Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 96: Chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau sấn a

Tô Hi đứng ở phía sau nhà vệ sinh trên sườn núi nhìn xuống, hắn hỏi: "Lão La, phía bên kia là địa phương nào vậy?"
La Văn Vũ nói: "À, bên kia là Khí Phối Thành, có không ít quán trọ, đám lái xe tải đường dài thường hay nghỉ ngơi ở đó."
Tô Hi nghe câu này, lập tức giật mình. Bởi vì tên hung thủ bị bắt cuối cùng, năm đó chính là lái xe tải, chạy đường dài khắp nơi.
"Đi, qua bên kia xem sao."
Tô Hi dẫn La Văn Vũ, hai người men theo sườn núi đi xuống dưới, đến phía dưới thì thấy một bức tường vây nhỏ, rất dễ dàng lật qua, rồi vượt qua một con mương thoát nước, đã đến Khí Phối Thành.
Đến bên này, chỗ sửa xe lại không thấy mấy cái, nhưng có không ít cô gái ăn mặc hở hang đi lại trên đường.
Năm 2001, lái xe tải chạy đường dài rất có tiền. Vì vậy, những nơi họ dừng chân cũng nảy sinh rất nhiều tệ nạn, mại dâm là thứ rõ rệt nhất.
Một thứ bí mật khác là m·a t·ú·y, một số lái xe tải sẽ bị người có mưu đồ khác dụ dỗ, dùng "đá" để nâng cao tinh thần.
Tô Hi và La Văn Vũ đi dạo khắp nơi, khi màn đêm buông xuống, lượng người ở đây tăng lên khi các xe tải đổ về.
Vị trí địa lý của Hoành Thiệu rất tốt, đường bộ rất phát triển, là một trong những đầu mối đường sắt quan trọng của cả nước, rất nhiều hàng hóa trên đất liền sẽ từ nơi này không ngừng đi khắp cả nước, thậm chí toàn thế giới.
Xe tải với vai trò là một mắt xích vận chuyển cũng trở nên rất thịnh vượng.
Tô Hi và La Văn Vũ tìm một quán rượu nhỏ ngồi xuống, gọi ba món mặn một món chay, thêm hai người một bình rượu.
Hai người nói chuyện nhỏ, chủ đề đều là về phong tục tập quán ở Hoành Thiệu.
Cảnh sát hình sự khi ra ngoài nơi công cộng sẽ không bàn về vụ án.
Đây là đạo đức nghề nghiệp.
Hai người đang ăn cơm, một cô gái trang điểm lòe loẹt tới phát danh thiếp: "Soái ca, muốn nghỉ chân không? Có em gái 18 tuổi đó."
Tô Hi khoát tay xua cô ta đi.
Cô ta lại ghé sát bàn bên cạnh: "Ông chủ, muốn nghỉ chân không?"
"Sao cô lại kêu họ là soái ca mà gọi tôi là ông chủ thế hả? A!" Một anh tài xế bàn bên cạnh kéo cô ta lên trêu ghẹo.
Cô ta cười nói: "Vì bọn họ không có nhiều tiền như các anh mà. Nhìn họ là biết loại nghèo rớt mùng tơi rồi, sao sánh được với mấy anh đại gia như các anh."
"Nha, cũng được đó. Lão Lý, bà này đúng là tinh mắt, nhìn ra chúng ta giàu nứt đố đổ vách luôn."
"Đúng vậy, chúng tôi làm nghề này ai cũng có Hỏa Nhãn Kim Tinh cả, nhìn một cái là biết ngay. Ông chủ, ở chỗ chúng tôi có mấy em gái rất trẻ đó, chỉ cần bóp là ra nước ấy...."
"Đi đi đi, không có hứng thú, chỗ của mấy người tháng trước còn dính vụ HIV, ai dám chơi với mấy người."
Một gã khác thô bạo xua đuổi cô ta đi.
Người này đuổi cô môi giới đi xong, nói: "Hoàng ca, Hắc ca. Muốn chơi thì cũng phải tìm chỗ trong sạch mà chơi, chứ chỗ trong sạch mới sướng."
"Bọn mình chạy xe suốt, có thời gian đâu mà chơi chỗ trong sạch chứ. Chẳng phải toàn dùng tiền giải quyết rồi xách quần đi sao?"
"Ông không hiểu gì rồi. Tôi nói cho ông hay, chỗ gần đây thôi có một nhà máy bông, ở đó toàn là gái quê, muốn bao nhiêu em trẻ có bấy nhiêu."
Tô Hi vừa nghe xong câu này thì tay gắp thức ăn cũng khựng lại, La Văn Vũ cũng nhận thấy vẻ khác thường của Tô Hi.
Lúc này, Tô Hi cầm bao thuốc lá của La Văn Vũ để trên bàn, rồi đi đến chỗ bàn kia: "Huynh đệ, huynh đệ, hút không, hút không."
Hắn phát thuốc một vòng, trên mặt đầy nụ cười, nói: "Mấy vị lão ca, em vừa nghe các anh nói thích chơi gái quê, tranh thủ cơ hội học hỏi một chút. Bọn em lái xe tải, bình thường không đạp ga thì phanh với ly hợp, chán chết đi được. Cũng muốn tìm gì đó giải khuây."
"Lão ca, hay là mình nhập bọn đi, đều là anh em lái xe tải cả mà." Tô Hi nói với La Văn Vũ, thuận tiện nháy mắt ra hiệu.
La Văn Vũ rất thông minh, anh khoát tay, trả lời: "Tiểu Tô, con tôi lớn như vậy rồi, không có tham gia mấy cái chuyện của bọn trẻ tụi bây đâu. Tụi bây cứ nói chuyện đi!"
Câu nói này của La Văn Vũ chọc mọi người cười phá lên, người được gọi là lão Lý vội vàng nói: "Nhìn là biết lúc còn trẻ chơi nhiều rồi, bây giờ thì hết chơi nổi."
Tô Hi thừa cơ ngồi xuống bên cạnh lão Lý, cầm đũa lên rất tự nhiên hòa vào câu chuyện.
"Lão ca, kể em nghe chuyện nhà máy bông gái quê xem nào. Em còn chưa có vợ, nhưng mà cũng thèm. . . hì hì."
"Vậy em nghe đây, mấy cô công nhân nhà máy bông ai cũng duyên dáng hết đó, em mà muốn lấy vợ thì sẽ chọn đến hoa cả mắt."
Lão Lý nói: "Hồi trước lão Triệu tổng hay dẫn tôi đi tham quan, mắt tôi muốn lồi ra ngoài luôn."
Hoàng ca hỏi: "Lão Triệu nào cơ?"
"Triệu Chí Bằng đó, còn Triệu nào nữa. Chuyên chạy tuyến Liên Đông đấy."
"Gã này còn thiếu tôi 500 tệ đấy, chết giẫm mà còn bày đặt ăn ngon. Bây giờ hắn còn lái xe tải không?"
"Vẫn chạy chứ, nhưng không chạy thường xuyên. Nếu ông muốn đòi tiền thì chờ ở đây đi, mai mốt thế nào hắn cũng đến."
"Tôi thật mẹ nó mai mốt phải đi Trường Châu rồi, ông mà thấy hắn thì giúp tôi đòi cái nợ 500 tệ này nhé, tôi chia cho ông 200."
Hai người nói chuyện về Triệu Chí Bằng.
Tô Hi Tuy Nhiên ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã cảm xúc dâng trào, vì Triệu Chí Bằng chính là hung thủ giết người.
"Thôi chuyện mấy cô công nhân nhà máy bông đi, cái tên Triệu ca Triệu Chí Bằng đó chắc cũng ngủ không ít hả?" Tô Hi hỏi.
"Ha ha, theo hắn kể là phải hai con số rồi đó. Hắn còn nói, mấy cô gái quê này một khi ngủ rồi thì dính người lắm. Mà gặp mấy anh tài xế tải như tụi mình, chơi không tới hai hiệp là đã phải đầu hàng xin tha rồi. Hắn còn kể hay vô nhà vệ sinh của nhà máy bông để xả, nó kích thích lắm!"
Đến lúc này La Văn Vũ cũng quay mặt sang.
Tô Hi cười nói: "Vậy hắn không sợ bị bắt à?"
"Thường ai mà đi bắt chứ. Hắn còn nói nhà vệ sinh của nhà máy chỉ dành cho mấy cô, mà làm quá thì con gái có nghe cũng không dám bén mảng vào đó nữa. Đó là một bí mật công khai."
"Triệu ca này đúng là cao thủ. Nếu rảnh anh giới thiệu cho tiểu đệ làm quen với hắn cái nha, em cũng muốn thử."
"Em đẹp trai hơn Triệu Chí Bằng nhiều, hắn mặt mụn đầy sẹo kia mà, mấy cô gái tin mấy lời ba hoa chích chòe của hắn chắc. Em cứ thoải mái mà đi dạo vòng vòng, nói không chừng có cô nào để ý đến thì sao."
Một bàn người càng nói chuyện càng ăn ý.
Tô Hi trong lòng cũng càng chắc chắn hơn.
Hắn đã xác định Triệu Chí Bằng chính là hung thủ, cùng với tin tức hắn nhìn thấy sau này trên TV giống nhau như đúc, Triệu Chí Bằng trước đó chạy vận tải, mặt mũi đầy sẹo mụn, chiều cao phù hợp.
Ăn xong, Tô Hi nhanh tay đi thanh toán tiền.
Hoàng ca, Hắc ca, Lý ca cứ khen Tô Hi hào phóng, còn muốn mời Tô Hi đi mát xa, xoa bóp chân, Tô Hi nói xe còn đang sửa, qua đó còn phải coi chừng, lỡ bị trộm dầu, trộm xăng thì thành một chuyến đi công cốc mất.
Ba người vội gật đầu nói phải.
Tô Hi cùng Lý ca đổi số điện thoại, còn nói nếu mai mốt Triệu ca đến, nhất định phải mời bọn họ đi ăn cơm, học chút bản lĩnh cua gái.
Lý ca nói: "Tiểu Thư, người bạn này của em anh kết giao rồi đấy, rộng rãi quá chừng. Chuyện cua gái em cứ giao cho anh, sau này chúng ta còn qua lại với nhau được, đều là anh em làm vận tải cả mà, có gì giúp đỡ nhau."
Tô Hi gật đầu liên tục.
Sau khi bọn họ rời đi, Tô Hi và La Văn Vũ lại đi dạo một vòng.
La Văn Vũ hỏi Tô Hi: "Tô cục, có phải anh đã phát hiện ra điều gì rồi không?"
Tô Hi không trả lời La Văn Vũ, mà nói với anh: "Ngày mai theo tôi đi gặp Lý Tân Thiên."
"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận