Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 74: Chính khoa cấp lãnh đạo quyết định, ngày mai do các ngươi tiêu chảy

Chương 74: Lãnh đạo cấp chính khoa quyết định, ngày mai các ngươi sẽ bị tiêu chảy
Lý Chấn Đằng cố gắng làm dịu bầu không khí, hắn đứng lên mời rượu Ngũ Châu, đồng thời kể một chuyện cười, mới khiến cho không khí trở nên thoải mái hơn một chút.
Lúc này, bỗng nhiên có người gõ cửa, theo sau là một người mập mạp trắng nõn, vẻ mặt ngây thơ chân thành đi vào. Hắn một tay xách dụng cụ rót rượu, một tay bưng ly rượu nhỏ, chưa mở miệng đã cười rạng rỡ, trông dáng vẻ đúng là một người làm ăn.
"Chào các vị tổng giám đốc, ta chính là lão bản của tửu lâu này. Cảm tạ các ông chủ đã lựa chọn dùng bữa tại tửu lâu chúng ta. Không biết các ông chủ cảm thấy món ăn tối nay có hài lòng không, có chỗ nào thiếu sót, xin cứ phê bình chỉ bảo."
Lão bản nói giọng địa phương vùng duyên hải phía nam rất đậm.
Vị lão bản này có giọng điệu và thái độ rất khiêm tốn, hơn nữa vô cùng hiền lành.
Người ta thường nói ‘đưa tay không đánh người mặt cười’, mọi người đều nhao nhao lên tiếng, khen món ăn rất ngon, mang đúng hương vị chính tông phương nam.
Vương Hạc nói với Tô Hi: "Vẫn là người phương nam biết làm ăn nhỉ, người làm ăn chỗ chúng ta ở Trung Nam cứ như đi giành giật ấy, chẳng có nửa điểm sắc mặt tốt nào."
Tô Hi cười cười, không nói gì.
Nếu là người quen thuộc Tô Hi, sẽ phát hiện nụ cười này của Tô Hi có chút ý vị sâu xa.
Từ khoảnh khắc lão bản bước vào phòng riêng, Tô Hi vẫn luôn quan sát vị lão bản có nụ cười chân thành này.
Lúc này, Lý Chấn Đằng hỏi một vấn đề mà Tô Hi rất quan tâm: "Lão bản, hải sản chỗ ngươi đặc biệt tươi ngon, bà xã nhà ta cũng thích ăn lắm, chỗ chúng ta có chợ bán buôn hải sản không?"
Lão bản vội vàng nói: "Hi hi. Ngài đúng là thực khách sành ăn. Hải sản của bổn điếm đều được gửi trực tiếp từ Quảng Đông tới, chợ hải sản bản địa chắc chắn không tươi bằng chỗ ta đâu."
"Nếu ngài thích, ngày kia cứ đến chỗ ta tìm ta, ta để lại cho ngài một ít với giá nhập hàng."
Lão bản rất biết làm ăn.
"Vậy thật cảm ơn ngài."
Lý Chấn Đằng nâng chén rượu lên, lão bản vội vàng đến mời rượu Lý Chấn Đằng, còn cố ý hạ thấp miệng chén của mình xuống một chút. Lễ nghi rất chu đáo.
Lúc này Tô Hi chú ý tới một chi tiết, khi lão bản đi ngang qua Ngũ Châu, Ngũ Châu lại chủ động dịch ghế về phía trước... Điều này rất khác thường.
Với tính cách quái đản của Ngũ Châu, gần như không thể nào làm chuyện này.
Điều đó chỉ có thể nói lên một việc: Lão bản này quen biết Ngũ Châu.
Điều này cũng giải thích tại sao Ngũ Châu lại đưa mọi người đến đây ăn cơm, cũng như tại sao chiều nay lại họp để sắp xếp công việc cho mọi người.
Tô Hi biết lão bản này. Hắn không phải ai khác, chính là siêu trùm ma túy Hồ Bảo Hoa.
Phim tài liệu lúc hắn bị bắt, Tô Hi đã xem qua, không chỉ một lần. Lúc ấy Tô Hi đã cảm thấy lão bản này không giống trùm ma túy, mà giống một người làm ăn hơn. Không ngờ hắn đúng là từng mở quán cơm ở Hoành Thiệu.
Chỉ có điều... tại sao sau khi bị bắt hắn lại không khai ra giai đoạn này nhỉ?
Hay là lúc đó đài truyền hình đã cố ý cắt bỏ đoạn này?
Hồ Bảo Hoa uống rượu xong với Lý Chấn Đằng, hắn lấy điện thoại di động ra, nói với Lý Chấn Đằng: "Lão bản, ngài cho ta xin số điện thoại. Ngày kia hàng về, ta để lại cho bà chủ một ít."
Lý Chấn Đằng lập tức cảm động, hắn vốn tưởng lão bản chỉ nói khách sáo thôi, không ngờ lại thật sự muốn giữ hàng lại cho mình.
Lý Chấn Đằng cũng là người thẳng tính, hắn không nhịn được đưa tay khoác lên vai lão bản, hai người mập mạp lập tức kéo gần khoảng cách.
"Lão bản, số điện thoại của ngài là bao nhiêu, ta gọi nhá máy cho ngài một cái."
Hồ Bảo Hoa cười nói ra số của mình.
Lý Chấn Đằng gọi tới, điện thoại di động của Hồ Bảo Hoa reo lên.
Lúc này Tô Hi cũng lấy điện thoại di động ra, nhìn một chút. Quả nhiên là hắn.
Bắt đầu xâu chuỗi lại.
Tất cả manh mối đều bắt đầu được xâu chuỗi lại.
Tất cả những chuyện kỳ quái mấy ngày nay khiến Tô Hi thắc mắc vậy mà lại được khép kín vòng lặp tại bữa tiệc này.
Tại sao Ngưu Kiến Quốc lại xuất hiện ở bờ sông Vĩnh Ninh.
Tại sao Ngũ Châu lại đột xuất mở cuộc họp sắp xếp công việc.
Tại sao Ngũ Châu lại đến tửu lâu này ăn cơm.
Bao gồm cả việc... tại sao đời trước Hồ Bảo Hoa vẫn có thể trốn thoát sau khi nhà máy bị điều tra.
Khóe miệng Tô Hi hiện lên một nụ cười lạnh.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Ngũ Châu. Lúc này Ngũ Châu đang uống rượu cùng Hồ Bảo Hoa.
Miệng chén của Hồ Bảo Hoa cũng không hề hạ thấp.
Tỏ ra có phần tùy tiện.
Điều này càng chứng minh phỏng đoán của Tô Hi.
Chi tiết đã tiết lộ tất cả.
"Niên đệ, uống rượu."
Lúc này Vương Hạc nghiêng người sang, lại uống cùng Tô Hi. Chu Thanh bên cạnh cũng tham gia.
Ba người tự uống với nhau.
Trong hệ thống cảnh sát, trừ những kẻ như Cẩu Kiện Khang rất hiếm ra, học trưởng và niên đệ thường được coi là đồng minh tự nhiên.
Hôm nay Ngũ Châu gây khó dễ cho Tô Hi, hai người này liền trực tiếp đứng về phía Tô Hi.
Một mặt, quan hệ giữa bọn họ và Ngũ Châu trước nay vốn không tốt. Mặt khác, phần tình nghĩa đồng môn này là một nhân tố rất quan trọng.
Tô Hi trò chuyện rất vui vẻ với bọn họ.
Hồ Bảo Hoa lại mời mọi người ba chén rượu, khiến mọi người nhao nhao khen hay, nói lão bản tửu lượng giỏi. Hắn tươi cười rạng rỡ rời đi.
Sau khi Hồ Bảo Hoa đi, Lý Chấn Đằng vẫn còn nói: "Lão bản này không tệ nha, đúng là người biết làm ăn. Tiêu tiền chỗ này cũng thấy vui vẻ."
Mọi người nhao nhao gật đầu phụ họa.
Ngũ Châu ăn một lúc, nói ra ngoài đi vệ sinh một lát rồi rời khỏi phòng riêng.
Tô Hi viện cớ điều hòa mở hơi cao, cảm thấy hơi ngột ngạt, liền mở cửa sổ, tùy ý liếc mắt ra ngoài, thấy Hồ Bảo Hoa và Ngũ Châu đang nói chuyện vài câu ở cuối hành lang cạnh nhà vệ sinh.
Lúc này, Tô Hi nhỏ giọng nói với Vương Hạc một câu: "Học trưởng, ngươi ăn như thế này, ngày mai sẽ bị tiêu chảy đó."
Hả?
Vương Hạc lúc đó chưa kịp phản ứng.
Sau đó, Tô Hi lại càng nói rõ hơn, nhỏ giọng nhắc nhở: "Học trưởng, hai người các ngươi ăn nhiều hải sản như vậy lại còn uống rượu mạnh, ngày mai chắc chắn bị tiêu chảy."
Giọng điệu câu này có chút giống như 'Lãnh đạo cấp chính khoa quyết định, ngày mai hai ngươi sẽ bị tiêu chảy'.
Vương Hạc và Chu Thanh không phải kẻ ngốc, bọn họ lập tức hiểu ý.
Hai người đều cúi đầu không nói gì, tiếp tục ăn uống.
Đợi đến lúc sắp ăn xong, Vương Hạc đột nhiên kêu to một tiếng: "Ngọa Tào! Mải mê ăn quá, quên mất ta bị dị ứng hải sản... Ai u! ! !"
Hắn vội vàng chạy về phía nhà vệ sinh.
Biểu cảm của Tô Hi nhất thời không nén nổi.
Vương ca diễn kỹ này... có hơi cường điệu quá rồi.
Đúng là trường phái của Mã Cảnh Đào.
Lần này khiến Chu Thanh lúng túng.
Nhưng Chu Thanh hoàn toàn không làm mất mặt trường đại học cảnh sát nam, hắn diễn xuất tinh tế thâm trầm. Hắn ngồi đó, nhẹ nhàng ôm bụng, biểu cảm quặn lại như bị táo bón, trên trán còn lấm tấm mồ hôi hột.
Lý Chấn Đằng vội vàng hỏi: "Chu Thanh, ngươi sao thế?"
Chu Thanh 'yếu ớt' nói: "Ta hình như cũng hơi khó chịu."
Diễn kỹ này... đỉnh thật. So với hắn, Vương Hạc quả thực chỉ là phái thần tượng. Đây mới là đại diện kiệt xuất của hệ thống biểu diễn Stanislavsky.
Ngũ Châu lạnh lùng châm chọc: "Lợn rừng ăn không được cám mịn."
Sau đó lại liếc mắt qua cặp kính nhìn Tô Hi, hất cằm: "Đám người đại học cảnh sát nam các ngươi đều cái đức hạnh này sao? Vị cán bộ cấp chính khoa nhà ngươi đây không lẽ cũng không ăn được hải sản à?"
Tô Hi cũng dùng giọng không mấy thiện cảm đáp trả: "Không phiền Ngũ đội trưởng quan tâm, ta không sao, hải sản cỡ nào ta cũng ăn được."
Hừ!
Ngũ Châu hừ lạnh một tiếng, đứng dậy: "Tính tiền."
Nói xong, liền đi ra ngoài.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận