Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 369: Có chút đầu óc, nhưng mà không nhiều

Hỏi một câu này, trực tiếp khiến Giang Tuyển Khôn trầm mặc. Trên quan trường, có rất ít người nói chuyện thẳng thắn như vậy. Càng không có chuyện vừa gặp mặt đã nói rõ ràng như thế. Giang Tuyển Khôn ít nhiều gì cũng mang chút hơi thở văn nhân, phong cách kín đáo không lộ ra. Hắn nhìn về phía Tô Hi, không nói lời nào. Nhưng ánh mắt Tô Hi lại vô cùng khẳng định nhìn hắn, đồng thời hỏi lại một lần: “Khu trưởng, ngài muốn làm thư ký sao?”
Khí thế của Tô Hi hoàn toàn khống chế cục diện. Khí tràng của hắn không hề nghi ngờ đè ép Giang Tuyển Khôn. Về điều này, chủ nhiệm văn phòng chính phủ Vu Đông Phong ngồi cạnh Giang Tuyển Khôn và Âu Văn Sinh ngồi cạnh Tô Hi, cả hai đều có cảm giác mãnh liệt và rõ ràng.
Giang Tuyển Khôn hàm súc nói: “Tô Cục, ngài nói đùa. Tục ngữ có câu, không muốn làm tướng quân thì không phải lính tốt, nhưng tướng quân thì cũng cần sắc phong chứ.”
Thái độ Giang Tuyển Khôn rất tốt. Hắn cho rằng Tô Hi muốn dùng tài nguyên chính trị phía sau lưng để làm giao dịch với mình, thậm chí hắn cảm thấy Tô Hi có hơi đơn giản thô bạo. Đến nỗi hắn thấy đầu óc Tô Hi có hơi đơn giản, hoặc là do tuổi còn trẻ, thấy trò chơi chính trị quá nông cạn. Nhưng như vậy cũng tốt, sau này dễ khống chế. Nếu thật là người trẻ tuổi tâm cơ thâm sâu, bối cảnh cường hãn, ngược lại rất khó nắm bắt.
Tô Hi nghe Giang Tuyển Khôn nói vậy, liền biết Giang Tuyển Khôn tính cách thủ cựu, không đủ khai phá. Khái niệm "tướng quân cần sắc phong" đương nhiên chính xác, nhưng Tô Hi lại tin vào việc đại trượng phu phải lập công danh ngay tức khắc. Cho nên, Tô Hi chỉ cười. Giang Tuyển Khôn đã mất cơ hội trở thành đồng minh của Tô Hi.
Tô Hi nói: “Khu trưởng, tôi và thư ký Giai Châu có chút hiểu lầm không thể điều hòa, hắn không quá ủng hộ cải cách của tôi. Cho nên, tôi thấy, hay là ngài làm thư ký thì tương đối tốt hơn.”
Giang Tuyển Khôn vội vàng nói: “Tiểu Tô, cậu yên tâm, coi như thư ký Giai Châu không ủng hộ. Phía chính phủ nhất định toàn lực ủng hộ công việc của cậu, bản dự toán tài chính lần trước tôi xem rồi, không có vấn đề.”
Tô Hi vội vàng tỏ ý cảm ơn. Tiếp đó, Giang Tuyển Khôn hỏi: “Tiểu Tô, tôi có thể hỏi một chút, cậu và thư ký Giai Châu có hiểu lầm gì vậy?”
Tô Hi liếc nhìn Âu Văn Sinh, Âu Văn Sinh nói: “Xảy ra một chút xung đột thân thể, Tô Cục không cẩn thận ấn đầu hắn xuống bàn rượu.”
Tê! Giang Tuyển Khôn là một thư sinh, hít vào một hơi lạnh. Thù này kết lớn rồi. Tô Hi một cục trưởng phân cục lại dám ấn đầu thư ký khu ủy xuống bàn rượu. Lý Giai Châu loại người ngang ngược như vậy, có thể bỏ qua cho Tô Hi sao? Huống chi, sau lưng hắn còn có tỉnh trưởng Chu Tích. Tỉnh trưởng Chu Tích trong một năm nay, có thể nói là quật khởi với tốc độ phi thường, là một ngôi sao chính trị mới nổi siêu cấp ở Trung Nam Tỉnh, nghe nói sau lưng của hắn còn có thế lực Thành gia hỗ trợ, cộng thêm ưu thế về tuổi tác, tiền đồ tương lai chưa chắc đã kém thư ký Trương Chấn Khôn.
Vu Đông Phong cũng kinh hãi nhìn Tô Hi. Nhưng Tô Hi mặt như mặt hồ, tỏ vẻ hết sức bình tĩnh. Âu Văn Sinh định nói tiếp: “Chúng tôi vào buổi tối…”.
Tô Hi ở dưới chân đá nhẹ Âu Văn Sinh. Âu Văn Sinh vội vàng đổi giọng: “...liền chuẩn bị đến nhà bái phỏng, kết quả hắn thế mà không cho Tô Cục mặt mũi. Nếu hắn không nể mặt thì chúng tôi cũng không cần phải cho hắn mặt mũi làm gì.”
Tên điên! Giang Tuyển Khôn lúc này chỉ có một ý nghĩ: Tô Hi tuyệt đối là một người điên, tuyệt đối là tên điên chính trị bụng không có một giọt mực. Làm gì có chuyện làm như vậy, đây là ỷ có lãnh đạo lớn chống lưng, muốn làm gì thì làm sao. Đây là đem đấu đá đường phố đưa đến quan trường rồi. Người này sớm muộn gì cũng gặp chuyện chẳng lành.
Giang Tuyển Khôn nghĩ như vậy trong lòng, hắn không muốn gần gũi với Tô Hi quá. Nhưng nếu Tô Hi cùng Lý Giai Châu ác đấu, khiến mọi thứ rối tung lên thì ai sẽ là người thu được lợi ích lớn nhất? Đại não thông minh của Giang Tuyển Khôn cấp tốc vận chuyển: Ngoài ta ra còn ai? Đến lúc đó, ai cũng ăn đủ cả, Lý Giai Châu bị điều đi, ta khu trưởng thăng làm thư ký. Thành quả cải cách của Tô Hi, ta dễ dàng thu được. Cứ như vậy, chẳng phải là một bước lên mây sao.
Cho nên, hắn mỉm cười, nói: “Tiểu Tô, tôi nghĩ cậu tốt nhất là đừng đi tìm thư ký Giai Châu, con người hắn tôi hiểu rõ, coi trọng thể diện vô cùng. Cậu bây giờ cứ ngậm bồ hòn làm ngọt đi, xem như không có chuyện gì xảy ra, sau này mới có thể khôi phục quan hệ.”
Nói đến đây, Giang Tuyển Khôn dừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Chuyện này của cậu ngoài tôi ra, cậu không nói với ai khác chứ?”
Tô Hi cứng giọng nói: “Lúc đó có mấy người ở đó, Lý Quốc Đống, Đinh Trung Xương bọn họ đều ở đó. Tùy tiện thôi, ai muốn nói thì cứ nói, dù sao tôi không chịu thiệt.”
Khóe miệng Giang Tuyển Khôn thoáng lộ ra một nụ cười không rõ: Đúng là còn trẻ. Vài ba câu đã dụ được ngươi nói hết ra, cái này nếu mà tiến vào quan trường, chẳng phải là bị người khác lợi dụng làm vũ khí hay sao? Bất quá, đúng là món hàng tốt. Ta đem chuyện này tuyên dương ra ngoài, Lý Giai Châu biết giấu mặt đi đâu đây? Uy quyền của Lý Giai Châu để vào đâu? Đến lúc đó, hai người các ngươi ác đấu là chuyện đương nhiên rồi. Ta cứ ngồi đó hưởng lợi là được.
“Tiểu Tô. Cậu còn trẻ, rất nhiều chuyện không hiểu rõ lợi hại quan hệ. Người trẻ tuổi có bốc đồng cũng tốt, nhưng nếu quá xốc nổi thì không hay. Nếu không thì, để tôi tổ chức một buổi tiệc, cậu cùng thư ký Giai Châu trò chuyện chút, trò chuyện xong thì sẽ ổn thôi, sau này mọi người đều làm việc chung trong một tập thể, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp mà. Làm tổn hại hòa khí thì cũng không tốt.”
“Cảm ơn khu trưởng. Nhưng không cần đâu, tên đã lên cung thì không quay lại, kẻ mạnh sẽ thắng trong lúc gặp gỡ ở con đường nhỏ. Hiện tại trong tay tôi cũng có chút tài liệu của Lý Giai Châu rồi, hắn muốn động vào tôi thì tôi liền động lại hắn. Khu trưởng, ngài cần phải giúp tôi một chút.”
Giang Tuyển Khôn nghe vậy, vô thức khoanh tay trước ngực. Rõ ràng hắn không muốn dính vào, nhưng lại không muốn bỏ qua cơ hội lần này.
“Tiểu Tô, cứ đấu đi đấu lại thì ảnh hưởng không tốt. Mà nói đi cũng phải nói lại, thư ký Giai Châu dù sao cũng là thủ trưởng, tôi cho dù muốn giúp cậu thì đôi khi cũng hữu tâm vô lực mà thôi.”
Tô Hi vội vàng nói: “Khu trưởng, tôi không muốn ngài giúp tôi những việc khác. Ngài chỉ cần cho chúng tôi chi tiền đầy đủ cho kế hoạch Thiên Võng, đừng để Lý Giai Châu cản trở cải cách của chúng tôi là được. Tôi đang làm đến một nửa, không muốn bị người ta phá hỏng, về sau muốn làm lại thì rất khó.”
Giang Tuyển Khôn nghe ra ý chính là điều này, trong lòng đã đồng ý luôn. Nhưng trên mặt vẫn giả bộ đắn đo: “Cái này cái này…Cậu nói cũng đúng tình hình thực tế, dù thế nào cũng không thể để công việc gián đoạn. Vậy được thôi, tôi sẽ cố gắng hòa giải, chiều nay tôi sẽ cấp kinh phí cho các cậu, tránh cho sau này thêm phức tạp.”
Tô Hi nghe thấy vậy, mục đích của hắn đã đạt được. Hắn đương nhiên biết thuật ăn nói của Giang Tuyển Khôn, từ nhỏ mẹ hắn đã dạy hắn: Việc giúp đỡ thì không cần quá hớn hở đồng ý ngay. Từ chối người khác thì phải dứt khoát. Lúc đầu hắn cũng thực sự nảy sinh ý định liên minh với Giang Tuyển Khôn, nhưng người này suy nghĩ quá nhiều, là một tú tài, làm việc gì cũng phải tính trước đường lui, không đủ quyết đoán. Cùng xuất thân là bí thư, Trịnh Hiến Sách lại làm việc quyết đoán, dám xông pha. Đây chính là lý do tại sao sau này Trịnh Hiến Sách được vào đội ngũ kế cận, còn Giang Tuyển Khôn vẫn chỉ luẩn quẩn ở vị trí phó tỉnh.
Tô Hi và Giang Tuyển Khôn sau đó lại hàn huyên về những chủ đề không quan trọng khác. Giang Tuyển Khôn sau đó trực tiếp dẫn Tô Hi đến văn phòng, Giang Tuyển Khôn tại chỗ phê duyệt vào tờ giấy. Việc này giải quyết cho Tô Hi một khó khăn lớn trước mắt, có vốn đầu tư rồi, hắn nhanh chóng có thể xây dựng một phần của Thiên Võng, chờ sau khi lão già nói trúng chủ đích, thì đến ngầm hỏi tổ. Nếu có thể để bọn họ nhìn thấy Thiên Võng, chắc chắn sẽ giúp ích nhiều hơn.
Tô Hi từ khu chính phủ đi ra, vẻ mặt hớn hở. Âu Văn Sinh nói với Tô Hi: “Tô Cục, người như Giang Tuyển Khôn quả thực không đáng để hợp tác.”
Tô Hi cười một tiếng, nói: “Người làm thư lại không thể làm quan khanh.”
Cùng lúc đó, Vu Đông Phong cũng đang nói với Giang Tuyển Khôn: “Khu trưởng, xem ra Tô Hi muốn đấu đến cùng với Lý Giai Châu. Hắn đây là đến tìm ngài làm cứu binh đấy.”
Giang Tuyển Khôn cười lạnh một tiếng: “Hắn ngược lại là tìm đúng người đấy, xem như cũng có chút đầu óc, chỉ là không nhiều. Ta tại sao phải cứu hắn? Ngồi trên núi xem hổ đấu chẳng tốt hơn sao? Tuổi còn trẻ, đúng là quá ngây thơ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận