Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 559: Tìm kiếm đột phá khẩu

Chương 559: Tìm kiếm đột phá khẩu.
Ngụy Hiển Phong có ngữ khí vô cùng thân thiết, vô cùng nhiệt tình. Sau một hồi khách sáo qua loa bằng những lời nói thông thường làm màn dạo đầu, sau đó kéo vào làm quen: “Ngô Bộ Trưởng, trước đây lãnh đạo cũ của ta là Thái Khải Vân, lão bí thư có quan hệ rất tốt với Chu Liệt, lão bộ trưởng, họ cùng một nhà. Mười lăm năm trước, ta còn đi theo lão lãnh đạo đến nhà Chu Bộ Trưởng một chuyến, lúc đó ta cùng ngài và thư ký Sa Chính Cương có gặp mặt một lần, chớp mắt mười mấy năm trôi qua. Lúc đó mọi người đều nói sau này sẽ thường xuyên liên hệ, không ngờ lại có cơ hội gặp mặt, đã mười lăm năm sau.”
Lời này của Ngụy Hiển Phong vừa nói ra. Không chỉ có sắc mặt của Ngô Đồng Tân hơi đổi mà biểu lộ của Tô Hi cũng thoáng thay đổi. Lúc Ngô Đồng Tân nhấn xuống miễn đề, Tô Hi đã biết ý nghĩ của Ngô Đồng Tân, nhưng bây giờ Ngụy Hiển Phong đột nhiên nhắc đến tên của Chu Liệt, chuyện này có hơi khó xử....
Ngô Đồng Tân nói: “Ngụy bí thư, lão đồng chí Thái Khải Vân là tấm gương của chúng ta. Chu Lão đã không ít lần nói muốn chúng ta học tập sự liêm khiết, thanh bạch, dám vì dân mà làm quan của ông ta.”
“Đúng đúng đúng. Lão bí thư đã dạy bảo dìu dắt tôi, tôi luôn ghi nhớ trong lòng. Ngô Bộ Trưởng, ngày mai tôi đến Gia Châu, không biết Ngô Bộ Trưởng có thời gian không, tôi muốn nói chuyện với ngài về tình hình Gia Châu, tôi là cán bộ đi ra từ Gia Châu, tôi có tình cảm sâu đậm với Gia Châu, hiện tại Gia Châu xuất hiện một vài vấn đề, về công về tư, tôi đều phải làm gương mẫu.”
Ngô Đồng Tân trả lời: “Ngụy bí thư, tôi vừa đến Gia Châu, công việc bộn bề, lịch trình sắp xếp rất kín. Nếu như ngài không chê, có thể đến tổ chuyên án dùng cơm làm việc, tâm sự ôn chuyện cũ. Đương nhiên, nếu như có chuyện tương đối lo lắng thì chúng ta liên lạc qua điện thoại cũng được.”
Ngụy Hiển Phong thật sự rất gấp. Cho nên, hắn thở dài, sau đó nói: “Ngô Bộ Trưởng, bây giờ ngài có thời gian không? Tôi nói ngắn gọn về tình hình Gia Châu cho ngài biết.”
“Vậy thì tốt quá, Ngụy bí thư, tôi đang cần tài liệu về phương diện này đây. Tôi hiện tại có nửa tiếng đồng hồ.”
“Ngô Bộ Trưởng, tình hình Gia Châu từ trước đến nay vốn rất phức tạp. Từ trong lịch sử mà nói, Gia Châu bên này có cái gọi là truyền thống ‘ven biển ăn biển’. Ngay từ thời Minh, đã có ngư dân bản địa mạo hiểm ra biển làm giao dịch với người nước ngoài. Cho nên, có thể nói, tình trạng buôn lậu đã nhiều lần cấm nhưng không hết.”
“Dân phong Gia Châu vô cùng nhanh nhẹn dũng mãnh, dân chúng dám đánh dám liều, không phục quản giáo, trong lịch sử đã xảy ra rất nhiều lần tụ tập đánh nhau. Cho nên, khi xử lý những vấn đề này, chính phủ phần lớn tương đối ôn hòa. Lúc tôi làm việc tại Gia Châu, cũng từng xử lý vấn đề này, nói chung là chỉ bắt tội phạm tại trận, không truy cứu lại quá khứ. Dù sao, điều này cũng liên quan đến sinh kế của dân địa phương...”
Ngụy Hiển Phong nói nhỏ nhẹ. Ngô Đồng Tân nói: “Minh bạch, hiểu rõ.”
Ngụy Hiển Phong thấy ngữ khí của Ngô Đồng Tân hòa hoãn. Trong lòng hắn hạ một quyết tâm nào đó. Hắn nói tiếp: “Dựa vào tình hình lúc đó, tôi và các đồng chí đã đưa ra một số chính sách điều chỉnh. Chúng tôi hỗ trợ một công ty ngoại thương là tập đoàn Đông Thăng, yêu cầu họ kéo theo người dân lúc đó chuyển đổi mô hình kinh doanh. Xí nghiệp này cũng nhanh chóng đạt được thành tích. Sau này tôi nghe nói, nó đã trở thành doanh nghiệp nộp thuế nhiều nhất của Gia Châu, cải cách của chúng ta coi như có thể tuyên cáo thành công.”
“Bất quá, trong quá trình chuyển đổi, cũng khó tránh khỏi sẽ xảy ra một vài vấn đề. Hiện tại tôi chỉ lo tập đoàn Đông Thăng không nghiêm ngặt chấp hành theo chính sách.”
Ngụy Hiển Phong nói với Ngô Đồng Tân. Hắn gần như là nói rõ ý định. Hắn không còn cách nào khác. Ngô Đồng Tân xuống để điều tra vụ án, tập đoàn Đông Thăng thực hư xảy ra vấn đề. Hiện tại hắn chỉ có hai con đường để đi, một là khi vụ án này bùng nổ, trước khi định tính hoàn toàn, giải quyết Ngô Đồng Tân điều tra vụ án, để Ngô Đồng Tân loại bỏ hắn ra. Một con đường khác là đi tìm ủy ban tỉnh, lấy việc triệt để quy hàng làm cái giá, đổi lấy việc ủy ban tỉnh bảo vệ hắn. Làm quan đến vị trí của hắn, hắn biết rõ, không thể dựa vào đối kháng để giành chiến thắng, đó là tư duy của những băng đảng sống cùng nhau. Đến cấp bậc này của hắn, việc đứng vào hàng ngũ mới là quan trọng nhất.
“Ngụy bí thư, cảm ơn sự nhắc nhở của ngài. Chúng tôi nhất định sẽ tiến hành điều tra nghiêm ngặt với tập đoàn Đông Thăng, nếu bọn họ làm trái chính sách, vi phạm pháp luật, làm loạn kỷ cương thì sẽ không dễ dàng tha cho đâu.”
Ngô Đồng Tân đáp lại.
Ngụy Hiển Phong tiếp tục nói: “Tôi thay mặt bốn triệu phụ lão hương thân Gia Châu cảm tạ Ngô Bộ Trưởng. Ngày mai mốt tôi đến Gia Châu, còn có một số việc chi tiết muốn trao đổi trực tiếp với ngài.”
Ngô Đồng Tân không nói gì thêm, hắn nhìn cấp dưới một chút. Cấp dưới nói: “Bộ trưởng, có một cuộc họp khẩn.”
“Không nói nữa!” Ngô Đồng Tân dập điện thoại của Ngụy Hiển Phong.
“Xem ra vị bí thư Ngụy Hiển Phong này rất quan tâm đến tập đoàn Đông Thăng. Tập đoàn Đông Thăng vừa mới lọt vào tầm mắt của tổ chuyên án, bí thư chính pháp ủy tỉnh đã gọi điện đến. Tô Hi đồng chí, áp lực phá án của cậu ở Việt Đông đúng là không nhỏ.” Ngô Đồng Tân nói với Tô Hi.
Sau đó, hắn nhìn khắp bốn phía. Các thành viên khác trong tổ chuyên án như Hướng Bác Hoa, Điền Phong không dám tiếp xúc ánh mắt của Ngô Đồng Tân.
Ngô Đồng Tân nói tiếp: “Càng như vậy, càng phải điều tra. Tôi thấy vị bí thư Ngụy này nói không kỹ càng, nói không chính xác, hai ngày nữa còn muốn đưa quà lớn cho tôi nữa.”
Ngô Đồng Tân mang thân phận phó bộ trưởng xuống đốc thúc vụ án này, ý chí của hắn quyết định giới hạn cao nhất của vụ án. Hiện tại, mũi dùi của hắn đã nhắm vào Ngụy Hiển Phong. Vậy... Mọi người đều biết nên làm như thế nào. Lần này, Ngô Bộ Trưởng muốn làm một vụ lớn.
Hướng Bác Hoa âm thầm gật đầu, hắn đến đây là đại diện cho chính phủ tỉnh toàn lực ủng hộ Tô Hi. Cái gọi là toàn lực ủng hộ, chính là không có giới hạn cao nhất. Huống chi, bản thân Ngụy Hiển Phong vốn đã bấp bênh, vụ án Đông Vịnh, thư ký của hắn đã bị bắt. Nếu như thêm một đòn nữa, Ngụy Hiển Phong hơn phân nửa sẽ ngã ngựa, ai cũng cứu không được hắn.
Sau đó, Ngô Đồng Tân sắp xếp công việc. Tinh nhuệ mà hắn mang đến lập tức tiến hành đối chiếu kiểm tra toàn diện vụ án buôn lậu. Còn Tô Hi thì đi thẩm vấn Lâm Tiểu Binh.
Tô Hi ngồi đối diện Lâm Tiểu Binh, Lâm Tiểu Binh rũ đầu xuống, gần đây hắn đã bị Bành Khải Toàn tra tấn không ít, nhưng hiệu quả không mấy rõ ràng. Lâm Tiểu Binh hầu như không tiết lộ thông tin hữu ích nào. Những gì hắn khai đều là bịa đặt, nói rằng người liên hệ với hắn là một con chó đen, mỗi tháng hắn ném một vạn vào hòm thư, ngày hôm sau đến thùng rác thứ hai ở đường Đông thì lấy hàng. Tất cả đều liên hệ một chiều, dựa vào ký hiệu đồ án, không cần đến thông tin hiện đại. Hắn còn ra vẻ phối hợp cảnh sát làm nhân vật phác họa, kết quả vẽ ra người giống cục trưởng công an thành phố Hầu Bân đến bảy phần. Lâm Tiểu Binh hiện tại rõ ràng là lợn chết không sợ nước sôi.
Lúc Tô Hi bước vào phòng thẩm vấn, đã xem qua tài liệu lý lịch mà cảnh sát cung cấp.
“Lâm Tiểu Binh, ngươi có quan hệ thế nào với Lâm Phi Phàm?” Tô Hi hỏi.
Lâm Tiểu Binh sửng sốt.
“Ta xem lý lịch của ngươi một chút, ngươi và Lâm Phi Phàm là bạn học cấp một, cấp hai. Em gái của ngươi còn gả cho Lâm Phi Phàm. Nhưng, cảnh sát thăm hỏi những người quen của ngươi, họ nói em gái ngươi là con nuôi.”
“Cha ngươi mất sớm, trên còn có một người mẹ. Nghe nói, ngươi là hiếu tử.”
“...” Tô Hi đọc một tràng.
Lâm Tiểu Binh nói: “Tô Cục Trưởng, tôi từng nghe nói về ngài. Ngài không cần thẩm vấn nữa, tôi biết mình hẳn phải chết không nghi ngờ.”
“Giác ngộ của ngươi ngược lại rất cao.” Tô Hi nói: “Tâm sự về Lâm Phi Phàm đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận