Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 197: Thư Khai Minh, ta không cân nhắc tha cho ngươi một cái mạng

Chương 197: Thư Khai Minh, ta không cân nhắc tha cho ngươi một cái mạng
Đoàn khảo sát điều tra của Bắc viện một nhóm trở về nhà khách, Trần Trường Thuận, Chu Liệt cũng vừa vặn trở về. Trần Trường Thuận vội vàng đi tìm đồng chí Tây Lâu để phản ánh tình hình. Đồng chí Tây Lâu sau khi nghe Trần Trường Thuận báo cáo, lúc đầu còn hơi nghi ngờ chuyện Tôn Xuân Bình bị sắp xếp. Hiện tại, hắn ý thức được vấn đề tương đối nghiêm trọng. Cũng không lâu lắm, thư ký Trương Chấn Khôn cùng bộ trưởng Chu Tích đến đây báo cáo. Bọn họ đều đã chuẩn bị đầy đủ.
"Lãnh đạo, đây là toàn bộ quá trình Tô Hi bắt Mã Văn Quân được ghi lại trong băng." Trương Chấn Khôn giới thiệu.
"Mở ra xem." Lãnh đạo gật đầu nói: "Đồng chí Trường Thuận, đồng chí Chu Liệt, đến, các ngươi cũng cùng xem."
Nhân viên công tác nhanh chóng mở băng ghi hình. Toàn bộ quá trình đều được ghi lại một cách chân thực. Mở đầu chính là tiếng kêu 'Cứu mạng' làm mọi người cảm thấy là lạ, nhưng trong hình, giọng của Tô Hi lại đàng hoàng và trịnh trọng. Lúc này, Chu Liệt có một ý nghĩ rất mãnh liệt: Phải đi tìm cháu dâu. Hình ảnh tiếp diễn rất nhanh, Tô Hi rất nhanh đã bắt được tên tội phạm bỏ trốn Ngưu Kiện Toàn, rồi sau đó lên lầu tìm Mã Văn Quân... Tựa như một bộ phim phóng sự hiếu kỳ. Những người lãnh đạo xem rất nhập thần, có cảm giác như đang ở trong hoàn cảnh đó.
Cuộc đối thoại giữa Mã Văn Quân và Tô Hi, đã cho thấy rất tinh tế sự đấu đá của tầng lớp lãnh đạo cơ sở. Chính nghĩa mà Tô Hi thể hiện cũng khiến mọi người gật đầu liên tục. Rồi sau đó, đến khi tìm được nơi cất giấu của cải, xuống bắt được tên tội phạm bỏ trốn Ngưu Kiện Toàn, phát hiện trong địa khố toàn là nhân dân tệ và hoàng kim. Biểu tình của mọi người đều phẫn nộ, nhất là đồng chí Tây Lâu, thậm chí ông đã nói một câu: "Đáng giết!"
Tiếp đó, là cảnh Mã Văn Quân quỳ gối trước mặt Tô Hi cầu xin tha thứ, Tô Hi trước những lời hứa về tiền tài lợi ích thậm chí là quyền vị vẫn bất vi sở động. Khi Tô Hi đọc lên phần nội dung trong sổ sách, Trần Trường Thuận đau lòng nhức óc nhỏ giọng cảm khái: "Đây đều là mồ hôi nước mắt của nhân dân cả." Tiếp theo, Mã Văn Quân thẹn quá hóa giận, giống như chó cùng rứt giậu cầm búa bổ về phía Tô Hi, Tô Hi nổ súng cảnh cáo rồi mới nổ súng. Xem xong đoạn băng này.
Đồng chí Tây Lâu hỏi: "Nội dung trong sổ sách còn chứ?"
Chu Tích bổ sung: "Thời điểm vụ án xảy ra đầu tiên, Trịnh Hiến Sách, người của chính phủ khu Nhạc Bình đã báo cáo vụ này cho tôi, anh ta nhanh chóng thu thập chứng cứ. Tôi đã yêu cầu lập tổ chuyên án, để điều tra vụ việc này. Đây là nội dung trong sổ sách."
Chu Tích đưa bản sao chụp sổ sách cho lãnh đạo. Đồng chí Tây Lâu lật xem vài tờ rồi hỏi: "Cái tập đoàn Bart này làm gì?"
"Đó là một xí nghiệp dân doanh nổi tiếng ở địa phương, bao gồm khai thác khoáng sản, nông ngư nghiệp, các khu vui chơi, cũng như các công trình xây dựng cơ bản của chính phủ và khai phá bất động sản thương mại." Chu Tích báo cáo.
"Rất đủ mặt ha."
"Đồng chí Tô Hi cũng là do điều tra tập đoàn Bart nên bị tạm đình chỉ công tác." Chu Tích nói thêm: "Lãnh đạo, đây là biên bản cuộc họp thường ủy khu ủy về việc miễn chức của Tô Hi. Mời ngài xem."
Lãnh đạo nhận lấy xem, với khả năng quan sát tỉ mỉ, ông rất nhanh đã tìm được trọng điểm: "Vu Hiểu Dương này chính là giáo sư trung học mà Tôn Xuân Bình nhắc tới?"
"Đúng vậy, lãnh đạo. Đây là một vụ án liên hoàn. Tô Hi thông qua việc điều tra vụ án ném xác giết người, đã phát hiện ra vụ án cưỡng chiếm người dân và vụ án liên quan đến ma túy. Anh ta chia làm hai tuyến đồng thời điều tra. Một mặt điều tra Vu Hiểu Dương, mặt khác anh ta triển khai điều tra những người liên quan đến ma túy."
"Rồi sau đó, điều tra đến Vân Thượng Bạch Kim cung thuộc tập đoàn Bart. Hiện tại, vụ án liên quan đến ma túy đã được giao cho đội phòng chống ma túy tỉnh điều tra và giải quyết. Ngay lúc nãy, Triệu Thế Thành bên đội phòng chống ma túy đã gọi điện thoại báo cáo, thông qua manh mối vụ án do Tô Hi cung cấp, anh ta đã thành công cùng với cảnh sát điền nam phối hợp, đánh sập một tập đoàn đặc biệt lớn chuyên chế tạo, buôn bán và vận chuyển ma túy."
"Tuy nhiên, Tô Hi lại bị khu ủy thường ủy miễn chức do bắt tổng giám đốc tập đoàn Bart là Trần Chất Bân, điều này khiến Mã Văn Quân trả thù."
"... "
Chu Tích từ từ làm rõ dòng thời gian. Lãnh đạo càng nghe càng hiểu rõ. Ông ý thức được sự phức tạp và tính chất đơn thuần của chuyện này. Phức tạp ở chỗ, đây là cuộc đấu đá chính trị cơ sở và sự móc nối của quan chức và thương nhân coi trời bằng vung. Đơn thuần là ở Tô Hi, Tô Hi chỉ một lòng muốn phá án. Nhưng lại trở thành vật hi sinh.
"Ai!"
Ông khẽ thở dài một tiếng, trong lòng nghĩ: Cảnh sát tốt một lòng muốn phá án như Tô Hi, nếu không có người che chở thì rất dễ biến thành vật hi sinh trong cuộc đấu đá quyền lực cơ sở. Lúc này, Chu Liệt nói một câu: "Xã hội bây giờ khác với trước kia. Trước kia, một cảnh sát như Tô Hi chắc chắn sẽ được bảo vệ cẩn thận, ai dám gây cản trở anh ta phá án? Còn bây giờ lại... Người làm việc lại bị đình chỉ công tác. Thật khó khăn!"
Ông lão Trần Trường Thuận cũng gật đầu, nói: "Đúng vậy. Kinh tế phát triển quá nhanh, làm cho rất nhiều chuyện bị biến chất. Một thương nhân bị điều tra vì liên quan đến tội phạm lại có thể làm một cảnh sát chính nghĩa bị tạm đình chỉ công tác. Thật nực cười! Thật đáng buồn!" ...
Lúc Tô Hi nhận được điện thoại thì anh đang trên đường từ Hà Đông trấn trở về, hai ngày này anh vẫn luôn ở Hà Đông trấn điều tra, hiện tại cuối cùng đã có câu trả lời rõ ràng. Ở kiếp trước, anh từng nghe kể một câu chuyện về Thư Khai Minh và người giàu có bí ẩn nhất Hà Đông trấn ở Hà Đông, và hiện tại, anh đã có được câu trả lời cho câu chuyện đó.
Trịnh Hiến Sách đích thân đón Tô Hi đến nhà khách Hoành Thiệu, rồi sau đó họ chờ ở bên ngoài lầu số 1. Chốc lát sau, Bành Vĩ Hoành cũng đến. Bành Vĩ Hoành mặt mày hớn hở, anh ta nói với Tô Hi và Trịnh Hiến Sách: "Không hổ là tinh anh của bộ, tuy rằng cha con nhà họ Trần vẫn chưa khai hết, nhưng ghi chép phạm tội kinh tế của bọn họ đã được điều tra rõ ràng, sự thật phạm tội đầy đủ, sổ sách bọn chúng làm trong mắt các chuyên gia điều tra kinh tế của bộ đều đầy rẫy lỗ hổng, không đáng nhắc đến."
Nghe vậy, Tô Hi và Trịnh Hiến Sách đều rất vui vẻ. Tô Hi vui vì, hai mối họa lớn nhất từng làm hại Hoành Thiệu ở kiếp trước là tập đoàn Bart và tập đoàn Tường Nhuận đều đã bị sụp đổ, cuối cùng đã có được một kết quả khác. Trịnh Hiến Sách vui vì sau khi tập đoàn Bart sụp đổ, công việc của anh ta sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Cuối cùng anh ta cũng có thể tự do thi thố.
Chỉ lát sau, Thư Khai Minh và Chu Đức Bang tới. Hai người bọn họ cũng đứng chờ ở cửa. Chỉ có điều họ đứng cách Tô Hi một khoảng. Hai người bọn họ trò chuyện một lát, Chu Đức Bang bước tới, anh ta nói với ba người Tô Hi: "Các người chú ý một chút ảnh hưởng. Không được làm to chuyện, không nên mở rộng vấn đề. Xảy ra chuyện thì ai cũng sẽ bị vạ lây, không ai thoát được đâu!"
"Tô Hi, anh bị đình chỉ công tác, chúng tôi sẽ giúp anh xử lý ổn thỏa." Chu Đức Bang vừa giơ gậy vừa cho kẹo. Tô Hi đang định đáp trả. Bành Vĩ Hoành lại cười, anh ta liếc xéo Chu Đức Bang. Trước đây mỗi lần nhìn thấy Chu Đức Bang, anh ta đều tỏ vẻ nhún nhường, dù sao người ta cũng là quan trên một cấp. Bây giờ, ánh mắt anh ta nhìn Chu Đức Bang lại tràn đầy trêu tức, thậm chí có chút kiểu trên cao nhìn xuống. Anh ta nói: "Chu Đức Bang, ông lo cho tốt việc của mình đi."
Chu Đức Bang thấy Bành Vĩ Hoành cũng dám nói chuyện với mình như vậy thì trừng mắt nhìn anh ta: "Bành Vĩ Hoành, anh không muốn tiến bộ nữa à?"
Bành Vĩ Hoành cười nhạt, trêu tức nói: "Khi bí thư Chu lùi xuống thì tôi sẽ tiến bộ thôi." Chu Đức Bang trợn mắt nhìn nhau. Lúc này, có nhân viên công tác đi ra mời mọi người vào trong.
"Đồng chí Tô Hi, bây giờ vẫn còn đường hòa giải. Cậu chịu thua tôi đi, tôi sẽ cân nhắc tha cho cậu một cái mạng." Sau khi vào cửa, Thư Khai Minh nói với Tô Hi: "Người trẻ tuổi, đừng lấy tiền đồ của mình ra làm cá cược."
Tô Hi lạnh lùng nhìn chằm chằm người đứng đầu khu ủy, thể hiện rõ sự sắc bén của mình: "Thư Khai Minh, ta không cân nhắc tha cho ngươi một cái mạng."
Ánh mắt băng lãnh kiên quyết của Tô Hi nói với Thư Khai Minh: Đây là sự phán xét! Sự phán xét của Tô Hi!. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận