Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 296: Ngươi đúng vạn người không được một phù long mệnh cách a

Chương 296: Ngươi đúng là người có mệnh cách phù long vạn người không được một!
Ngay khi Hứa lão gia tử gọi điện thoại cho Tô Hi vào sáng ngày thứ hai, tỉnh ủy kỷ luật chính thức công bố tin tức Đào Kim Trung tiếp nhận điều tra của tổ chức.
Cũng vào ngày này, Tô Hi nhận được điện thoại của Trình Vĩ Quang.
Tô Hi cảm thấy rất bất ngờ khi nhận cuộc gọi này.
Mãi đến khi Trình Vĩ Quang tự giới thiệu: "Tiểu Tô à, là ta, ta là Trình Vĩ Quang của tỉnh."
Tô Hi từng có chút giao thiệp với Trình Vĩ Quang, Trình Vĩ Quang đối với hắn rất khách khí, nhưng cảm nhận của hắn về Trình Vĩ Quang lại rất tệ. Một mặt là do 'Mở thiên nhãn' biết hắn là thành phần tham nhũng, mặt khác là do phát hiện hắn đi lại quá gần với Trần Đường.
Cho nên, về sau cũng không còn liên hệ gì nữa.
Thế nhưng, Trình Vĩ Quang lại luôn nhớ đến Tô Hi.
Từ hôm qua sau khi bị Ban Kỷ Luật Thanh tra thẩm vấn, hắn vẫn nơm nớp lo sợ, lau chùi hòn đá dựa lưng trong phòng làm việc đến bóng loáng.
Nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ an toàn, vì thế hắn gọi điện cho Tô Hi.
Tô Hi trả lời theo tiêu chuẩn: "Trưởng phòng Trình, ngài khỏe, xin hỏi có gì căn dặn?"
Trình Vĩ Quang nói: "Ta muốn mời cậu đến văn phòng tôi một chuyến, có một số việc nghiệp vụ cần cậu xử lý giúp."
Tô Hi ngẩn người, nói: "Bây giờ sao?"
"Đúng vậy."
Tô Hi do dự một chút rồi nói: "Được, tôi đến ngay."
Tô Hi không cho rằng đây là Hồng Môn Yến gì, hắn nghĩ có thể có vụ án hình sự trinh sát nào đó cần mình phân tích.
Đối với công việc, Tô Hi xưa nay không từ chối.
Tô Hi lái xe đến tỉnh, mất chưa đến 20 phút, rất nhanh đã tới tòa nhà đội hình sự trinh sát tổng.
Tô Hi vừa xuống xe, còn chưa tới cửa chính, đã có người đến đón.
Vào đại sảnh, Trình Vĩ Quang đã đứng đó đón, hắn cười rạng rỡ: "Đồng chí Tô Hi, coi như là đợi được cậu."
Hắn chủ động đưa hai tay ra bắt tay với Tô Hi.
Nhân viên công tác xung quanh đều rất ngạc nhiên.
Trình Vĩ Quang quản lý rất nghiêm, chưa từng có sắc mặt tốt với cấp dưới.
Mà bây giờ, hắn đối với Tô Hi lại ôn hòa như vậy, thậm chí còn mang theo chút cung kính.
Cả tỉnh đều biết quan hệ của hắn và Đường Hướng Dương không tốt, sao quan hệ của hắn với Tô Hi con riêng của Đường sảnh lại thân thiết như vậy?
Đổi tính rồi à nha?
"Trưởng phòng Trình, có vụ án quan trọng nào sao?" Tô Hi thấy bộ dạng này của Trình Vĩ Quang, theo bản năng cho rằng đã xảy ra vụ án lớn nào đó.
Nhưng, Trình Vĩ Quang lại nhanh chóng ra hiệu mời: "Tiểu Tô, đến, chúng ta vào văn phòng nói chuyện."
Hắn tự mình dẫn Tô Hi vào 'thang máy chuyên dụng của Trình sảnh' lên tầng chín, sau đó vào văn phòng Trình Vĩ Quang.
Vừa vào văn phòng, Tô Hi có chút ngạc nhiên. Văn phòng này chắc chắn đã vượt chỉ tiêu, nhìn sơ qua cũng phải rộng đến hơn 160 mét vuông.
Tô Hi thầm lè lưỡi.
Trưởng phòng Trình thật là không hề khiêm tốn chút nào a.
Trình Vĩ Quang kéo Tô Hi đến ngồi ở sô pha tiếp khách, hai người cũng ngồi ngang hàng. Sau khi nhân viên công tác vào rót trà xong, liền nhanh chóng ra ngoài, đóng cửa lại.
Trình Vĩ Quang quan tâm đến tình hình công việc của Tô Hi tại phân cục Trường Thanh, còn chủ động nói có gì cần mình hỗ trợ, cứ mở miệng.
Tô Hi cảm ơn lãnh đạo quan tâm.
Trò chuyện một hồi, Trình Vĩ Quang bỗng thở dài, hắn nói: "Tiểu Tô à, hiện tại tôi gặp vấn đề, bây giờ chỉ có cậu có thể giúp tôi."
Nói xong, hắn kéo Tô Hi đến trước một loạt kệ sách sát đất của mình, phía trên bày đủ loại đá, trong đó ở giữa có một hòn đá màu xanh biếc.
Hắn chỉ vào hòn đá màu xanh biếc này nói với Tô Hi: "Tiểu Tô, cậu nhìn ra manh mối gì không?"
Tô Hi nhíu mày, nghiêm túc nhìn một lát, hắn thực sự không hiểu, nhưng cảm thấy chắc là rất lợi hại. Vì vậy tùy tiện nói: "Đá tốt."
"Không sai, đây là một khối đá tốt. Đây là năm 86 tôi cầu được hòn đá dựa lưng này từ một vị đại sư bí ẩn ở Thái Sơn. Sau khi có được nó, con đường làm quan của tôi luôn rất thuận lợi. Nhưng đến năm ngoái...cậu nhìn xem chỗ này đã xuất hiện một vết nứt."
Trình Vĩ Quang chỉ vào một điểm vết rạn trên đỉnh hòn đá, nói: "Lúc đầu tôi cho rằng chỉ là một vết bẩn, lau sạch là được. Nào ngờ, vết nứt này qua năm mới càng lúc càng rõ ràng. Còn tôi, cũng liên tiếp gặp khó khăn trắc trở."
Trình Vĩ Quang nói rất chân thành, hắn tựa như một tín đồ hết lòng tin theo tôn giáo.
Về sau, khi Tô Hi xem 'Phim cảnh báo làm trong sạch bộ máy chính trị', thường xuyên nghe thông báo về các quan chức mê tín phong thủy, tin vào cải mệnh. Lúc đó, hắn chỉ nghe cho có thôi. Nhưng bây giờ, thấy Trình Vĩ Quang đứng đắn trịnh trọng nói ra những lời này, hắn cảm thấy thật hoang đường.
Nói chung, hắn là một người theo chủ nghĩa duy vật.
Đối với hành vi 'không tin sinh linh tin quỷ thần' của mấy quan chức này, từ trước đến nay hắn luôn khinh bỉ.
Tô Hi im lặng không nói gì.
Trình Vĩ Quang đột nhiên hai tay nắm lấy vai Tô Hi, kích động nói: "Tiểu Tô à, bây giờ chỉ có cậu mới có thể cứu được tôi! Chỉ có cậu mới có thể làm cho hòn đá dựa lưng này rực rỡ tỏa sáng, phát huy ra năng lượng mạnh nhất." ? ?
Sắc mặt Tô Hi tối sầm lại, hắn kinh ngạc nhìn Trình Vĩ Quang.
Trình Vĩ Quang nói tiếp: "Tôi đã tìm đại sư tính toán rồi, cậu chính là mệnh cách phù long trong truyền thuyết. Tất cả quý nhân dìu dắt cậu, đều sẽ nhờ cậu mà được lợi. Nói cách khác, thực ra cậu mới là quý nhân của quý nhân. Với mệnh cách phù long như cậu, nhìn khắp lịch sử năm ngàn năm của cả Hoa Hạ, cũng hiếm có ai." ? ?
Tô Hi cảm giác mình đang nghe một câu chuyện thần thoại, mẹ nó chứ, tiểu thuyết mạng cũng không dám viết như thế này.
Một phó cán bộ cấp sở ngồi ở vị trí cao, mà lại nói ra những lời này, mức độ nhận biết của hắn có thể thấp hơn được nữa không?
"Tiểu Tô à, chỉ cần cậu cho một giọt máu là được. Tôi nhất định sẽ không bạc đãi cậu, tôi nhất định sẽ toàn lực đề bạt cậu." Trình Vĩ Quang kích động nói: "Bây giờ, Lý Quan Thành đang điều tra cậu, hắn muốn đối phó cậu, giở trò ám muội với cậu, phá hỏng cuộc cải cách của cậu. Chỉ cần bây giờ cậu nhỏ một giọt máu, tôi lập tức giúp cậu đối phó hắn. Dù vì chuyện đó mà tôi đắc tội tỉnh ủy."
Tô Hi kinh ngạc nhìn Trình Vĩ Quang.
Trình Vĩ Quang lúc này tựa như một kẻ sắp chết đuối vớ được cọc, hắn liều mạng bắt lấy Tô Hi như phao cứu sinh, hắn nói: "Tiểu Tô à, bây giờ cậu đã bị cuốn vào cuộc đấu tranh cấp cao. Sự thật về tỉnh ủy và tỉnh chính phủ đã bại lộ, tỉnh chính phủ đang muốn bắt cậu ra tế cờ, tỉnh ủy chưa chắc sẽ cứu cậu. Cậu chỉ là một công cụ. Cậu hiểu chưa?"
"Cậu vẫn chưa biết đến sự tàn khốc của đấu đá chính trị, cậu đừng thấy mình đã phá được nhiều vụ án, dường như nhận được sự dìu dắt của thư ký Trương Chấn Khôn, tuổi còn trẻ đã được làm cục trưởng phân cục. Thế nhưng, khi tỉnh ủy và tỉnh chính phủ hoàn toàn trở mặt, cậu chính là người đầu tiên bị hi sinh. Vì bọn họ sẽ không thực sự đồng quy vu tận đâu. Đến lúc đó, cậu sẽ bị nhốt vào, thậm chí cả người đã dìu dắt cậu cũng sẽ bị liên lụy."
"Nhưng chỉ cần cậu cứu tôi, tôi có thể cứu cậu. Tôi có thể vớt cậu ra khỏi cái mắt bão phân cục Trường Thanh đó, thậm chí tôi còn có thể giúp cậu đi quan hệ với chính phủ."
Trình Vĩ Quang càng nói càng kích động.
Tô Hi lại càng nghe càng hiểu.
Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra.
Một người đàn ông trung niên vóc dáng thẳng tắp, ngũ quan cương nghị, rất uy nghiêm dẫn đầu đi vào.
Điều bất ngờ là Triệu Thế Thành cũng theo phía sau, đồng thời còn có người quen của tỉnh ủy kỷ luật.
Thấy cảnh này, Trình Vĩ Quang theo bản năng buông hai tay đang nắm chặt vai Tô Hi ra.
Nhìn tư thế này, hắn mất hết can đảm: Xong rồi, xong rồi, vẫn là chậm một bước. Sớm biết hôm qua mời Tô Hi đến nhỏ máu thì tốt rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận