Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 845: Trả thù tâm lý mạnh

Chương 845: Tâm lý trả thù mạnh mẽ
Vân Vũ Phi mang thai, hai nhà Tô - Vân sắp cử hành hôn lễ, chuyện này nhanh chóng lan truyền trong giới có vị thế, hơn nữa còn càng ngày càng lan rộng. Bởi vì Tô Mộng Du mời rất nhiều người, không ít người trong số đó là bạn cũ của cha nàng. Liễu Thanh Tĩnh cũng đang gửi thiệp mời, nhà Vân cũng đang mời, nhà Chu cũng đang mời, thậm chí Hứa lão gia tử, ngũ nãi nãi đều đang tất bật thu xếp.
Đây là điều mà lòng người hướng về.
Hơn nữa, rất rõ ràng, đây không chỉ đơn thuần là một hôn lễ.
“Đây là đang ‘lượng kiếm’ đó, đây là đang kéo đại kỳ đó! Thành lão!” Hạ Tu Thành nói với Thành Bạch Vân, nỗi lo lắng hiện rõ trên mặt hắn: “Bọn hắn bây giờ lại tụ tập một đám người như vậy, ta thấy, bọn hắn chính là nhắm vào chúng ta mà tới.” Thành Bạch Vân hơi nhíu mày, sắc mặt không vui nhìn về phía Hạ Tu Thành: “Cái gì gọi là chúng ta?” Hạ Tu Thành khoát tay: “Là ta, là nhắm vào ta mà tới.”
Hạ Tu Thành gần đây trải qua những ngày tháng rất... hốt hoảng, theo tuổi tác ngày một lớn, hắn phát hiện mình càng ngày càng suy yếu, càng ngày càng không thể chi phối quy tắc trò chơi hiện nay.
Hắn thậm chí nhận ra mình đang trơ mắt nhìn Tô Hi lớn mạnh dần lên.
Động tĩnh mà Tô Hi gây ra ở tỉnh Tây Khang quả thực là long trời lở đất. Kinh thành liên tiếp cử hai đoàn người ngựa đến đó, một vị tỉnh trưởng đã về hưu nhiều năm nói bị lục soát nhà là bị lục soát nhà ngay.
Quan trọng nhất là, Tô Hi đã làm cho Thanh Hà phát triển trở lại.
Thuộc hạ cũ của hắn ở Ủy ban Phát triển Cải cách nói cho hắn biết, lần này Tô Hi nhận được sự ủng hộ cực kỳ lớn, quốc gia đã lập rất nhiều kế hoạch cho Thanh Hà. Trong đó không thể không kể đến sự ủng hộ của Cảnh Quang.
Hạ Tu Thành tính tới tính lui, cũng không thể ngờ Cảnh Quang lại là người của Tô Minh Đức.
Trước kia Tô Minh Đức có cho Cảnh Quang tài nguyên gì đâu? Hắn cũng không hề tạo điều kiện thuận lợi gì cho Cảnh Quang thăng tiến đề bạt.
Vì sao lại thế?
Hạ Tu Thành nghĩ mãi không ra.
Bởi vì cách làm của hắn và Tô Minh Đức hoàn toàn khác biệt, Tô Minh Đức trước nay đều đi đường quang minh chính đại, làm việc đường đường chính chính.
Còn Hạ Tu Thành lại không tránh khỏi rơi vào vòng luẩn quẩn trao đổi lợi ích cá nhân.
Việc Cảnh Quang ‘lộ diện’ khiến Hạ Tu Thành vô cùng bị động và hốt hoảng, hắn đang suy nghĩ: Liệu có phải còn có những người khác giống như vậy nữa không? Nếu có một nhóm cán bộ cấp bậc như Cảnh Quang ủng hộ nhà Tô, thì ai còn có thể ngăn cản nhà Tô quật khởi một lần nữa đây?
Ai còn có thể ngăn cản hậu nhân nhà Tô đòi lại nợ máu đây?
Điều khiến Hạ Tu Thành kinh hoàng nhất chính là: năng lực cá nhân của Tô Hi.
Tô Hi và Tô Minh Đức có những điểm tương đồng, nhưng cũng có những điểm hoàn toàn khác biệt.
Điểm tương đồng là, bọn hắn đều rất có năng lực, đều rất am hiểu việc xây dựng kinh tế.
Nhưng điểm khác biệt là, Tô Hi không có lòng dạ đàn bà, hắn không theo kiểu lấy ơn báo oán, hắn càng không phải hạng người có tấm lòng rộng lượng.
Hạ Tu Thành chú ý thấy Tô Hi trên suốt chặng đường đi tới nay, trước giờ đều là có thù báo thù, có oán báo oán. Thủ đoạn của hắn tàn khốc, tôn thờ 'lấy răng trả răng, lấy mắt đền mắt'.
Hễ ai trở thành vật cản đường hắn, hắn nhất định sẽ cắn xé một cách mãnh liệt và nhanh chóng.
Thuộc hạ mà hắn yêu thích là Dịch Dương Trừng chính là chết dưới cú bổ nhào cắn xé của Tô Hi.
Hắn cho rằng tất cả mọi người không nên đánh giá thấp tâm lý trả thù của Tô Hi, hơn nữa tiểu tử này ra tay ổn, chuẩn, hung ác, hơi có chút ý vị tà ma ngoại đạo.
Tuyệt đối không thể vì hắn là cháu đích tôn của Tô Minh Đức mà cho rằng hắn sẽ giống như Tô Minh Đức.
Hắn đã nhiều lần nói chuyện này với Thành Bạch Vân.
Thành Bạch Vân là một kẻ tinh ranh, hắn chỉ dỏng tai nghe, chưa từng phát biểu ý kiến.
Bởi vì từ đầu đến cuối, hắn chưa từng trực diện bùng nổ xung đột với Tô Hi.
Hay nói cách khác, dù Chu Tích và con gái mình cố tình đòi ly hôn, hắn cũng chưa từng trở mặt với Chu Tích.
Thậm chí không hề ngáng chân Chu Tích.
Thành Bạch Vân là người quang minh lỗi lạc sao? Dĩ nhiên không phải, mà là mưu tính của hắn lớn hơn. Hắn không hy vọng vào thời điểm này lại gây cản trở cho đứa con trai có tiền đồ của nhà mình.
Lỡ như phải sống mái với Chu Tích, mặc dù có thể chèn ép con đường hoạn lộ của Chu Tích.
Nhưng chỉ e cũng sẽ làm tổn hại thanh danh của chính mình.
Hắn thậm chí nghĩ tới việc kết minh với nhà Chu, Chu Liệt lão già đó mặc dù cấp bậc không cao, nhưng lại nuôi được một đám con cái.
Người đến tuổi già, điều tranh đấu không phải là chuyện phong quang thời trẻ, mà tranh đấu ngược lại là việc ‘có người kế tục’.
Chu Liệt chính là có người kế tục, con trai ruột của hắn có tiền đồ, mấy đứa con nuôi cũng có tiền đồ, đều ở những bộ ngành có thực quyền.
Đó là một thế lực không thể xem thường.
So sánh ra, Hạ Tu Thành chính là điển hình của việc ‘không người kế tục’.
Trước khi nghỉ hưu cấp bậc của hắn cao hơn Chu Liệt không ít, nhưng bây giờ hắn lại giống như chim sợ cành cong, luôn lo lắng bị một tên nhóc ranh hai mươi mấy tuổi phản công đoạt lại tất cả.
Vì sao ư?
Không có người kế tục.
Con trai lớn của hắn bị người ta ghim chết trên bàn cơm, một phát súng bắn chết.
Con trai thứ hai lại là một tên công tử bột bất tài vô dụng.
Con gái mặc dù nghe lời, nhưng dù sao cũng chỉ là con gái.
Bây giờ lại để cháu ngoại đổi họ, dốc hết toàn lực, liều mạng dồn tài nguyên vào. Hơn nữa còn hoàn toàn bồi dưỡng theo mô hình của Tô Hi, ngược lại cũng có chút hiệu quả. Cũng đã có thể xem là tư chất trung thượng, nhưng so với kẻ thực sự là thiên chi kiêu tử như Tô Hi, lại kém xa tít tắp.
“Tô Hi là đứa trẻ tốt, khuê nữ nhà họ Vân cũng là người tài giỏi, ta nghe nói cái điện thoại đang hot nhất bây giờ chính là do con gái nhà họ Vân làm ra. Rất có phong thái của Liễu Thanh Tĩnh nha.” Thành Bạch Vân nói: “Nói một cách nghiêm túc, đây là hai nhà Tô - Liễu thông gia. thật không dám tưởng tượng con cái của hai người này sẽ ưu tú đến mức nào.” Đâm trúng chỗ đau.
Không còn gì để nói.
Hạ Tu Thành tức giận uống trà liên tục, uống hai ngụm mới bình tĩnh lại được. Hắn nói: “Thành lão, ngài thì ngồi vững trên Điếu Ngư Đài rồi. Nhưng mà, ta nghe nói lần điều tra xa này cũng đề cập tới vụ án này. Ta thông qua quan hệ, lấy được một đoạn ghi âm. Chính là con trai và con dâu ngài xúi giục Triệu Lợi Dân nhắm vào Tô Hi.” Nói xong Hạ Tu Thành lấy ra một thiết bị phát lại.
Hắn bật đoạn ghi âm đối thoại giữa vợ chồng Thành Viễn Hàng và Triệu Lợi Dân.
Thành Bạch Vân vốn rất bình tĩnh, sau khi nghe xong… Sắc mặt hắn vẫn như thường, nhưng nắm đấm sau lưng đã siết chặt.
“Lời của con gái nhà họ Vân nói, thì liên quan gì đến chúng ta?” Thành Bạch Vân thản nhiên nói: “Ai cũng biết Thành Viễn Hàng là thằng công tử bột ăn hại. Ai sẽ coi lời nó là thật chứ.” Hạ Tu Thành nói: “Ngài nghĩ rằng hai nhà Tô - Liễu sẽ không oán giận ngài sao? Thành lão, nhà Tô và nhà Liễu sụp đổ, ngài được lợi cũng không ít. Huống chi Tô Hi, cái kẻ có dã tâm như sói đó, hắn là người thích nhất mượn cớ để ra tay. Thư ký của ta Dịch Dương Trừng vì sao lại mất chức? Chỉ vì em vợ hắn xung đột với Tô Hi trên máy bay, hắn liền mượn cớ đó, nhất cổ tác khí. Phối hợp với Trương Chấn Khôn, quét sạch kẻ thù chính trị.” “Đoạn ghi âm này là do Tô Hi giao cho tổ chuyên án.” Hạ Tu Thành nói: “Không nên đánh giá thấp tâm lý tàn nhẫn của tiểu tử này. Loại người như hắn, trưởng thành từ tầng lớp dưới đáy, chịu đủ mọi ấm ức, một khi nắm được quyền hành, nhất định sẽ báo thù những kẻ đã khiến hắn chịu nhiều đau khổ...” Thành Bạch Vân mỉm cười: “Lão Hạ, sao ngươi càng sống càng hồ đồ vậy? Loại ghi âm này, ai cũng có thể làm giả được. Tòa án cũng sẽ không tin. Nếu không thì ngươi nghĩ ngươi có thể lấy được thứ này sao?” Thành Bạch Vân rất ung dung, trông hắn không hề bị thuyết phục chút nào: “Đúng rồi. Ta nghe nói Triệu Thế Hiền và Văn Minh đi lại rất gần gũi, ngươi có muốn đến nhà họ Văn xem thử không?” Thành Bạch Vân mở một cây quạt ra, hắn nói: “Ta ấy à. Bây giờ chỉ muốn tìm chút thanh nhàn thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận