Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 18: Thả dây dài câu cá lớn

Chương 18: Thả dây dài câu cá lớn Tô Hi cùng Lý Cương ăn cơm xong ở nhà, tiện đường lên sân thượng lầu hai tiêu cơm.
“Tô ca, hôm nay anh thật sự quá lợi hại, ra ngoài một vòng đã tóm được hai con trâu ngựa kia. Ngay cả cục trưởng Đàm cũng không làm anh sợ hãi.” Lý Cương giơ ngón tay cái lên: “Quá đỉnh!” “Hôm nay mấy tổ hai ba bốn hâm mộ chết đi được.” Lý Cương kích động không thôi.
Tô Hi cùng hắn nói chuyện đôi ba câu. Nhưng thật ra trong lòng Tô Hi lại đang nghĩ đến chuyện khác. Vụ án Mã Cường Thắng, bất quá chỉ là tiện tay làm mà thôi, không có gì đáng lo ngại. Hiện tại sự chú ý của hắn đều đặt vào Ngưu Kiến Quốc. Tô Hi cẩn thận hồi tưởng lại hồ sơ vụ án của Phong Ngưu ở kiếp trước. Trí nhớ của Tô Hi khá tốt, hắn nhớ rõ Phong Ngưu từng đi cai nghiện hai năm vì sử dụng m·a t·úy, sau khi ra ngoài thì gặp đúng khu Nhạc Bình đang xây dựng lớn, rồi dần trở thành tay chân số một của Tống lão hổ, từ đó về sau mấy chục năm gió mát trăng thanh, cho đến khi đội đặc nhiệm phòng chống t·ộ·i p·h·ạ·m xâm nhập Hoành Thiệu.
Tô Hi không rõ thời gian cụ thể Phong Ngưu vào trại cai nghiện là khi nào. Nhưng hắn nhớ rõ năm 2003, thành phố Hoành Thiệu từng xảy ra một vụ chế 『băng』 gây chấn động cả nước thậm chí toàn thế giới. Do cảnh s·á·t Quảng Đông triệt phá, bọn họ dựa theo manh mối từ bên Quảng Đông, một đường tìm đến Hoành Thiệu. Ở một n·ô·ng trường ngoại ô thành phố phát hiện một nhà máy chế đ·ộ·c, cuối cùng thu giữ số lượng băng lên đến 25 tấn, đồng thời còn có 70 tấn nguyên liệu.
Theo công bố của cảnh s·á·t năm đó, nhà máy chế băng ở Hoành Thiệu này đã sử dụng công nghệ chế tác mới, đạt độ tinh khiết rất cao. Với nguyên liệu đơn giản, gia c·ô·ng đơn giản, lợi nhuận lớn trở thành ba đặc điểm nổi trội. Hàng hóa được đưa ra từ đây đã làm sụp đổ toàn bộ hệ thống giá cả m·a t·úy đá trên toàn thế giới. Điều đáng nói là, đại t·rùm m·a t·úy này lại không bị bắt tại chỗ. Hắn phải đến năm 2006 mới bị bắt ở tỉnh Quảng Tây. Lúc bị bắt, tên ngốc này còn lớn lối nói: “Tôi chưa bao giờ h·ạ·i người trong nước. Năm xưa người phương Tây dùng thuốc phiện mở cửa nước chúng ta, giờ tôi dùng tay nghề của mình để chiếm thị trường của bọn chúng”.
Vụ án này từng được gọi là vụ án c·ấ·m đ·ộ·c số một của nước. Có điều, cảnh s·á·t Hoành Thiệu và cả cảnh s·á·t trung ương trong vụ án này đều không hề vẻ vang, nhà máy khởi công ngay trước mắt, sản lượng tiêu thụ khổng lồ, lan rộng toàn cầu. Đến cuối cùng lại bị đồng nghiệp tỉnh lân cận phá án. Bộ công an răn đe kịch liệt một trận, cảnh s·á·t Hoành Thiệu thì bị hủy bỏ bình xét thi đua trong ba năm, kinh phí phá án và các phúc lợi khác cũng bị cắt giảm theo các mức độ khác nhau. Tô Hi có ấn tượng sâu sắc về chuyện này, hắn cũng cho đó là một nỗi n·h·ụ·c.
Việc Tô Hi nhắm đến Phong Ngưu hiện tại, là vì hắn nhìn thấy tin nhắn kia. Nội dung tin nhắn làm hắn ngạc nhiên, mà người gửi tin càng làm hắn thêm nghi ngờ: Hoa Tử. Tô Hi vẫn chưa xác định được liệu Hoa Tử có phải là Hồ Bảo Hoa, ông trùm m·a t·úy khét tiếng sau này hay không. Nhưng vì để tránh đ·á·n·h rắn động cỏ, Tô Hi cũng không cho Lý Cương thẩm vấn Phong Ngưu kỹ càng. Phong Ngưu nói hắn tìm một người mua hàng tên là Đạo ca, hỏi hắn mua ở đâu thì hắn nói ở hộp đêm Chuồn Chuồn. Điều này quá sức vô lý. Tô Hi không hề hỏi thêm. Thậm chí… khi Hứa Kiến Quân muốn cho hắn ta đi, Tô Hi cũng không phản đối. Với hắn, việc thả Phong Ngưu đi còn có lợi hơn việc giam giữ ở cục cảnh s·á·t.
Hai người đang trò chuyện thì có ba chiếc xe từ cổng phía đông đi vào, một chiếc Honda màu hồng và hai chiếc Santana. Tô Hi nhìn chăm chú, người dẫn đầu là Tống Tường Huy. Tống Tường Huy mang theo một đám thanh niên xăm trổ đầy mình đứng ở cổng đốt một chậu than. Chẳng mấy chốc, Phong Ngưu được thả ra. Hắn ta bước qua chậu than, đi thẳng đến xe của Tống Tường Huy. Sau đó, Tống Tường Huy còn cố tình đạp ga vài cái, nghênh ngang rời đi.
"Có chút tiền đã đắc ý." Lý Cương giận dữ nói. Tô Hi lại thấy buồn cười, thật là quá ngây thơ. "Hứa đầu không biết nghĩ gì, loại người này lại thả dễ dàng vậy sao? Nên giữ lại mấy ngày, cho hắn nhớ đời." Lý Cương tức giận nói.
Tô Hi cười nói: "Không sao, bắt lại lần nữa là được rồi."
. . .
"Sao anh lại bị bắt?" Tống Tường Huy hỏi Phong Ngưu.
"Xui xẻo!" Phong Ngưu khoát tay, tỏ vẻ không muốn hồi tưởng lại.
"Đáng lẽ tao ở nhà bình thường, bỗng dưng có hai thằng cảnh s·á·t đến, túm tao đi hỏi. Vừa tỉnh táo lại, bọn nó đã hỏi tao về chuyện Mã Cường Thắng, tất nhiên là tao nói thật rồi. Đừng nói hai thằng cảnh s·á·t đó cũng có gan thật, trực tiếp đi dự tiệc mừng thọ nhà họ Mã, ngay trước mặt phó cục trưởng công an đem Mã Cường Thắng đi."
Phong Ngưu nói đến đây còn hơi kích động: "Tao thấy cái anh cảnh sát Tô kia đỉnh thật đấy.” “Đỉnh cái rắm.” Tống Tường Huy mắng một tiếng, nói: “Mã Cường Thắng chắc có cái gì đó bị nó nắm được. Nhưng mà bây giờ thì ngon rồi, hai ông lớn đánh nhau, Nhạc Bình có chuyện vui để xem rồi, không chừng mình còn có thể thừa dịp kiếm thêm mấy cái dự án.” Phong Ngưu nghiêng đầu, hắn nghe không hiểu những thứ này. Bảo hắn đi đ·á·n·h nhau, bơm nước, canh sòng thì còn được chứ bảo hắn nghĩ mấy cái dự án này thì đầu óc hắn không tiếp thu nổi.
"Mày bị bắt, bọn nó không hỏi gì mày à? Chắc chắn không phải là cố tình bắt mày?" Tống Tường Huy hỏi tiếp.
“Bọn nó không hỏi gì cả, chỉ quan tâm đến chuyện Mã Cường Thắng thôi. Chỉ làm mỗi cái biên bản phụ cho có lệ, chữ viết nguệch ngoạc, hỏi tao mua ở đâu thì tao bảo là mua của Đạo ca ở hộp đêm Chuồn Chuồn. Sau đó đội Hứa đến, hỏi tao vài câu rồi thả tao đi luôn." Phong Ngưu nói.
Tống Tường Huy nghe xong thì gật đầu. Hắn đảo mắt một vòng trong đầu, cũng giống với những gì hắn suy đoán. Tô Hi chỉ tìm Phong Ngưu để nắm tình hình, gặp ngay thằng này vừa hay có chút quan hệ, tiện tay túm về thẩm vấn cho có, chứ trọng tâm vẫn là Mã Cường Thắng, ai rảnh quan tâm đến Phong Ngưu.
"Mấy gói hàng của mày còn không?" Tống Tường Huy hỏi.
“Còn, tao giấu đầu ở nhà vệ sinh trong hộp trần rồi. Cơ mà, lão đại à. Con hàng này tao thấy không ăn thua, dễ bị vào lắm." Phong Ngưu nói.
"Đừng nói vội, cứ về nhà xem thế nào đã." Tống Tường Huy đạp ga phóng thẳng về nhà Phong Ngưu.
Tống Tường Huy cũng là con nghiện. Phong Ngưu có chút lo lắng: "Lão đại, tao nghe nói bị bắt hai lần là bị nhốt rồi. Như mình thế này không phải là quá lộ liễu à?” Tống Tường Huy khoát tay: "Hiện tại chúng nó cũng không rảnh quản mình, mày về nhà lấy đồ rồi về nhà tao, vạn vô nhất thất."
"Ông chủ biết có chửi mình không?"
"Cha tao đang bận đi mở rộng địa bàn, làm gì có thời gian về nhà. Hiện tại hai ông lớn đang gây sự, chính là cơ hội tốt để mình ra tay. Đúng rồi, đừng trách tao không báo trước với mày, cha tao nói là phải làm giấy bảo lãnh cho mày, không truy cứu trách nhiệm của Mã Cường Thắng, chỉ là một chút hiểu lầm thôi."
"Tôi…" Phong Ngưu nghe xong thì máu nóng bốc lên đầu, định chửi tục, nhưng vẫn cố nén lại: “Ông chủ nói sao thì là vậy.” "Cục trưởng công an còn gọi điện thoại cho cha tao mà, chuyện này chỉ có thể thế được thôi. Mày cũng đừng buồn, cha tao sẽ đền bù cho mày. Bây giờ là lúc tranh thủ lợi ích, không phải là lúc hành động theo cảm tính.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận