Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 213: Tiểu Tô đến tiến bộ a

Chương 213: Tiểu Tô đúng là tiến bộ nha
Hứa Thanh Lam quy hoạch con đường này không hề nghi ngờ là một con đường tiền đồ tươi sáng. Ai cũng biết, làm tốt ở hai nơi thì sẽ thành đại quan. Hơn nữa còn có Hứa Thanh Lam chiếu cố. Tô Hi tại văn phòng Tỉnh ủy có thể có được càng nhiều cơ hội học tập, cũng có thể kết giao được nhiều mối quan hệ, để tương lai tự mình đảm đương một phương có thể không ngừng hấp thụ chất dinh dưỡng.
Nghe được Hứa Thanh Lam nói như vậy, Tô Hi đương nhiên rất cao hứng. Nhưng mà, hắn là một người có mục tiêu rõ ràng: "Cảm ơn ngài, thư ký. Vụ án này thật sự không thể tiếp tục tiến lên sao?"
"Là có thể tiếp tục tiến lên, nhưng mà, tổ chuyên án không thể kéo dài thời gian quá lâu. Nhạc Bình trải qua sóng gió này, cũng cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức." Hứa Thanh Lam nói: "Lãnh đạo bên Bắc Viện, cũng cần phải nhanh chóng có báo cáo."
Những gì Hứa Thanh Lam nói đều là thực tế. Nàng dù sao không phải Tô Hi đã từng sống hai kiếp, nàng không biết tập đoàn Chấn Đông rốt cuộc là cái loại gì. Nhưng chứng cứ trước mắt cho thấy, tập đoàn Chấn Đông không trực tiếp tham gia kinh doanh, mà so với đó thì mọi chuyện xấu đều do tập đoàn Bart làm, Chấn Đông chỉ là lấy lợi.
Đương nhiên, tập đoàn Chấn Đông khẳng định có hậu thuẫn, điều này có thể xác định, nếu không bọn họ không thể tùy tiện vét nhiều tài nguyên của các xí nghiệp nhà nước như vậy. Trên thực tế, trong lời khai của Trần Đường, Chu Đức Bang, Thư Khai Minh, biểu hiện rất rõ ràng rằng bọn họ đã nhận sự chào hỏi ám chỉ từ hai đời phó chủ nhiệm tỉnh chính phủ, nhất là Đào Kim Trung.
Thực ra, mục tiêu đã rất rõ ràng. Đó chính là Dịch Dương Trừng. Hứa Thanh Lam mới đến, nhất là Hạ gia liên tục gọi điện cho nàng, hy vọng nàng và Dịch Dương Trừng hợp tác chung sức. Dịch Dương Trừng là thư ký của lão gia tử Hạ Tu Thành, thuộc dòng chính. Hạ Tu Thành và lão gia tử nhà họ Hứa có quan hệ không tệ, vẫn còn là thông gia. Nhị tỷ của Hứa Thanh Lam gả cho nhà Hạ lão Tam.
Mặc dù Hứa Thanh Lam rất không thích loại hành vi chào hỏi này, nhưng cũng không thể kết luận chuyện này có liên quan đến Dịch Dương Trừng. Nếu một khi bắt đầu điều tra, thì đó chính là tuyên chiến với Dịch Dương Trừng. Hứa Thanh Lam không muốn đứng đầu sóng ngọn gió. Nhưng nếu trong Tỉnh ủy thường ủy có những người khác toàn lực giúp Tô Hi điều tra ra, nàng sẽ không giúp đỡ Dịch Dương Trừng, thậm chí có thể âm thầm hỗ trợ.
Quan trường là vậy, bề ngoài thì gió êm sóng lặng, nhưng bạn không bao giờ biết khi nào sẽ bị đẩy vào vòng xoáy. Thời cơ, thứ tự ra mặt, vô cùng quan trọng.
"Tiểu Tô, ta đề nghị là tạm thời đóng băng. Tạm thời đóng băng không có nghĩa là không điều tra, nhưng cần một thời cơ tốt."
Hứa Thanh Lam rất thẳng thắn nói: "Với những chứng cứ hiện tại, có thể cho tập đoàn Chấn Đông một bài học, để bọn chúng nhả ra một số lợi ích đã kiếm được. Nhưng nếu như ngươi muốn đánh sập tập đoàn Chấn Đông giống như đã đánh sập tập đoàn Bart, thì vẫn còn thiếu rất nhiều."
Tô Hi hiểu rõ. Đạo lý này hắn hiểu. Chỉ là, thời cơ khi nào sẽ đến?
Hứa Thanh Lam nhìn đồng hồ tay một chút, lại nhìn lịch trình, nói: "Ngày mai ngươi còn ở tỉnh thành không? Tối cùng nhau ăn cơm."
Tô Hi trả lời: "Ngày mai ta có lẽ phải đi Hỗ Hải một chuyến, Hứa thư ký. Mẹ ta ở bên đó làm việc, cần ta qua đó."
"Vậy cũng được." Hứa Thanh Lam gật gật đầu, nói: "Cho ta gửi lời hỏi thăm mẹ của ngươi. Cảm ơn bà vì quốc gia đã nuôi dưỡng một đứa con tốt như vậy."
"Cảm ơn thư ký."
"Không cần phải khách sáo như vậy."
"Dạ, Hứa dì."
Hứa Thanh Lam cười, nàng kéo ngăn kéo, lấy ra một chiếc đồng hồ đeo tay: "Đây là quà ta mang từ kinh thành về cho ngươi, mãi vẫn chưa có cơ hội tặng."
Tô Hi nhìn thấy hộp đồng hồ, hắn có chút "bất lực". Sao mấy lãnh đạo cấp bộ này đều thích tặng đồng hồ vậy? Ta đã có ba cái rồi. Bộ trưởng Chu Tích tặng cho ta một cái, bộ trưởng Vu Quảng Thông tặng ta một cái, bây giờ thư ký Hứa Thanh Lam lại muốn tặng ta một cái. Ta đâu có nhiều tay đến thế để đeo đồng hồ.
"Cầm lấy đi." Hứa Thanh Lam đứng dậy, nhét vào tay Tô Hi.
Tô Hi đành phải nhận lấy...
Từ văn phòng của Hứa Thanh Lam đi ra, Tô Hi nhìn đồng hồ đeo tay... Đây là chiếc đồng hồ bộ trưởng Vu Quảng Thông tặng cho mình.
Ba giờ 35 phút chiều.
Đinh linh linh! Điện thoại di động của hắn vang lên, là Đường Hướng Dương gọi đến.
"Đường thúc." Tô Hi thân thiết nói.
"Tiểu Tô, dạo này con làm rất tốt đó nha. Nghe lão lãnh đạo nói, thành phố Hoành Thiệu, khu Nhạc Bình từ trên xuống dưới bị con bắt đi vào 2 cán bộ cấp sở, 11 cán bộ cấp phòng, 21 cán bộ cấp khoa. Nghe nói được mệnh danh là ‘Quỷ Kiến Sầu’ trong quan trường đó."
"Đường thúc, đây là do Hứa thư ký lãnh đạo mới có được thành quả ban đầu này ạ."
"Ha ha, đúng đấy. Biết nói lời hay ghê." Đường Hướng Dương ở đầu dây bên kia nói: "Tối nay chú đến Tinh Thành họp, có thời gian chú sẽ qua Hoành Thiệu."
"Đường thúc, con đang ở Tinh Thành nè. Nếu không tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi?"
"Được. Khoảng 3 tiếng nữa chú tới, con tới cửa hàng chính của Hoa Thiên chờ chú nhé."
"Dạ, được ạ."
Tô Hi cúp điện thoại.
Bên này vừa cúp máy xong, chẳng bao lâu thì điện thoại di động của Tô Hi lại vang lên.
Hắn cầm lên xem xét, lại là điện thoại riêng của bộ trưởng Chu Tích. Hắn vội vàng bắt máy: "Bộ trưởng Chu, ngài khỏe ạ."
Đối với bộ trưởng Chu Tích, Tô Hi rất tôn kính. Nhưng hiển nhiên không có cảm giác thân cận như đối với Đường Hướng Dương. Dù sao, Đường Hướng Dương là Đường thúc mà. Đó là một người đã hết lòng nâng đỡ mình, mình quen biết với bộ trưởng Chu Tích cũng là do Đường thúc giới thiệu, làm người không thể quên nguồn gốc.
"Tô Hi, ta nghe Trịnh Hiến Sách nói, cháu đến tỉnh thành à?"
"Dạ, thưa bộ trưởng. Cháu báo cáo công việc với thư ký Thanh Lam ạ."
"Vụ án của tổ chuyên án làm sao rồi?"
"Cũng sắp xong rồi ạ, còn một số công việc kết thúc."
"Ừm." Chu Tích gật gật đầu, ông trầm ngâm một lát, như là đã hạ một quyết tâm nào đó, ông hỏi: "Tối nay cháu có kế hoạch gì không?"
"Thưa bộ trưởng, Đường thúc... Trưởng phòng Đường từ tỉnh phía Bắc tới họp ạ. Tối nay cháu cùng ông ấy ăn cơm." Tô Hi không nghĩ nhiều, buột miệng nói.
Nói xong, hắn cảm thấy hình như mình đã bỏ qua cái gì đó. Nhưng nghĩ lại, đã hẹn ăn cơm với Đường thúc rồi, nếu bây giờ lại vì bộ trưởng Chu Tích giơ cành ô liu mà hủy hẹn, thì thật là quá không đúng. Cũng chẳng khác gì Quách Bác cả.
Lúc này, bộ trưởng Chu Tích ở đầu dây bên kia như bị dội một gáo nước lạnh: "..."
Đường thúc, đi ăn cơm với Đường thúc? Tốt, tốt, tốt, Đường Hướng Dương, anh tới cũng thật đúng lúc.
"À, được."
Chu Tích cúp điện thoại. Ông điều chỉnh lại hô hấp một chút. Cầm hồ sơ mở ra xem. Gần đây, ông đang đau đầu vì chuyện lấp các vị trí còn trống, dù sao thì một cái hố chỉ có một củ cải, có quá nhiều người tìm đến ông, hy vọng có thể xuống đó chiếm chỗ.
Ông xem một lúc, tâm trí hoàn toàn không thể tập trung. Không phải chứ… cái ông Đường Hướng Dương này rốt cuộc là chuyện gì thế? Chu Tích cầm điện thoại di động lên, tự mình gọi điện thoại đến.
Đường Hướng Dương nhanh chóng bắt máy: "Bộ trưởng, có gì chỉ thị ạ?"
"Tôi nghe nói hôm nay anh đến họp, tối nay có kế hoạch gì chưa?"
"Ơ..." Trong lòng Đường Hướng Dương có chút hoảng hốt: Bộ trưởng đây là quan tâm tôi sao? Bộ trưởng Chu Tích vậy mà vẫn còn nhớ đến tình xưa, còn nhớ tới tôi. Trong lòng ông ta không khỏi mừng thầm. Có thể nhận được sự quan tâm của lãnh đạo là một vinh dự lớn.
Nhưng, mình đã hẹn với Tiểu Tô rồi, cũng không thể "bỏ bom" Tiểu Tô được. Cho nên, ông ta vẫn kiên quyết nói: "Bộ trưởng, ngài có thời gian không? Tám giờ tối tôi đến chỗ ngài báo cáo công việc."
Tám giờ? Tám giờ thì ông đã ăn uống xong với con trai tôi rồi. Tôi còn nghe anh báo cáo cái gì nữa chứ?
Chu Tích nói thẳng vào vấn đề: "Tối nay cùng nhau ăn cơm đi, lâu rồi không có ôn chuyện với anh, gọi thêm Thế Thành, còn có các môn sinh bạn cũ nữa."
Tê! Đường Hướng Dương lập tức hít một hơi sâu, bộ trưởng Chu Tích đây là đang ám chỉ gì vậy? Đây là muốn đề bạt các môn sinh bạn cũ của tôi sao? Vậy thì mình phải nắm chắc cơ hội này thôi. Đúng, phải gọi cả Tiểu Tô. Tiểu Tô đúng là đã tiến bộ nha...
Bạn cần đăng nhập để bình luận