xổ số.
Hắn lấy giấy bút trên quầy, viết ra dãy số in sâu trong đầu của kỳ này: 03, 05, 06, 10, 13, XX, 07.
Ban đầu hắn định dốc hết 18.5 đồng còn lại để mua hết, nhưng nghĩ lại, nhỡ đâu khi mình mua hết, dãy số trúng thưởng lại không thay đổi thì sao? Dù sao, trên internet có rất nhiều tin đồn kiểu này.
Cho nên, hắn suy nghĩ rồi quyết định mua 2 vé. Xem như nằm trong phạm vi sai sót ngoài ý muốn.
Mua hai vé xong, lại cố tình đổi dãy số lam cầu, mua 5 vé.
2 cái giải đặc biệt, 5 cái giải nhì.
Mua xong còn thừa 4.5 đồng, hắn qua sạp bên cạnh mua hai chai nước khoáng rồi đi vào Thiên Hương Lâu.
Nào ngờ vừa vào cửa lại đụng phải Vương Đan Đan, tay Vương Đan Đan còn kéo theo một thanh niên tóc vàng hoe, mặc áo da quần da.
Chuyện này khiến Tô Hi mở mang tầm mắt. Khi nào thì Vương Đan Đan thích cái gu này vậy?
Vương Đan Đan thấy Tô Hi ban đầu hơi mất tự nhiên, nhưng rất nhanh ưỡn ngực, như con công kiêu hãnh, còn cố ý dựa người vào thanh niên áo da.
Có cảm giác như đang thị uy: Nhìn đi, ta bỏ ngươi rồi, giờ đang tìm một người còn lợi hại hơn ngươi.
Tô Hi căn bản không để vào mắt.
Hắn nhận ra thanh niên mặc đồ da này, hắn chính là tổng giám đốc tập đoàn Tường Nhuận tương lai, tình nhân cũ của Vương Đan Đan, Tống Tường Huy.
Quả nhiên, tên ngốc này bây giờ đã có một chút ngông cuồng, không biết trời cao đất dày, không hổ là người đàn ông sau này phải khóc rống sám hối trong phòng karaoke.
"Cái gì chứ... Lão tử đến ăn cơm mà còn phải hẹn trước à? Cái chỗ quỷ quái gì đây, mày biết tao là ai không? Mày có biết bố tao là ai không?"
Hắn lớn tiếng gào thét, vô cùng phách lối.
Quản lý nhà hàng vội vàng đi qua xin lỗi hắn.
Nhưng hắn không tha, cứ nằng nặc đòi Thiên Hương Lâu phải sắp xếp cho hắn một phòng riêng.
Chủ quán thật sự hết cách.
Tô Hi không muốn hùa theo cái trò náo nhiệt này, hắn đi qua nói nhỏ với phục vụ viên, phục vụ viên liền dẫn hắn lên lầu.
Điều này làm cho Tống Tường Huy ở dưới vô cùng bất mãn.
"Tại sao hắn lại có thể lên trên? Hắn còn đến sau tôi!"
Vương Đan Đan cũng rất ngạc nhiên, khi nào Tô Hi có tiền đến đây tiêu xài thế?
Phục vụ viên vội vàng giải thích: "Thưa anh Tống, vị tiên sinh này bạn đã hẹn phòng trước ạ."
"Tôi không cần biết, dù sao thì tôi đến trước."
"Này, nhóc con kia. Nhường phòng riêng của mày cho tao đi, tao cho mày 200 đồng, thế nào?" Tống Tường Huy vênh váo hô với Tô Hi: "Đừng có không biết điều đấy."
Tô Hi cười cười, nói: "Xin lỗi cậu Tống. Hôm nay phòng không thể nhường cho cậu được. Nhưng hôm khác, ngược lại tôi có thể đặt cho cậu một phòng xa hoa."
Tống Tường Huy không hiểu ý trong lời nói của Tô Hi.
Tô Hi đã bước lên lầu.
Tống Tường Huy ở dưới la hét om sòm, còn ném đồ đạc.
Một lát sau, bảo an của Thiên Hương Lâu đến mời hắn ra ngoài.
Thiên Hương Lâu có thể đứng vững ở Hoành Thiệu này mà không bị lật đổ, phía sau cũng phải có chỗ dựa vững chắc.
Tống Tường Huy đã ngầm bị thiệt, cũng đã tỉnh táo lại. Nếu như hắn là một người ngang ngược không biết điều thì không có khả năng lăn lộn đến "chuyên mục truy quét tội phạm xã hội đen" vào cuối năm 2013.
"Đan Đan, vừa nãy tôi thấy ánh mắt cô và người vừa lên lầu trao đổi, cô quen hắn?" Tống Tường Huy hỏi Vương Đan Đan bên cạnh.
Vương Đan Đan không giấu hắn, nói: "Hắn là Tô Hi, bạn trai cũ của tôi."
Tô Hi?
Tống Tường Huy nhíu mày, nghĩ bụng, chẳng phải là cái thằng đến khách sạn nhà mình bắt bồ nhí của người ta mà là cái tên ngốc lăng xăng sao?
À, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Bất quá cái thằng này vô dụng quá, bạn gái ngon thế mà không giữ nổi, tôi một chiếc Nokia cũng dụ được, hì hì.
Hắn không khỏi hiện lên nụ cười nham hiểm đắc ý, đưa tay ra phía sau lưng Vương Đan Đan bóp một cái mạnh tay.
Vương Đan Đan bị hắn bóp mặt đầy ngượng ngùng: Đồ xấu xa.
Nhưng nàng lại thích kiểu hư hỏng này, kiểu kích thích này, nàng thật sự chán ghét Tô Hi quá giáo điều và bảo thủ.
"Đan Đan, chúng ta đi Phúc Mãn Lâu ăn đi. Ăn xong rồi đến khu bán điện thoại dạo một vòng, anh nghe nói có điện thoại Nokia kiểu mới nhất đấy, mua một cái."
Tống Tường Huy dịu dàng nói.
Vương Đan Đan dù không được ăn ở Thiên Hương Lâu, trong lòng rất khó chịu. Nhưng nghĩ đến điện thoại Nokia đời mới nhất, lại gật đầu.
...
"Ngon không?"
Vân Vũ Phi chống cằm, nàng đầy mong chờ nhìn Tô Hi.
Tô Hi nhìn món ăn, lại nhìn Vân Vũ Phi.
Bây giờ hắn mới hiểu cái gì gọi là "tú sắc khả xan" (vẻ đẹp cũng đủ khiến người ta no bụng).
Vân Vũ Phi quá đẹp, đẹp không cần lý do.
Nàng không chỉ đẹp, có khí chất, lại còn quyến rũ, điều quan trọng nhất là nàng lại đáng yêu, hồn nhiên như vậy. Nhưng ở trước mặt người ngoài, lại là một người lạnh lùng.
Một người con gái dung hòa nhiều ưu điểm đến vậy.
Tô Hi cảm thấy nếu bây giờ có các nền tảng live stream, Vân Vũ Phi tùy tiện đăng hai video thôi là đã có thể trở thành hot girl triệu fan rồi.
"Ngon." Tô Hi nói nghiêm túc.
So với Thiên Hương Lâu năm 2010 thì ngon hơn nhiều. Hiện tại là nguyên liệu nấu ăn hoàn toàn tự nhiên, không có bất kỳ loại khoa học kỹ thuật và can thiệp thô bạo nào cả.
"Cậu thích là tốt rồi. Tô Hi." Vân Vũ Phi nói: "Nhận thức cậu, mình rất vui."
"Mình cũng thế." Tô Hi khách khí nói.
"Không, mình nói vui vẻ không phải là loại vui vẻ đó. Mà là khi thấy cậu, mình sẽ thật sự rất vui." Vân Vũ Phi nhấn mạnh.
"Kiểu như cún con thấy chủ nhân, đuôi sẽ dựng đứng lên ấy."
Ách...
Tô Hi nghĩ bụng, mình hình như cũng thế.
Bất quá, hắn không nói ra miệng.
"Mình chuẩn bị cho cậu một món quà, cảm ơn vì đêm qua cậu xuất hiện trong mơ của mình, làm kỵ sĩ của mình." Vân Vũ Phi nói: "Còn có, cảm ơn tối qua cậu đã cứu được ông bà và mình."
"Không được từ chối đâu đấy, vì mình đã đặt xong rồi."
Vân Vũ Phi rất nghiêm túc nói.
Tô Hi nghĩ thầm, được thôi. Chờ ta trúng xổ số, ta liền mua một món quà tương đương đáp lễ lại.
Hy vọng giá cả đừng có quá vô lý.
Tô Hi lẩm bẩm trong lòng.
Hai người ăn xong bữa, Vân Vũ Phi lại tự nhiên kéo lấy tay Tô Hi, đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận