Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 163: Không nên đem tiền đồ của mình làm trễ nải

Chương 163: Không nên làm lỡ tiền đồ của mình
Tính tình của các vị chủ quản cấp huyện thường không tốt lắm, thậm chí có chút "phỉ khí". Trực tiếp làm lãnh đạo cơ sở, mà không có chút tính khí nào thì không trấn áp được tình hình.
Thư ký Thư nổi tiếng nóng nảy, việc đập bàn mắng chửi người trong đại hội xảy ra như cơm bữa. Đến thị sát bên dưới, gặp phải cán bộ hương trấn làm việc bừa bãi, thường xuyên mắng đối phương cho máu chó xối đầu.
Mã Văn Quân đi theo Thư Khai Minh nhiều năm như vậy, trên người hắn cũng tự nhiên nhiễm phải loại "tật xấu" này. Ỷ vào sự giúp đỡ của bí thư Thư, hắn đã làm không ít chuyện quá đáng, thực sự không coi cấp dưới ra gì. Cho nên rất nhiều nhân viên công tác ở khu chính phủ bí mật mắng Mã Văn Quân.
Mã Văn Quân ngày thường hống hách đã quen, hôm nay lại liên tục vấp phải đá cứng, đinh mềm. Đối với cán bộ lãnh đạo mà nói, tức giận mắng chửi người, thậm chí động tay động chân ném đồ vật đều là chuyện bình thường.
Nhưng điều không bình thường là, nếu lãnh đạo tức giận, mà cấp dưới ngay cả thái độ cũng không có, lại còn đối nghịch, về khí tràng thì ngược lại áp đảo bạn. Đúng là lật ngược thiên cương.
Như vậy, vị lãnh đạo này...sẽ trở thành trò cười trên quan trường. Thậm chí còn bị cho là không có "năng lực lãnh đạo", sau này trong việc tấn thăng đề bạt, sẽ bị đánh dấu hỏi chấm.
Dù sao, tổ chức giao quyền lực cho bạn, mà bạn không thể quản lý tốt cấp dưới, vậy tổ chức tại sao lại muốn giao cho bạn nhiệm vụ trọng đại hơn?
Mã Văn Quân hít sâu hai cái. Cục diện đã vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn, hắn nghiêng người, nhìn chằm chằm Lưu Quân Đào và Lưu Mậu Thịnh: "Đây chính là thái độ của cục công an khu các người sao?"
Hắn không làm gì được Tô Hi. Hắn chỉ coi Tô Hi là một người trẻ tuổi nóng tính, mới ra đời, kinh nghiệm sống chưa nhiều, chân đất không sợ đi giày, không hiểu kính sợ quyền lực.
Nhưng hai người các ngươi lăn lộn trên quan trường nhiều năm như vậy, lẽ nào còn muốn ta dùng sức gõ hay sao? Mau trấn áp Tô Hi cho ta.
Nào ngờ, Lưu Quân Đào và Lưu Mậu Thịnh hai người liếc nhìn nhau. Lưu Mậu Thịnh không trả lời.
Lưu Quân Đào hiện tại đang ôm chặt đùi Trịnh Hiến Sách, vốn cũng không phải là người cùng một đường với Mã Văn Quân. Hơn nữa, hắn đã sớm thấy Mã Văn Quân khó chịu rồi.
Trước kia khi hắn làm phó cục trưởng, cũng không ít lần bị Đàm Đức chèn ép. Đàm Đức dựa vào cái gì mà hống hách như vậy, không phải là vì ỷ vào việc cấp trên là phó khu trưởng Mã hay sao?
Trước kia ta không có bối cảnh, không phải người đương quyền, các người xem ta là quả hồng mềm để bóp. Hiện tại, trên ta có khu trưởng Trịnh, dưới có Tô Hi, mà chính mình lại vẫn là cục trưởng, các ngươi còn coi ta là quả hồng mềm.
Chẳng lẽ ta không thể tiến bộ hay sao? Lưu Quân Đào chậm rãi nói: "Mã khu trưởng, việc tạm thời cách chức là một việc xử lý rất nghiêm túc. Cần phải có quy trình tiêu chuẩn, không phải ngài cứ nói tạm thời cách chức là có thể cho Tiểu Tô ngưng chức ngay được. Vụ án liên quan đến tiền của hắn vẫn còn rất nhiều. Đột nhiên đình chỉ chức vụ của hắn, thì công việc sẽ không thể triển khai được."
"Vậy lúc trước sao Trịnh Hiến Sách vừa nói tạm thời cách chức là tạm thời cách chức?" Mã Văn Quân buột miệng nói ra.
Hắn vừa thốt ra câu này, chính hắn cũng nhận ra mình đã lỡ lời, đi quá giới hạn. Lưu Quân Đào và Lưu Mậu Thịnh đều không lên tiếng.
Tình huống trở nên xấu hổ. Thời gian càng kéo dài, Mã Văn Quân càng mất mặt.
Đường đường là thường vụ phó khu trưởng, mà ngay cả một phó cục trưởng thuộc khu quản lý cũng không bắt được, lại còn bị đối đầu trước mặt mọi người.
Chuyện này mà truyền ra, thì uy danh quan chức của Mã Văn Quân coi như vứt đi. Cho nên, hiện tại cục diện đã là thế bất lưỡng lập.
Mã Văn Quân lấy điện thoại di động ra, hắn gọi điện báo cáo, thỉnh cầu lập tức tổ chức hội nghị khu ủy, miễn chức Tô Hi.
Cục công an khu chịu sự lãnh đạo song song của cục công an thành phố và chính phủ. Bên cục thành phố, cục trưởng Bành Vĩ Hoành và thường vụ phó cục trưởng Hà Đức Quân có quan hệ khá thân thiết với Tô Hi. Bọn họ không có khả năng tạm thời cách chức Tô Hi, đừng nói đến chuyện miễn chức.
Cho nên, muốn miễn chức Tô Hi, chỉ có thể do huyện ủy quyết định. Nhưng việc này cũng yêu cầu phải có quy trình.
Tô Hi nghe hắn gọi điện thoại, liền cười. Mã Văn Quân muốn làm lớn chuyện, chính là vừa ý của hắn.
Lên khu ủy thường ủy hội là tốt nhất, làm cho cả quan trường Nhạc Bình đều biết. Chỉ có làm cho nước đục ngầu, mới có thể thừa cơ đục nước béo cò.
Mã Văn Quân nói chuyện điện thoại xong, nhìn chằm chằm Tô Hi, ánh mắt hắn hung ác độc địa. Đây là biểu hiện hận thấu một người.
Tô Hi lại thản nhiên cười. Từ khi sống lại đến nay, Tô Hi đã sớm không còn nỗi lo lắng sau lưng.
Tâm tính của hắn bây giờ rất ổn định. Hắn chỉ muốn làm một vài việc. Muốn thay đổi một số thứ. Mã Văn Quân chính là mục tiêu hắn muốn thay đổi, muốn phá hủy.
Đã sống lại một đời, thì không thể để cho những phần tử mục nát như Mã Văn Quân nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật mấy chục năm được, cần phải nhanh chóng tống hắn vào ngục giam.
Như vậy, mới xứng đáng với bách tính một phương này. Mới xứng đáng với thời đại phát triển mạnh mẽ này.
Mã Văn Quân lạnh lùng nói với Tô Hi: "Ngươi xong đời rồi."
Tô Hi nhìn chằm chằm Mã Văn Quân, nhẹ nhàng đáp lại: "Ta cảm thấy ngươi còn xong đời trước ta đấy, ngươi tin không?"
"Buồn cười." Mã Văn Quân cười lạnh một tiếng, hắn không coi lời của Tô Hi ra gì. Một phó cục trưởng sắp bị miễn chức mà cũng dám nói ta xong đời, ngươi nghĩ ngươi là ai, bí thư Thư sao?
Mã Văn Quân xoay người, nói với Lưu Quân Đào và Lưu Mậu Thịnh: "Bây giờ đến bàn chuyện gọi tổng giám đốc Trần Chất Bân đến, hiện tại mấy đồng chí bên chính pháp ủy đều đang ở đây. Theo quy định, các người sau khi gọi đến hoàn thành công tác thì phải lập tức thả Trần Chất Bân ra."
Lưu Quân Đào nghe vậy, nhìn về phía Tô Hi. Tập đoàn Bart là doanh nghiệp trọng điểm của khu Nhạc Bình, đóng góp tài chính cho khu Nhạc Bình không nhỏ. Cho nên, đối với việc này, Lưu Quân Đào cũng không dám chỉ trích quá mức.
Tô Hi nói: "Cục trưởng Lưu, Trần Chất Bân không thể thả được nữa, lát nữa ta sẽ thông báo cho người nhà."
Mã Văn Quân tức giận không kiềm được, chỉ vào Tô Hi: "Dựa vào cái gì mà không được thả, hả! Ngươi biết ngươi đang làm gì không?"
Tô Hi rất bình tĩnh nói với hắn: "Tôi biết chứ. Tôi đang thực hiện chức trách vốn có của một cảnh sát nhân dân. Còn anh thì sao, Mã phó khu trưởng. Cái bộ dạng xấu xí bây giờ của anh, cực kỳ giống như tay sai, hộ viện của địa chủ thời xưa."
"Ngươi..." Mã Văn Quân chỉ vào Tô Hi: "Ngươi chờ đó."
Hắn trực tiếp gọi điện thoại cho thư ký của Thư Khai Minh, hắn thêm mắm dặm muối miêu tả lại hành vi của Tô Hi ngày hôm nay. Bao gồm việc cầm súng mang Trần Chất Bân của tập đoàn Bart đi, cùng việc ngang nhiên la lối trong văn phòng, từ chối thả người.
Hắn còn cố ý kiến nghị khu ủy trực tiếp miễn chức Tô Hi. Thư Khai Minh nghe xong lời miêu tả thêm mắm dặm muối của hắn, lập tức nổi trận lôi đình. Sau khi hỏi Mã Văn Quân vài câu, liền bảo Mã Văn Quân đưa điện thoại cho Tô Hi.
Tô Hi nhận lấy điện thoại.
"Bí thư Thư."
Thư Khai Minh kìm nén lửa giận, nói: "Đồng chí Tiểu Tô. Mau chóng thả người. Phá án thì phải để ý phương pháp, đừng để việc này ảnh hưởng đến sự phát triển kinh tế của doanh nghiệp dân doanh ở khu ta."
Trước đó, ông ta đã biết chuyện này rồi, ông ta cho rằng Mã Văn Quân chắc chắn sẽ làm tốt. Ai ngờ cái tên Mã Văn Quân vô dụng này, ngay cả tình huống nhỏ như vậy cũng không khống chế nổi, còn cần phải để chính mình đích thân ra mặt.
Tô Hi trả lời: "Bí thư Thư, hiện tại vụ án này không thuộc quyền quản lý của cục công an khu ta nữa rồi. Thực ra thì ngược lại, ta rất muốn thả người, nhưng không có quyền quyết định chuyện này."
Thư Khai Minh hỏi: "Sao lại thế? Vụ án này không phải đang ở cục công an khu sao?"
"Bí thư, chúng ta cùng các đồng chí đội 3 trực thuộc đội tổng cấm ma túy của công an tỉnh cùng nhau đốc thúc vụ án này. Qua điều tra phát hiện vụ án này liên quan đến một vụ buôn lậu thuốc phiện quy mô lớn xuyên tỉnh. Đội tổng cấm ma túy đã trực tiếp tiếp quản vụ án, cục trưởng Triệu Thế Thành đã tuyên bố thành lập tổ chuyên án rồi."
"Việc này thì liên quan gì đến Trần Chất Bân?"
"Tình tiết cụ thể của vụ án thì tổ chuyên án không muốn tiết lộ." Tô Hi trả lời.
"Ngươi..." Thư Khai Minh như có một hòn đá chặn ở ngực.
Ông ta cố gắng hít sâu một hơi, nói với Tô Hi: "Tiểu Tô, cậu còn trẻ tuổi thì có chút bồng bột, muốn làm chuyện lớn. Điều này rất tốt. Hơn nữa, cậu cũng được lãnh đạo tỉnh coi trọng. Nhưng mà, cậu phải nghĩ cho rõ, dù sao công an tỉnh cũng ở thành phố. Đừng tự làm lỡ tiền đồ của mình."
"Tôi đã biết, thưa bí thư."
"Biết là tốt."
Thư Khai Minh cúp điện thoại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận