Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 323: Liếm chó cùng yêu đương não

Chương 323: 'l·i·ế·m c·h·ó' cùng 'yêu đương não'
Tô Hi trở lại phân cục khu Trường Thanh, về văn phòng một chuyến, vừa vặn đụng phải Âu Văn Sinh.
Âu Văn Sinh lại nhắc nhở Tô Hi một lần nữa: "Tô cục, gió thổi báo giông bão sắp đến a."
Nhìn Trịnh Tường Thành và những người khác ngày càng đắc ý, ngày càng làm càn, Âu Văn Sinh dù sao cũng có chút sốt ruột.
Tô Hi ghé vào tai hắn nói hai câu.
Âu Văn Sinh lập tức nở nụ cười.
Bởi vì hai câu Tô Hi nói lần lượt là: "Lý Quan Thành không còn đường thoát." "Ta sẽ đưa ngươi lên vị trí phó cục trưởng, hãy đi tìm những đồng chí trung thành, đáng tin và làm được việc."
Nói xong, Tô Hi vỗ vỗ vai Âu Văn Sinh, đi tới bãi đậu xe.
Lúc xuống lầu, lại đụng phải Trịnh Tường Thành.
Trịnh Tường Thành làm ra vẻ mặt tươi cười, giọng điệu âm dương quái khí hỏi: "Tô cục, cuộc họp đảng ủy ngày mai là lúc nào vậy ạ?"
Tô Hi còn chăm chú suy nghĩ một chút: "Ba giờ chiều."
Trịnh Tường Thành ra vẻ cung kính nói: "Tốt, Tô cục ngài phải tham gia đúng giờ nhé."
Trên thực tế, hắn đã nghĩ kỹ, sẽ gây khó dễ ngay trong hội nghị. Phối hợp với Cục trưởng Lý Quan Thành và bộ phận kiểm tra kỷ luật của cục công an thành phố, bắt Tô Hi đi trực tiếp từ trong hội nghị.
Cứ như vậy, uy phong của Tô Hi liền bị dập tắt hoàn toàn!
Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn không nhịn được lộ ra nụ cười.
Tô Hi hỏi: "Trịnh Tường Thành, vụ án phó hiệu trưởng trường trung học số 2 Trường Thanh mất tích là do ngươi tuyên bố dừng điều tra đúng không?"
Trịnh Tường Thành nghĩ nghĩ, có chút ấn tượng. Nói: "Đúng vậy. Tô cục, ngài cũng biết lực lượng cảnh sát của phân cục có hạn, không thể dồn quá nhiều công sức vào một vụ án mất tích, khu vực quản hạt hàng năm nhận được án mất tích thực sự quá nhiều."
"À, tốt."
Tô Hi gật gật đầu, hắn cất bước rời đi.
Trịnh Tường Thành nhìn bóng lưng Tô Hi, hắn cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh liền chuyển sang cười lạnh: Ra vẻ à! Cái thá gì chứ, 'mũi heo cắm hành, tưởng mình là voi thật'. Xem ngày mai ta chỉnh ngươi thế nào.
Tô Hi đi vào bãi đỗ xe, Hứa Nguyệt Nhi đã lái xe chờ sẵn.
Hứa Nguyệt Nhi lái một chiếc xe Jeep số sàn.
Đừng nhìn chiếc xe này vẻ ngoài hầm hố, nhưng bên trong vẫn bày đủ loại 'vật phẩm trang sức'.
Tô Hi thắt dây an toàn màu hồng phấn xong, không nhịn được cảm thán một tiếng: "Đây thật đúng là hồng Barbie tử thần* a." (*Nguyên văn: tử vong ba bỉ phấn, một meme TQ chỉ màu hồng sến và khó phối đồ)
Hứa Nguyệt Nhi cười khúc khích, nói: "Tô cục hài hước thật đấy."
Tô Hi vội vàng xua tay, thành thật nói: "Ta không giỏi hài hước lắm, toàn là đạo văn thôi."
Biểu cảm chân thành, ngữ khí giản dị.
Hứa Nguyệt Nhi cười lớn tiếng, nói: "Đúng rồi, chính là như vậy. Ha ha ha ha, ngươi hài hước thật."
Tô Hi đưa tay sờ trán mình, hắn cảm thấy con gái năm 2002 quả thực không lãnh đạm bằng người lớn tuổi năm 2024.
Điều này khiến hắn không nhịn được lại muốn kể mấy chuyện cười nhạt nhẽo.
Đời trước hắn đúng là Vua nói chuyện cười nhạt, khi đó đồng nghiệp cũng đều không biết thưởng thức.
Có điều, Tô cục vẫn nhịn được sự thôi thúc này. Dù sao, mình cũng là người đã có vị hôn thê, phải chú ý chừng mực.
Hứa Nguyệt Nhi xuất thân là phóng viên, câu hỏi của nàng tương đối nhiều.
"Tô cục, lúc các ngươi học trường cảnh sát, nữ sinh có nhiều không?"
"Khoảng hai mươi phần trăm."
"Vậy với người ưu tú như ngươi, lúc đó chắc chắn có rất nhiều cô gái thích ngươi nhỉ?"
Tô Hi xua xua tay, hắn buột miệng: "Không có, lúc đó ta chính là một thằng 'l·i·ế·m c·h·ó'."
Hứa Nguyệt Nhi rất nghi hoặc: "'l·i·ế·m c·h·ó'?"
Từ ngữ mới lạ này khiến nàng nghĩ mãi không ra.
Tô Hi cũng cảm thấy từ này có chút quá 'hèn mọn', hắn đổi cách nói: "Nên gọi là 'yêu đương não' đi."
Hứa Nguyệt Nhi vô cùng hứng thú với cái này, nàng nói: "Ngươi mau nói cho ta nghe, thế nào là 'l·i·ế·m c·h·ó', thế nào là 'yêu đương não'?"
Tô Hi nói: "'l·i·ế·m c·h·ó' là chỉ những người tự hạ thấp mình trước mặt người mình yêu, đánh mất bản thân. Không cân nhắc hậu quả, không màng đến bản thân, toàn tâm toàn ý đi nịnh nọt, lấy lòng người khác phái, thậm chí người đó còn không phải bạn gái mình."
"Vậy 'yêu đương não' thì sao?"
"Cũng gần giống vậy, là kiểu tư duy tình yêu là trên hết. Coi trọng tình yêu hơn bất cứ thứ gì, gần như mọi hành vi và lựa chọn đều xoay quanh chuyện yêu đương, đánh mất lý trí và sự độc lập cá nhân. Nhưng có hơi khác với 'l·i·ế·m c·h·ó', 'l·i·ế·m c·h·ó' là một mực nịnh nọt đối phương, còn 'yêu đương não' vẫn sẽ chú ý chừng mực trong hành vi."
Tô Hi nói đơn giản, hắn nói cũng không toàn diện.
Thuần túy là xuất phát từ bản thân mà phân tích.
Hứa Nguyệt Nhi bừng tỉnh đại ngộ: "À, đây chính là 'yêu đương não' à. Vậy ngươi nói xem, có 'thầm mến não' không?"
Tô Hi nói: "Chắc là có chứ, cái gì cũng có thể thành 'não' được. Một lòng theo đuổi sự nghiệp, có thể gọi là 'sự nghiệp não'. Tập trung tinh thần làm nghiên cứu khoa học, cũng có thể gọi là 'nghiên cứu khoa học não', còn có 'văn học não' nữa..."
Hứa Nguyệt Nhi gật gật đầu, xe dừng trước đèn đỏ, nàng hỏi: "Tô cục, vậy bây giờ ngươi là 'yêu đương não' hay là 'sự nghiệp não' vậy?"
Tô Hi nghĩ nghĩ, hắn nói rất chân thành: "Ta hiện tại là 'vì nhân dân phục vụ não'."
Hứa Nguyệt Nhi sững sờ, nàng nhìn Tô Hi, Tô Hi hoàn toàn không nói đùa, hắn nghiêm túc và chân thành như vậy.
Đã từng có lúc, năm chữ đó [vì nhân dân phục vụ] bị giải cấu, bị xem thường, thậm chí bị đem ra chế giễu, trêu chọc, nhưng lúc này, Hứa Nguyệt Nhi rõ ràng nhìn thấy tín ngưỡng đang tỏa sáng trên người Tô Hi.
Nếu là bất kỳ người nào khác nói câu này, Hứa Nguyệt Nhi đều sẽ cho rằng có phần sáo rỗng.
Nhưng Tô Hi nói, nàng tin tưởng.
Trên suốt chặng đường này, mọi việc Tô Hi làm, từng chút từng chút một nàng đều nhìn thấy rõ.
Nàng nhìn thấy sức mạnh của tín ngưỡng chân thực trên người Tô Hi.
Nàng nở nụ cười thấu hiểu.
Nàng nói: "Tô cục, kể chuyện 'yêu đương não' của ngươi đi? Ta cũng muốn biết 'yêu đương não' rốt cuộc là thế nào."
Tô Hi điều chỉnh lại vị trí ghế ngồi một chút, để mình có tư thế ngồi thoải mái hơn.
Sống lại một đời, hắn đã hoàn toàn thông suốt rồi.
Hắn nói: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là lúc đi học có thích một học tỷ. Sau khi tốt nghiệp liền từ bỏ công việc được phân công, thi vào một đồn công an ở Hoành Thiệu. Kết quả sau khi đến đó, học tỷ có lẽ cảm thấy ta đã mất đi hào quang thời đi học, liền đòi chia tay với ta."
Tô Hi nói đơn giản.
Nhưng mà, các nữ đồng chí đều giỏi 'não bổ', trong đầu Hứa Nguyệt Nhi lập tức 'não bổ' ra cả một vở kịch.
Nàng vội vàng hỏi: "Vậy bây giờ thì sao? Vị học tỷ đó bây giờ thế nào? Nàng có hối hận không?"
Tô Hi nói: "Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, không nói đến hối hận hay không."
"Nàng kết hôn chưa?"
"Chắc là chưa?"
"Sao lại nói chắc là chưa?"
Tô Hi gãi đầu, hắn có chút xấu hổ, nói: "Sau khi chia tay ta, nàng tìm bạn trai là con trai Tống Lão Hổ. Kết quả bị ta tống vào tù, phán quyết t·ử h·ì·n·h. Cha nàng cũng vì vụ án Hoành Thiệu sau đó mà bị bắt giam."
"Ờ..."
Hứa Nguyệt Nhi nhất thời không biết nói gì tiếp. Một lúc lâu sau mới nói một câu: "May mà học tỷ kia chia tay với ngươi, hai người vốn không phải người cùng đường."
Vấn đề này, thật ra đời trước Tô Hi đã có kết luận.
Đúng là như vậy.
Hai người căn bản không phải người cùng đường.
Với nền giáo dục Tô Hi nhận từ nhỏ, với tam quan của Tô Hi. Dù không chia tay Vương Đan Đan, hai người tiếp tục ở bên nhau cũng sẽ không bền lâu, thậm chí rất có thể Tô Hi sẽ là người chủ động nói chia tay.
Cho nên, cũng chẳng có gì đáng để hoài niệm.
Xe rất nhanh đã đến sân bay.
Hứa Nguyệt Nhi gọi một cuộc điện thoại, nàng lái xe về phía quảng trường gần sân bay.
Lúc xuống xe, đã có mấy chiếc xe quân đội đậu chờ ở đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận