Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 680: Còn nghĩ nhường ngươi qua cái hoàn chỉnh cuối tuần đâu

Khổng Vân Minh vô cùng hưng phấn. Công việc của hắn tràn đầy nhiệt huyết. Sự khích lệ lớn lao từ thư ký Chu Tích đã giúp hắn tin tưởng chắc chắn rằng con đường sự nghiệp của mình sẽ bằng phẳng. Vì thế, vào tối thứ năm, hắn chủ động mở tiệc chiêu đãi cán bộ Đông Minh Khu, gồm 2 phó xử cấp và 11 cán bộ chính khoa cấp. Trên bàn tiệc, mọi người đều ra sức nịnh bợ, vây quanh hắn mời rượu. Với vai trò bí thư khu ủy, hắn là quyền uy tuyệt đối ở đây. Chỉ cần hắn hắt hơi một cái, những người xung quanh cũng sẽ giật mình. Tại Đông Minh Khu này, bất cứ thứ gì hắn muốn đều có thể lập tức thành hiện thực. Hắn chỉ cần tùy ý chỉ một điểm trên bản đồ Đông Minh Khu và nói muốn xây công viên, phòng cải cách phát triển sẽ ngay lập tức dẫn đầu... Các bộ phận nhanh chóng phối hợp, chưa đến ba ngày, bản quy hoạch sẽ nằm trên bàn của hắn. Đây chính là ma lực của quyền lực. Có người có thể chống cự được sắc đẹp, có người có thể chống cự được tiền tài, nhưng không ai có thể chống cự được quyền lực. Trong lúc rượu vào lời ra, phó khu trưởng thường trực khu ủy Mã Học Đông đã nhắc đến Tô Hi, hắn ta nói Tô Hi ngang ngược càn rỡ, coi trời bằng vung. Hắn còn thêu dệt thêm mắm thêm muối sự việc Tô Hi xô xát tại khu ủy hôm qua, mô tả Tô Hi thành một tên ác ma chà đạp quyền uy của bí thư khu ủy. “Tô Hi hiện tại ỷ vào danh hiệu anh hùng cảnh sát, nắm trong tay cái cán dao của hệ thống công an, muốn gì làm nấy, chẳng coi ai ra gì. Thậm chí còn tra cả người liên lạc của thư ký, đây chẳng khác gì Hạng Trang múa kiếm. Hắn đâu có đụng xe của người liên lạc, hắn đang đánh vào mặt Khổng bí thư.” Mã Học Đông căm phẫn nói: “Loại người như vậy, tuyệt đối không thể để ở lại Đông Minh. Không thể để hắn muốn làm gì thì làm như thế được, báo chí nói không sai, tên tiểu tử này đang dùng trò cảnh sát trị khu. Vì vậy, chúng ta cần phải liên hợp lại, phản ánh lên thị ủy và tỉnh ủy, phải điều hắn đi!” Mã Học Đông vừa dứt lời, mọi người đồng thanh hưởng ứng: “Đúng vậy, phải điều hắn đi!” “Chúng ta sẽ theo sát bước chân của bí thư.” “Chúng ta phải cùng bí thư thống nhất đường lối.” “Ai đứng ra xin thỉnh nguyện thư, tôi xin ký đầu tiên.” Tình thế vô cùng sôi sục. Nguồn năng lượng của những người này thật đáng kinh ngạc. Toàn những người đứng đầu khu phố trọng yếu, hoặc những người đứng đầu các cục quan trọng. Việc những người này tập hợp lại chắc chắn sẽ được lãnh đạo cấp trên xem trọng. Ngồi bên phải Khổng Vân Minh, trưởng ban tổ chức khu ủy Tăng Hải có chút lo lắng, hắn là nội ứng do Âu Văn Sinh cài vào bên cạnh Khổng Vân Minh, đồng thời cũng là người mà bí thư thị ủy Phạm Mạnh Sinh, thị trưởng Âu Văn Hi đã dặn dò phải trợ giúp Tô Hi. Tình thế hiện tại quả thực khiến hắn cảm thấy khó xử. Với cương vị công tác tổ chức, trong lòng hắn nghĩ có nên đứng ra ngăn cản không. Ngay lúc này, Khổng Vân Minh lên tiếng. Hắn nói: “Phó bí thư tỉnh ủy Chu Tích gần đây đang tiến hành điều tra nghiên cứu tại Gia Châu thị, đây là đợt điều tra nghiên cứu đầu tiên của ông ấy sau khi nhậm chức. Trước đây, bí thư chính pháp tỉnh ủy Hạ Chỉ Vân cũng đã chọn Gia Châu làm địa điểm điều tra nghiên cứu đầu tiên, tại sao lại như vậy?” “Bọn họ đang lo lắng về các vụ án ở Gia Châu. Tôi tin rằng thông tin của mọi người đều rất nhanh nhạy, chắc hẳn mọi người cũng nghe được chuyện hôm qua tôi đứng cạnh Chu thư ký lớn tiếng khiển trách phó thường vụ sở công an tỉnh Tào Truyện. Sau đó, Chu thư ký đã gọi riêng tôi đến Gia Châu Tân Quán để nói chuyện. Nội dung cụ thể thì tôi không nói.” “Nhưng có một điều, mọi người cần phải ghi nhớ. Sau này trong công tác tuyên truyền, phải giảm thiểu tầm ảnh hưởng của Tô Hi. Chúng ta đã thổi phồng hắn quá mức rồi.” Khổng Vân Minh nói xong thì không nói thêm gì nữa. Mã Học Đông tiếp lời ngay, hắn nói: “Mọi người xin truyền tay xem một chút, đây là thỉnh nguyện thư của các cán bộ các cấp ở Đông Minh Khu mà tôi đã chuẩn bị. Nếu không có vấn đề gì, xin mọi người ký tên vào.” Mã Học Đông đưa thỉnh nguyện thư xuống. Người đầu tiên nhận được là bí thư đảng tổ kiêm cục trưởng cục thẩm kế Đông Minh Khu Lý Minh. Lúc đầu ông ta còn ậm ờ vài câu vô thưởng vô phạt, nhưng một khi đã đặt bút ký tên, vậy thì không còn đường lui nào nữa. Mà tình thế bây giờ là như thế này. Không ký tên thì chắc chắn sẽ đắc tội Khổng Vân Minh. Hơn nữa Khổng Vân Minh đang hoàn toàn nắm thế chủ động, lại còn có thư ký Chu mới đến và thư ký Hạ Chỉ Vân chống lưng. Là người đứng đầu ở Đông Minh Khu, ông ta không có lý gì để thua cả. Lý Minh do dự hồi lâu rồi cũng đặt bút ký tên. Sau đó truyền cho người tiếp theo. Tiếp theo là cục trưởng cục tư pháp Triệu Phương Trình, ông ta cũng ký tên. Rất nhanh, thỉnh nguyện thư đã được truyền một vòng, mọi người đều đã ký tên, cuối cùng đến lượt trưởng ban tổ chức khu ủy Tăng Hải. Tăng Hải nhận lấy thỉnh nguyện thư xem, bên trên tràn đầy những chữ ký, ông ta nói: “Không có vấn đề gì.” Sau đó, ông ta đưa thỉnh nguyện thư cho Khổng Vân Minh. Khổng Vân Minh cũng không thèm liếc qua, hắn đứng dậy, nâng ly rượu lên, cùng mọi người chúc mừng. Sau khi bữa tiệc tan, Khổng Vân Minh nói với Tăng Hải: “Ngày mai mở hội nghị thường ủy khu ủy, anh sẽ phát biểu trong hội nghị, phê bình những vấn đề về tác phong của Tô Hi. Trước tiên sẽ khui chuyện này ra tại cuộc họp thường ủy khu ủy, sau đó chờ khi tôi ra hiệu, mọi người hãy cùng nhau trình lên bản thỉnh nguyện thư này.” Tăng Hải gật đầu. “Làm tốt nhé, đợi giải quyết xong Tô Hi, anh lên làm phó bí thư khu ủy. Anh chững chạc hơn Học Đông.” “Cảm ơn thư ký.” Khổng Vân Minh vỗ vai Tăng Hải, hài lòng rời đi. Đây là một buổi liên hoan thành công, một buổi liên hoan hoàn mỹ. Trong lòng Khổng Vân Minh còn tự đặt ra một định nghĩa: một trang sử hoàn toàn mới của Đông Minh đang dần được mở ra. Sau đó, hắn gọi điện thoại cho Tiểu Vũ, nhưng Tiểu Vũ nói cô không ở Đông Minh, cô ấy đã đến nhà một người chị em ở Đông Loan. Khổng Vân Minh có chút bực bội, hắn lại gọi cho Tiểu Thanh. Tiểu Thanh là tình nhân của một ông chủ khác đưa cho hắn. Tuy không thông minh và ân cần như Tiểu Vũ, nhưng cũng biết nghe lời. Điều quan trọng nhất là, bây giờ Khổng Vân Minh không thể tách rời khỏi Tiểu Vũ, Tiểu Vũ đã quản lý gọn ghẽ cái “nghề phụ” của hắn, việc mua quan bán chức, hay làm ăn công trình, thậm chí là việc sắp xếp nhân sự, tất cả đều thông qua Thanh Vũ Trà Quán. Tiểu Vũ đã làm nổi danh tiếng của mình. Mà Tiểu Vũ không tham lam, cô ta chỉ lấy phần mình xứng đáng nhận được, tiền đều liên tục mang vào tài khoản của hắn, hoặc là mua nhà ở cho hắn tại Đông Minh. Hắn ghé qua một lần, tủ lạnh đã chất đầy đồ ăn, dưới nệm giường cũng toàn là tiền. Hắn thật vui mừng. Nam nhi sống ở đời, vốn nên như thế. Say ngủ trên gối mỹ nhân, tỉnh dậy nắm quyền thiên hạ.... Tăng Hải đã báo cáo lại danh sách cho Âu Văn Sinh. Âu Văn Sinh cảm thấy tình hình quá khẩn cấp, liền gọi điện cho Tô Hi. Tô Hi nói: “Biết rồi.” Tô Hi rất bình tĩnh, hắn duỗi lưng một cái: “Vốn còn định để hắn trải qua một cuối tuần trọn vẹn.” Cúp điện thoại, Tô Hi lấy điện thoại di động ra bấm số gọi điện thoại. Sáng thứ sáu. Tô Hi không đến khu ủy, công việc của hắn ở đó gần như bị bỏ mặc, hắn đến ủy ban phát triển và cải cách thành phố tìm Cổ Vĩ Châu. Tô Di Phương vẫn như mọi ngày đến làm việc, vẫn đang nhâm nhi cà phê. Uống được một nửa, anh ta nhận được điện thoại liền đặt chén cà phê xuống và đi ra ngoài. Tô Di Phương vừa đi không lâu, Hà Vân Tùng đã đến. Hắn vẫn ngẩng cao đầu, giữ dáng vẻ ngạo mạn, hách dịch như thường lệ. Mọi người thấy hắn đều xu nịnh gọi: “Hà khoa”, hoặc là “Hà chủ nhiệm”. Hắn rất hưởng thụ cảm giác này. Cũng như thời tiết hiện tại, ấm áp nhưng không oi bức. Đẹp nhất nhân gian tháng năm. Nhưng rất nhanh, hắn nhìn thấy vật chướng mắt. Chén cà phê của Tô Di Phương. Hắn nhíu mày, đi qua, tùy tiện ném nửa ly cà phê vào thùng rác, còn mỉa mai một câu: Loại rác rưởi bày biện bừa bãi này đáng lẽ phải dọn sạch khỏi khu ủy rồi mới phải. Lời này của hắn mang ẩn ý, mọi người đều hiểu rõ. Hà Vân Tùng hống hách, Tô Di Phương nhẫn nhịn, tất cả đều thu vào trong mắt mọi người. Ngay lúc này, Tô Di Phương dẫn theo năm người đàn ông trung niên đi vào. “Hà Vân Tùng!” Giọng của Tô Di Phương vang dội, to hơn bình thường vài quãng....
Bạn cần đăng nhập để bình luận