Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 05: Chính nghĩa cùng thủ vững

Sau khi Tô Hi rời đi không lâu, Hồ giáo sư từ trong phòng đi ra, mấy canh giờ này, tâm tình của nàng luôn ở trạng thái dao động mạnh, cứ như đi một vòng Quỷ Môn Quan, tim đều treo trên cổ họng, giờ mới cuối cùng cũng xem như xong việc. So sánh ra, vẫn là Tôn lão gia tử có tâm lý vững vàng hơn, dù sao cũng từng trải qua trăm trận, mọi chuyện lớn nhỏ đều gặp rồi.
"Được rồi."
"Còn chưa ngủ sao? Lão đầu tử."
"Ta đang viết báo cáo."
"Đã lui hết về hưu nhiều năm như vậy rồi, cũng đừng nhúng tay vào chuyện bây giờ nữa, để người ta phiền." Hồ giáo sư bước tới, nàng liếc mắt nhìn, phát hiện toàn bộ đều là liên quan đến đề cử Tô Hi. Nàng không nhịn được hỏi: "Đứa trẻ này cứu mạng chúng ta, rất giỏi. Nhưng chẳng phải ông xưa nay không làm mấy việc này sao? Sao thế? Muốn nâng đỡ người trẻ tuổi này à?"
"Không phải là nâng đỡ, đứa trẻ này đúng là một cảnh sát tốt, trong mắt có chính khí. Hắn nên có tiền đồ tốt." Tôn Đồng Lâm nghiêm mặt nói: "Vì nước lựa chọn nhân tài chính là việc mà đám người già như chúng ta nên làm."
"Ông đấy. . . Cứ không chịu nghỉ ngơi." Hồ giáo sư cười trách một câu. Nàng nói: "Vũ Phi lần này nhờ có Tiểu Tô. Lần sau gặp lại Tiểu Tô, ông hỏi xem hắn có đối tượng chưa."
"Ta thấy a. Vũ Phi có vẻ có chút cảm mến Tiểu Tô. . ."
"Ai nha, Hồ giáo sư của tôi ơi. Chuyện yêu đương của người trẻ tuổi, chúng ta đám người già không nên quá can dự, mỗi người có duyên phận riêng." Tôn Đồng Lâm khoát tay.
Hồ giáo sư cằn nhằn một tiếng, đi rót cho lão gia tử cốc nước nóng, rồi đi về phòng.
"Ông nghỉ ngơi sớm một chút đi."
...
Tô Hi trở lại đồn công an Thành Đông, Lý Cương đang gà gật ngủ ở chỗ quầy tiếp tân.
Lý Cương là đội viên liên phòng, năm nay đổi thành phụ cảnh. Hệ thống công an cơ sở thường có ba loại cảnh sát, một loại là cảnh sát biên chế thuộc mảng chính trị và pháp luật, thuộc biên chế quốc gia, Tô Hi là loại này. Một loại là biên chế sự nghiệp, tuy cũng được gọi là cảnh sát chính thức, có hàm cảnh sát và cảnh hiệu. Nhưng quyền thực thi pháp luật bị hạn chế, chỉ có quyền thực thi pháp luật trong khu quản hạt, ngoài ra việc thăng tiến cũng có hạn chế, thông thường thì đến phó khoa cấp là xem như hết nấc. Còn có một loại chính là phụ cảnh, phụ cảnh không có quyền thực thi pháp luật, đãi ngộ cũng kém hơn so với cảnh sát chính thức.
Làm người hai đời, lần nữa nhìn thấy Lý Cương, Tô Hi có chút cảm khái.
Lý Cương cùng Tô Hi là thành viên của một tổ cảnh sát thuộc đội điều tra án số một.
Cũng là số ít những người bạn của hắn, ở kiếp trước cho dù sau này Tô Hi bị ném đến trấn Hà Đông khỉ ho cò gáy, hắn từ chức làm ăn buôn bán nhỏ phát tài, cũng thường xuyên đi tìm Tô Hi tụ tập, sau khi say thường tâm sự nhân sinh, Lý Cương mấy lần khóc nói: "Ta đặc biệt mẹ nó là rất muốn làm một cảnh sát tốt mà. Nếu như không có chuyện của Lý Khánh Hồng kia, có lẽ vận mệnh của chúng ta sẽ khác."
Bây giờ, Tô Hi đang sửa lại vận mệnh.
"Cương tử, đừng ngủ."
Tô Hi đi tới gõ bàn một tiếng nói, Lý Cương ngẩng đầu lên, hắn nhìn Tô Hi. "Má, ngươi vừa chạy đi đâu vậy. Trưởng phòng nổi trận lôi đình, mắng tất cả bọn ta một trận. Lão Hứa cái tên vương bát đản kia lại mắng thêm một trận nữa."
"Bọn họ đâu?" Tô Hi hỏi.
"Về ngủ cả rồi. Trưởng phòng nói, Lý Khánh Hồng kia chạy từ dưới mắt bọn ta sang Liên Đông, kêu bọn ta phải tỉnh táo lại. Đồng thời đình chỉ việc lập trạm kiểm soát. Bảo mọi người về ngủ cho ngon giấc."
Tô Hi nhíu mày, thầm nghĩ không phải là đã bị bắt rồi sao?
Sau đó hắn lại bừng tỉnh ngộ, ở kiếp trước sau khi Lý Khánh Hồng bị bắt, cũng không lập tức công bố, mà là từ người hắn moi ra một manh mối liên quan đến súng ống, tại Tây Nam đã tìm thấy một xưởng chế tạo súng trái phép dưới lòng đất.
"Cái tên Lý Khánh Hồng này cũng có chút bản lĩnh đấy, nhiều người như vậy vây bắt hắn, mà hắn còn có thể chạy ngay trước mắt chúng ta?" Lý Cương lè lưỡi cảm thán: "Không có chút tài năng thì làm sao làm nổi tội phạm."
Tô Hi cười cười, không nói gì.
"Tô Hi, ta cảm thấy ngươi vẫn nên hạ nước đối với thủ lĩnh Hứa đi. Hắn bây giờ đang nhằm vào ngươi khắp nơi, vừa rồi còn trước mặt trưởng phòng nói thái độ làm việc của ngươi không tốt, phê bình ngươi. Tiếp tục như vậy, ngươi cũng khó mà yên ổn ở đây, dù sao hắn cũng là người từng trải, hơn nữa bối cảnh rất lớn, nghe nói sắp thăng lên chức chính, không chừng sang năm liền lên chức phó." Lý Cương nói: "Nói đi cũng phải nói lại, ngươi cũng đừng có cứ nhằm vào cái khách sạn Tường Nhuận kia mãi."
Lúc Lý Cương nói những lời này, Tô Hi nhớ lại ký ức đoạn này.
Lúc hắn vừa mới vào đồn công an đường phố Thành Đông, hắn bị phân vào dưới trướng của Hứa Kiến Quân. Khách sạn Tường Nhuận là một quán rượu thuộc quản lý khu của Hứa Kiến Quân, quán rượu này thuộc dạng treo đầu dê bán thịt chó điển hình, không chỉ làm một số hoạt động mờ ám, nghe nói tầng trên còn có một cái sới bạc lớn.
Tô Hi mới tới, một lần nhận được tin báo án, chặn ở cửa sau khách sạn bắt hai gái mại dâm.
Hành động bất ngờ lần này khiến việc làm ăn của khách sạn Tường Nhuận đi xuống, khách sạn nhanh chóng phủi sạch quan hệ.
Đồn công an cũng đồng ý việc gái mại dâm không có liên quan đến khách sạn.
Nhưng Tô Hi trước sau không cho là như vậy, ba lần bốn lượt đề xuất trong sở việc Tường Nhuận chắc chắn có ổ điểm.
Nhưng trong sở vẫn không hành động.
Hứa Kiến Quân từng nhắc nhở Tô Hi, bảo hắn đừng có nhằm vào mãi không buông, còn muốn hắn đọc thêm về tầm quan trọng của phát triển kinh tế, thu hút đầu tư.
Ở kiếp trước Tô Hi không hiểu ra được ý gì.
Nhưng bây giờ Tô Hi liền rất rõ ràng, bởi vì hắn sống lại một đời biết được nhiều nội tình hơn. Quan hệ của ông chủ Tường Nhuận rất cứng, sau này phát triển càng ngày càng tốt tại thành phố Hoành Thiệu, trở thành doanh nghiệp gia nổi tiếng. Mãi đến khi có chiến dịch truy quét tội phạm có tổ chức, mới nhổ tận gốc thế lực hắc ám đã tồn tại gần 20 năm ở Hoành Thiệu.
Ô dù phía sau cùng nhau bị dọn dẹp.
Hứa Kiến Quân nằm trong số đó.
Hứa Kiến Quân là cảnh sát duy nhất của đồn công an đường phố Thành Đông năm đó không bị ảnh hưởng, ngược lại một đường thăng tiến, khi xảy ra vụ án đã ngồi lên vị trí cục trưởng công an khu Nhạc Bình.
Ở kiếp trước, Tô Hi xem những vụ án ghê rợn trên TV, hắn cảm thấy vô cùng bất lực.
Kiếp này, hắn nhất định phải trả lại cho người dân Hoành Thiệu một bầu trời trong sạch. Hắn không muốn đợi đến vài chục năm sau, người dân chỉ vào cột mốc chửi: "Cái lũ chiếm cứ hai mươi năm rồi mới đánh sập, sớm làm cái mẹ gì."
Tô Hi hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy khách sạn Tường Nhuận có hành vi vi phạm pháp luật không?"
Lý Cương do dự một lát, hắn kiên định nhìn Tô Hi: "Có, đương nhiên là có."
"Thế nhưng là, ngươi cũng biết sau lưng bọn họ không đơn giản, bọn họ đều có quan hệ với những nhân vật lớn. Hơn nữa, chúng ta cũng không có chứng cứ thực tế. Coi như có bắt được hiện trường, cũng sẽ bị bọn họ lật trắng thành đen, lần trước chẳng phải là như vậy sao? Không có ai ủng hộ chúng ta cả." Lý Cương có chút ỉu xìu đồng thời bất đắc dĩ nói.
Tô Hi lắc đầu, hắn nói: "Không, dân chúng sẽ ủng hộ chúng ta. Chỉ cần chúng ta đủ kiên định, nhất định sẽ thay đổi được một vài thứ."
"Luôn có người gánh vác chính nghĩa, luôn có người đối đầu với tội ác, tại sao người đó lại không thể là chúng ta?"
Lý Cương nhìn Tô Hi, ánh đèn màu cam có chút tối mờ, dưới gió thu lay động, chập chờn không ngớt, ánh sáng đan xen, rơi vào trên khuôn mặt đẹp của Tô Hi. Có một loại kiên định cùng chính nghĩa chưa từng có được hình thành nơi ánh sáng, tim Lý Cương cũng dần trở nên kiên định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận