Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 654: Thuần thục

Tô Hi tiếp tục gọi hàng: “Các ngươi như vậy không những không giải quyết được vấn đề, sẽ chỉ làm vấn đề càng lớn. Các ngươi rời xa nơi chôn rau cắt rốn đi ra làm việc cũng là vì kiếm tiền, đều là muốn cuộc sống tốt hơn.”
“Còn có công nhân Lịch Thanh Hán, những yêu cầu của các ngươi ta sơ bộ hiểu rõ một chút, chúng ta khu ủy khu chính phủ sẽ tiến hành cẩn thận nghiên cứu.”
Tô Hi lớn tiếng gọi. Lúc này, có người của Lịch Thanh Hán hướng Tô Hi hô: “Tô Bí thư, ngài phải cho chúng tôi một câu, chúng tôi đến cùng có thể hay không lấy được số tiền thuộc về mình, chúng tôi là có cổ phần đó.”
Tô Hi trả lời: “Chỉ cần các ngươi có căn cứ pháp luật, pháp luật tán thành hợp đồng cổ phần của các ngươi. Ta nhất định kiên định ủng hộ các lợi ích hợp pháp của các ngươi.”
Câu nói này của Tô Hi rất có khí phách. Hắn ở Đông Minh là người có tín nhiệm.
“Bây giờ, mọi người ai về nhà nấy. Chờ chính phủ xử lý tiếp sau, nếu các ngươi có nhiều tình huống muốn phản ánh, hoan nghênh đến khu ủy hoặc phòng làm việc chính pháp ủy khu ủy tìm ta. Nếu như ta không có ở đó, hãy giao tài liệu cho người của phòng làm việc. Ta nhất định sẽ xem.”
Tô Hi nói, đám người dần dần tản. Cũng không có ai nói vì cái gì ta phải tin ngươi. Dân chúng bản địa ở Đông Minh đều biết Tô Hi lợi hại.
Khi những công nhân Lịch Thanh Hán này rời đi, những công nhân xây dựng ở bên kia cũng không có tan. Những người này phần lớn là người đồng hương kéo theo đồng hương, trong số những người này có một phần rất lớn là những người đầu đường xó chợ. Bọn họ sống bằng "đánh nhau dàn xếp chuyện", bọn họ không quan tâm Tô Hi là ai. Bọn họ cũng sẽ không đi tìm hiểu những gì Tô Hi từng làm.
Tô Hi đợi một lúc, đợi đến khi đa số công nhân Lịch Thanh Hán rời đi, chỉ còn lại mấy chục người quần chúng vây xem. Tô Hi xoay người lại, nói với những công nhân xây dựng: “Các ngươi cũng giải tán đi.”
“Chúng ta không giải tán, người địa phương bắn chết người, chúng ta muốn một lời giải thích.” Có người lớn tiếng hô: “Các ngươi chính là giúp đỡ người địa phương.”
Bành Khải Toàn đứng lên, hô: “Chúng ta đã khống chế hung thủ nổ súng, đồng thời bắt giữ một nhóm người tham gia ẩu đả.”
Lại có người hô to: “Dựa vào cái gì mà bắt người của chúng ta, bọn chúng động thủ trước.”
Âm thanh càng lúc càng kịch liệt. Không ít người đều lấy côn sắt, dao rựa ra. Quần chúng phẫn nộ. Nhìn qua có xu thế muốn làm lớn chuyện. Tô Hi khẽ nhíu mày, tính chất ở bên này không phải là tự phát. Tô Hi nháy mắt ra dấu cho Bành Khải Toàn.
“Ta hiện tại nói cho các ngươi biết, các ngươi lập tức buông các loại vũ khí đang cầm xuống, rời khỏi nơi này.” Tô Hi cảnh cáo nói: “Ta biết trong các ngươi có không ít người là cái gọi là ăn cơm giang hồ, nhưng ta cũng không sợ nói cho các ngươi biết, ta Tô Hi từ trước đến nay không tin tà. Ta cho các ngươi 5 phút đồng hồ để bỏ vũ khí xuống, rời khỏi nơi này. 5 phút đồng hồ không rời đi, cảnh sát vũ trang công an chuẩn bị thanh tràng.”
Tô Hi vừa ra lệnh một tiếng. Bên dưới ngay từ đầu còn có chút bạo động, đến khi Bành Khải Toàn rút súng lục từ bên hông ra. Bành Khải Toàn hạ lệnh: “Chuẩn bị chấp pháp!”
Cảnh sát vũ trang, dân binh, công an đều làm tư thế chuẩn bị, các loại trang bị phòng bạo lực dựng lên. Trong đám người sáu bảy trăm người có vài người bắt đầu tản ra. Vẫn có vài người đứng bất động tại đó.
Tô Hi không kéo dài thời gian, nhân lúc bên kia đang trong giai đoạn hỗn loạn, trực tiếp ra lệnh động thủ! Cảnh sát vũ trang, công an, dân binh… cùng nhau tiến lên, Tô Hi cũng đích thân xông lên trận. Ánh mắt Tô Hi rất xảo quyệt, hắn đều bắt những kẻ cầm đầu, những kẻ “mặt lạnh” tay cầm vũ khí. Không đến 30 phút đồng hồ, cảnh sát vũ trang, công an và dân binh liền khống chế bốn năm trăm người, mặc dù có không ít người chạy trốn nhưng đã không còn khả năng gây sóng gió nữa. Tô Hi trực tiếp sắp xếp cho cảnh sát vũ trang trói tất cả bọn họ lại, đồng thời kiểm kê ghi vào danh sách các loại dao, súng tự chế và côn sắt đã thu được.
“Lão Bành, toàn bộ đăng ký vào hồ sơ. Nhất định phải khóa chặt những người tổ chức, phải bắt thật nhanh.” Tô Hi nói: “Tập hợp nhiều người như vậy, tay cầm hung khí, nghiêm trọng khiêu chiến quyền uy của Đông Minh. Nhất định phải xử lý thật nặng, nếu không bắt một vài người làm điển hình, thì sau này Đông Minh xây dựng phát triển không cần làm gì nữa, trên công trường có chút chuyện lại tìm người đánh nhau, vậy Đông Minh còn muốn phát triển hay không?”
“Nhất định phải nhổ tận gốc những thế lực đen chiếm giữ ngành xây dựng!” Tô Hi nói.
Bành Khải Toàn vội vàng nhận mệnh.
Lúc này, Âu Văn Sinh từ một bên đi tới: “Tô Bí thư, quả thật là phải có ngài. Làm việc rất nhanh chóng, tôi cũng không dám ra lệnh kiểu như thế.”
Tô Hi vỗ vỗ vai Âu Văn Sinh: “Lão Âu, khiêm tốn rồi.”
Âu Văn Sinh thật tâm khâm phục Tô Hi. Đương nhiên, thái độ của hắn cũng thực sự hạ xuống thấp. Hắn hiểu rõ hiện tại xếp hạng ở khu ủy so với Tô Hi cao hơn, khi nói chuyện và hành động thì vẫn cung kính nhưng không dám có nửa điểm lơ là. Hành động lần này của Tô Hi diễn ra hết sức sáng chói. Ở khu Đông Minh, cũng chỉ có hắn mới có thể giải quyết chuyện này. Chỉ có hắn mới có thể làm cho những người công nhân già Lịch Thanh Hán rời đi, cũng chỉ có hắn mới dám hạ lệnh thanh tràng bắt người. Tô Hi vừa ra tay đã nắm chắc chủ động.
Lúc này, có một người đàn ông mập mạp vội vàng chạy tới, lúc trước hắn vẫn luôn ngồi trong chiếc xe Mercedes không xa, nhìn thấy Tô Hi hạ lệnh thanh tràng, đồng thời bắt nhiều người như vậy. Hắn thở hồng hộc nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi. Âu khu trưởng, Tô phó bí thư......” Thoáng một cái, hắn liền đưa hai tay lên vẫy như có ý hòa giải. Người này mang theo sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay, chiếc nhẫn vàng trên tay cũng rất dễ thấy. Vô cùng phù hợp với hình tượng ông chủ công trường.
“Ngươi là ai?” Tô Hi nhìn hắn, ánh mắt không thiện ý.
“Tô phó bí thư, ta là Lý Bưu, tổng quản lý của Liên Hợp Địa Sản. Đây đều là hiểu lầm cả thôi, đầu óc công nhân nóng lên nên đã làm ra......”
Tô Hi không đợi hắn nói xong, hỏi: “Ngươi là đại diện nhà đầu tư? Dự án này là ngươi phụ trách?”
“Đúng vậy, đúng vậy ạ.”
“Đi. Ngươi đi theo chúng ta một chuyến, chúng ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi.” Tô Hi vẫy tay gọi Bành Khải Toàn, Bành Khải Toàn lập tức mang hai gã công an cảnh sát to cao tới, một người đứng trái, một người đứng phải phía sau Lý Bưu.
Sắc mặt Lý Bưu đại biến: “Tô Bí thư… Tôi không có tham gia mà. Chuyện này không liên quan gì đến tôi hết.”
“Ta chỉ mời ngươi trở về phối hợp điều tra, chuyện lớn như vậy xảy ra, ngươi là người chủ quản dự án, ngươi cảm thấy bản thân mình không có chút trách nhiệm nào sao?” Tô Hi nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi có biết chuyện này có tính chất gì không?”
Lý Bưu có thể thấy rõ vẻ hoảng hốt, hắn vội vàng nói: “Tô Bí thư, tôi có thể gọi điện thoại được không?”
“Không được, xin phối hợp với công việc của chúng tôi.” Tô Hi cự tuyệt.
Lý Bưu muốn nói gì đó, đã không có cơ hội. Bành Khải Toàn cho công an cảnh sát dẫn hắn lên xe. Bành Khải Toàn đi tới, Tô Hi tiện tay vỗ vỗ bụi trên quần áo hắn. Lại chỉ vào chiếc máy quay phim vẫn đang ghi hình từ đầu đến giờ ở bên cạnh, nói: “Bành Cục trưởng. Trước ống kính máy quay, phải chú ý một chút hình tượng đấy.”
Bành Khải Toàn cười cười. Sau đó, hắn nói với Tô Hi: “Tô Bí thư, vẫn là theo cách của ngài, thật hả giận. Nên khuyên giải thì khuyên giải, nên thanh tràng bắt người thì thanh tràng bắt người, nếu là đổi lại người khác, còn không biết sẽ lôi kéo tới chuyện gì.”
“Sau này ngươi cần phải giữ vững lập trường. Không nên thả người không nên thả, những vụ án cũ phải xử lý thật nghiêm.” Tô Hi dặn dò.
“Tô Bí thư, ngài yên tâm. Không có chỉ thị của ngài, không ai có thể từ chỗ tôi ép mang người đi.” Bành Khải Toàn bảo đảm với Tô Hi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận