Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 43: Săn hổ hành động

Chương 43: Hành động Săn hổ
Tô Hi vừa trói chắc sáu người trên đất.
Đinh linh linh! Đinh linh linh!
Điện thoại trên bàn làm việc vang lên.
Lúc này, bên ngoài đã truyền đến từng đợt âm thanh hỗn loạn.
Khi Hà Đức Quân từ trong thang máy đi ra, nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng đại sảnh, hắn sợ ngây người.
Từ lúc làm cảnh sát nhiều năm, tham gia rất nhiều lần đánh án, nhưng chưa từng gặp qua vụ lớn như thế.
Hắn vốn đang cho rằng Tô Hi chỉ làm một vụ án nhỏ, nên lấy thân phận phó cục trưởng đến cho hắn ra mặt chút thôi.
Nhưng, khi cửa thang máy vừa mở ra, khung cảnh trước mắt hỗn độn như vậy. . . Hắn đầu tiên là giật mình, sau đó lại đột nhiên vui mừng.
Với tư cách là một cảnh sát hình sự lão luyện, hắn lập tức bảo mấy cảnh sát hình sự lão làng phía sau đi chiếm ba lối ra.
Những cảnh sát hình sự được vào tổ chuyên án đều là những tinh anh trải qua trăm trận chiến.
Sau khi khống chế các lối ra, Hà Đức Quân quát lớn một tiếng: "Không được nhúc nhích! Cảnh sát! Ôm đầu xuống ngồi!!"
Mấy tên bảo tiêu trong sòng bạc đang muốn phản kháng, liền lập tức bị khống chế.
Đám con bạc nhốn nháo một trận, rất nhanh liền ôm đầu ngồi xuống, khung cảnh nhanh chóng bị khống chế.
Hà Đức Quân trực tiếp gọi điện cho thành phố, yêu cầu thành phố điều động xe đến.
Đến để đưa người đi, đồng thời, các thành viên của tổ chuyên án đã bắt đầu kiểm kê tiền đánh bạc.
Tô Hi vừa nhìn cảnh tượng đại sảnh đã bị khống chế, vừa nhấc điện thoại lên.
Giọng Tống Hổ Sơ truyền đến: "Đầu sắt, ngày mai mang 200 vạn đến chỗ ban dự án Nam Thành."
Cái sòng bạc này chính là nguồn tiền mặt khổng lồ của hắn, hắn dựa vào nguồn thu không ngừng này để huy động các loại dự án.
Tô Hi bình tĩnh nói: "Không mang được nữa rồi!"
Lúc này, tiền mặt đã chất thành một núi nhỏ, số lượng không khác biệt nhiều với số tiền Tống Hổ Sơ yêu cầu.
Tống lão hổ đập bàn một cái, quát: "Ngươi bị điên rồi sao?"
Tô Hi cười nói: "Hắn không có điên, chỉ là không lấy được thôi."
"Ngươi là ai?"
"Ngươi là ai?"
"Tống Hổ Sơ."
"Ta là Tô Hi."
Khi giọng Tô Hi truyền đến, Tống Hổ Sơ có chút ngạc nhiên: Tô Hi? Sao lại là Tô Hi? Sao Tô Hi lại ở Tường Nhuận?"
"Sao ngươi lại ở Tường Nhuận?"
"Một chút chuyện nhỏ thôi."
"Mau rời khỏi Tường Nhuận đi, người trẻ tuổi, đừng đưa tay đến nơi ngươi không nên tới. Nếu bây giờ ngươi rời đi, ta có thể bỏ qua chuyện cũ, coi như ngươi còn trẻ không hiểu chuyện."
"Chỉ sợ trong thời gian ngắn không thể rời đi được, nơi này có hơn một trăm con bạc, hơn hai mươi nhân viên làm việc, còn có mấy trăm vạn tiền đánh bạc, một mình ta làm sao mang đi được."
"Ngươi. . . Quyết tâm muốn đối đầu với ta?"
"Ta và tội ác không đội trời chung."
"Tốt tốt tốt..."
Tống lão hổ đang định cho tên dân cảnh không biết trời cao đất dày này một chút cảnh cáo, thì một đường dây điện thoại riêng khác lại vang lên.
Hắn vội vàng tắt máy, nghe một cái khác, trong đó truyền đến âm thanh: "Tống lão bản, thành phố vừa điều 10 xe cảnh sát đến khách sạn Tường Nhuận."
"Cái gì?"
"Nhanh ngăn cản bọn họ! Đừng cho bọn họ đến khách sạn."
"Không kịp nữa rồi, là đội trưởng Hà ra lệnh, cục trưởng Bành cũng ủng hộ."
Tim của Tống lão hổ lúc ấy như bị rơi xuống một nhịp.
Sau đó thì đập liên hồi.
Có một cảm giác không thật mãnh liệt.
Tình huống gì đây? Sao thành phố lại đột nhiên ra tay với khách sạn của mình?
Gần đây mình đâu có đắc tội ai.
Chẳng lẽ là do Tô Hi, nhưng sao Tô Hi có thể điều động được thành phố. Hắn chỉ là một dân cảnh nhỏ mà thôi.
Lẽ nào con gà đẻ trứng vàng của mình cứ như vậy bị giết à.
"Ta đã biết."
Hắn cúp điện thoại bên này.
Đang định nói chuyện với Tô Hi, thì phát hiện điện thoại đã tắt.
Tống lão hổ vội vàng gọi điện khắp nơi, tìm người giúp đỡ. Đồng thời điện thoại của hắn cũng nhận được tin, khách sạn thật sự đã bị cảnh sát khống chế.
Trong phút chốc, Tống lão hổ cả người đều sụp đổ xuống, trong ánh mắt kinh hãi tràn ngập sự khó tin: Sao có thể chứ? Khách sạn rõ ràng là vững như tường đồng, con ruồi cũng bay không vào.
Cái tên Tô Hi đó là thần tiên sao? Hắn làm cách nào vậy?
Hắn vội vàng ngồi thẳng dậy gọi điện, hắn không thể phân tâm nghĩ đến việc Tô Hi làm cách nào được nữa, việc hắn cần làm bây giờ là nhanh chóng dẹp chuyện này xuống...
Tô Hi không muốn lãng phí lời với Tống lão hổ.
Hắn nhìn Mã Lục mở tủ sắt, lít nha lít nhít đầy những tờ một trăm tệ, đây là biết bao mồ hôi nước mắt của người dân.
Tiếng kêu thảm thiết từ phòng bên cạnh loáng thoáng truyền đến, đó là nơi 『nhìn trâu』 của bọn chúng.
Nhát dao của Tô Hi tương đương với việc trực tiếp chặt đứt tay trái bờ vai phải của Tống lão hổ.
Nguồn tiền mặt của hắn xảy ra vấn đề, sau đó rất nhiều dự án khó mà tiếp tục, thậm chí rất nhiều mối quan hệ mà hắn khổ tâm gây dựng cũng sẽ tan thành mây khói.
Hai mươi phút sau, dưới lầu truyền đến tiếng còi cảnh sát.
Cục thành phố huy động 70 cảnh sát, bắt giữ tất cả những người liên quan đến vụ án, liên quan đến việc đánh bạc, xếp thành một hàng dài.
Những người dân xung quanh đều trợn tròn mắt.
Mọi người đều biết nơi này cứ đến tối lại tụ tập đánh bạc, nhưng chưa từng nghĩ có một ngày sẽ bị bắt, vì thế lực của tập đoàn Tường Nhuận vô cùng lớn mạnh.
Rất nhiều báo cáo đều không giải quyết được gì, dần dà, mọi người liền chấp nhận sự thật này.
Ai ngờ, chỉ trong một đêm, bỗng nhiên xuất động nhiều cảnh sát như vậy, quét sạch sành sanh bọn chúng.
Rất nhiều người vỗ tay vui mừng.
Lúc này, Hứa Nguyệt Nhi và Vương Côn đang ở dưới lầu, đối diện trong quán ăn đêm đang ăn gì đó, khi bọn họ thấy xe cảnh sát chen chúc kéo đến.
Hứa Nguyệt Nhi vội nói: "Anh Vương, chắc chắn là Tô Hi! Nhất định là Tô Hi. Em vừa thấy hắn trên đó, hắn mang khẩu trang, chắc chắn là hắn muốn đi vào trong làm nội ứng phá án. Anh ấy giỏi thật đó."
Vương Côn nhíu mày, với tư cách là một phóng viên điều tra kỳ cựu, hắn có chút bất ngờ.
Lần này hắn xâm nhập phỏng vấn việc nhà đầu tư ác ý phá nhà của công ty Hoành Thiệu, đồng thời thu được hồ sơ về Tô Hi ở đồn công an, hắn gửi về đài. Đài sẽ làm thành một chương trình, tuy nói thứ sáu sẽ phát, nhưng liệu có được thông qua không, trong lòng mọi người đều không chắc.
Trong quá trình phỏng vấn Tô Hi, hắn rất ấn tượng về tập đoàn Tường Nhuận.
Thêm nữa, cô đồng nghiệp Hứa Nguyệt Nhi cũng rất gan dạ, hai người rất hợp ý, nói là làm, trực tiếp xâm nhập vào khách sạn Tường Nhuận, đi quay chụp bên trong.
Đây là một việc rất nguy hiểm.
Khi Hứa Nguyệt Nhi bị đánh, bọn họ giật mình, sợ thiết bị quay chụp bị phát hiện.
Nhưng khi mở túi ra, bên trong lại rỗng tuếch.
Hứa Nguyệt Nhi vừa thở phào một hơi, lại vừa khẩn trương.
Đi đâu mất rồi?
Hứa Nguyệt Nhi nói: "Em bây giờ có thể kết luận là Tô Hi giúp mình mang đi rồi, chỉ có hắn mới đến chào mình."
"Hắn đúng là một cảnh sát tốt. Không sợ cường quyền, truy cầu chính nghĩa, nghiêm túc chấp pháp... tất cả những từ ngữ ca ngợi đều có thể dùng lên người hắn."
"Em nhất định sẽ tiếp tục đưa tin về anh ấy, nhất định phải làm cho mọi người trên cả nước biết đến một cảnh sát tốt lặng lẽ cống hiến như vậy."
Hứa Nguyệt Nhi nhấn mạnh một cách rất nghiêm túc.
Vương Côn bên cạnh nhỏ giọng nói: "Hứa Nguyệt Nhi tiểu thư, có phải cô thích Tô cảnh quan rồi không? Mỗi lần nhắc đến anh ta, mắt cô đều có tiểu tinh tinh đấy."
Hứa Nguyệt Nhi hơi đỏ mặt, giả vờ uống một hớp nước: "Anh Vương đừng nói đùa. Đều là làm việc cả thôi. Với lại, Tô cảnh quan biết đâu đã có bạn gái rồi, làm sao mà để ý đến em được."
Vương Côn cười cười, nói: "Nguyệt Nhi, tôi nghe nói biểu hiện lớn nhất khi phụ nữ yêu một người đàn ông chính là: Tự ti, sẽ suy nghĩ nhiều, sẽ cho rằng mình không xứng với đối phương."
"Với tướng mạo, dáng người, học thức, năng lực của cô, nhìn khắp cả nước đều là hàng hiếm có đấy. Huống hồ, gia cảnh của cô..."
Hứa Nguyệt Nhi xua tay nói: "Anh Vương, bàn về mấy cái này thì không còn ý nghĩa gì nữa. Nhanh tranh thủ đi thu thập tư liệu thôi."
Vương Côn nhanh chóng lấy túi xách gửi trong tiệm ra, lật máy quay phim hướng phía bên kia đường để quay chụp, lúc này cảnh sát đã từ trên lầu liên tục đưa người xuống, lần lượt nhét vào mấy chiếc xe đưa đến cục cảnh sát, phía sau lại có thêm hai chiếc xe cứu thương, đưa những người bị giam cầm ở 『nhìn trâu』 đến bệnh viện.
Đây là một chiến dịch lớn.
Phần lớn quan trường của Hoành Thiệu đêm khuya hôm ấy đều bị đánh thức.
Quan hệ của tập đoàn Tường Nhuận quá phức tạp.
Nếu là cách làm thông thường, gần như không ai có thể hạ bệ bọn chúng một cách hoàn chỉnh như vậy, lại còn có chứng cứ rõ ràng, muốn bắt tại trận lại càng khó hơn.
Nhưng, Tô Hi làm được.
Ai có thể ngờ chỉ một tên lưu manh nhỏ đến báo án, Tô Hi liền nắm lấy cơ hội, đánh thẳng vào sào huyệt.
Ngay cả Tống lão hổ cũng không dám nghĩ như vậy.
"Tổng cộng có 2.595.560 tệ tiền đánh bạc, ngoài ra, trong tủ sắt còn niêm phong 3,5 triệu tiền mặt, còn có 17 tấm séc. Dao kiếm quản chế 29 con... súng hơi 3 khẩu, cùng với một số hình cụ."
Dưới ống kính máy quay toàn bộ hành trình, nhân viên làm việc báo cáo với Hà Đức Quân.
Hà Đức Quân gật đầu, điện thoại di động của hắn lại vang lên.
Từ 20 phút trước bắt đầu, điện thoại di động của hắn đã không ngừng rung lên.
Các loại lãnh đạo, bát tiên quá hải.
Hắn đều không thèm nghe, hắn là một người có nguyên tắc.
Hắn lấy điện thoại di động ra, dứt khoát tắt máy.
Đồng thời, trước đó hắn đã báo cáo sự việc cho cục trưởng Bành Vĩ Hoành.
Cục trưởng Bành Vĩ Hoành cũng là một người cứng rắn, ông gánh chịu áp lực rất lớn, nhanh chóng báo cáo vụ việc lên tỉnh ủy.
Phó Thường vụ tỉnh ủy Đường Hướng Dương biết được vụ án này do Tô Hi khởi xướng, đồng thời hoàn thành phá án và bắt giữ thì trực tiếp chỉ thị: "Tổ chuyên án vụ 1020 không giải tán, tiếp tục điều tra giải quyết vụ án này, đào tận gốc. Tên nội bộ: Hành động Săn Hổ."
Đồng thời, ông nhấn mạnh ngày mai sẽ báo cáo với cục trưởng Cố Văn Bân, thư ký Chu Tích, lập tức điều người từ tỉnh ủy tham gia điều tra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận