Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 37: Muốn không bám vào một khuôn mẫu đề bạt trọng dụng

Chương 37: Muốn phá cách đề bạt trọng dụng
Cúp điện thoại, Lưu Khánh Vân ngồi trên ghế suy tư rất lâu. Rồi sau đó, hắn quyết định việc tốt thì khoe ra, việc xấu thì che đậy, đem tin tức về việc phá vụ án 1020 báo cho Bí thư Hầu. Bí thư Hầu vô cùng cao hứng, bài báo trên « Kinh đô nhật báo » mang đến cho ông ta áp lực rất lớn, nếu như vụ án này không phá được, dư luận sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến thành tích khảo hạch của ông ta. Cũng may hiện tại vụ án đã nhanh chóng được phá.
"Nhất định phải khen thưởng thật tốt nhân viên phá án lần này, đây chính là tấm danh thiếp vang dội trước mặt nhân dân cả nước, bao nhiêu lãnh đạo mỗi ngày đều xem « Kinh đô nhật báo ». Cậu xem có thể liên lạc với phóng viên của tờ báo đó, để bọn họ đưa tin về việc chúng ta phá án thần tốc." Bí thư Hầu nói.
Lưu Khánh Vân nhanh chóng bổ sung: "Đài truyền hình trong tỉnh cũng chuẩn bị xuống phỏng vấn."
"Tốt, cậu bảo các đồng chí chuẩn bị một chút, nếu cần, tôi có thể đích thân ra mặt."
Lưu Khánh Vân như con sâu trong bụng Bí thư Hầu, sao có thể không biết ý của thư ký, vội nói: "Bí thư Hầu, đã liên lạc với đồng chí Phùng Vũ rồi."
"Không sai," Bí thư Hầu khen ngợi qua điện thoại: "Cậu làm việc càng ngày càng chu đáo."
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Lưu Khánh Vân nhẹ nhàng thở ra.
Hắn không hề nhắc đến chuyện của tập đoàn Tường Nhuận, cũng không hề đả động gì đến Tô Hi.
Bởi vì Bí thư Hầu không biết hắn có liên quan đến tập đoàn Tường Nhuận, đồng thời hắn cũng không muốn Bí thư Hầu tiếp tục chú ý đến sự tồn tại của Tô Hi.
Lúc này, Tống Hổ Sơ gọi điện thoại đến. Giọng điệu rất khách khí, nói đều là chuyện của bộ môn. Nhưng nói gần nói xa đều là hy vọng Lưu Khánh Vân giúp đỡ, vớt Hạ Bằng Huy ra.
Lưu Khánh Vân hỏi thăm Tống Hổ Sơ tình hình cụ thể về Hạ Bằng Huy.
Tống Hổ Sơ kể cho Lưu Khánh Vân đầu đuôi sự tình.
Lúc này Lưu Khánh Vân mới biết hành vi của Hạ Bằng Huy ác liệt đến mức nào: "Chém người trên đường, còn đánh lén cảnh sát!"
"Chúng tôi đã thỏa thuận xong giá hòa giải với bên kia rồi, hơn nữa người bị thương chỉ là một phó cảnh sát." Tống Hổ Sơ giải thích ở đầu dây bên kia: "Ngài cũng biết hiện tại công trình đang gấp rút, việc giải tỏa bên này chúng tôi chỉ có thể dùng chút thủ đoạn. Xây dựng thành phố, không thể chậm trễ chút nào."
"Chuyện này, không đặt lên bàn cân thì không có bốn lượng, đặt lên thì hơn ngàn cân."
Lưu Khánh Vân nói.
"Có lên bàn cân hay không, chẳng phải là chuyện một câu nói của ngài sao?" Tống lão hổ nịnh nọt nói: "Ngài nói giúp Phùng Vũ một tiếng, bảo anh ta gây áp lực với cái tên cảnh sát phá án đó, bên tôi nguyện ý bồi thường tiền thuốc men cho vị phó cảnh sát bị thương kia."
"Ngươi có biết cảnh sát phá án là ai không?"
"Nghe nói là một dân cảnh nhỏ tên là Tô Hi."
"Vụ án 1020 gây chấn động cả nước hai ngày nay biết không? Chính là do cậu ta phá đêm qua. Ngươi cho rằng Phùng Vũ lúc này sẽ đi ra mặt nói giúp chuyện này sao?" Lưu Khánh Vân hỏi ngược lại: "Ngươi cho rằng toàn bộ hệ thống cảnh sát Hoành Thiệu này, có ai dám lúc này đi gây áp lực với cậu ta không?"
"..."
"Nếu ngươi có thể thuyết phục được Tô Hi thì thuyết phục, nếu không thể, đề nghị của ta là bỏ tốt giữ xe. Bảo tên coi trời bằng vung kia gánh hết mọi chuyện, tránh cho rước họa vào thân."
"Nhưng..." Tút tút tút!
Tống lão hổ còn chưa nói hết lời, Lưu Khánh Vân đã cúp điện thoại, hắn ngày càng hối hận khi hợp tác với loại người xã hội này, đầu óc không tỉnh táo, luôn muốn dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Bốp!
Tống lão hổ hung hăng đập điện thoại di động xuống bàn.
Vị ngoan nhân nổi tiếng Hoành Thiệu này năm nay 45 tuổi, chải đầu bóng mượt, đeo kính gọng vàng, trông rất nhã nhặn, nhưng trên thực tế tâm địa nham hiểm, làm việc ác vô kể.
"Cha, Lưu Khánh Vân nói thế nào?" Tống Tường Huy ở bên cạnh hỏi.
"Hắn bảo chúng ta đi tìm Tô Hi nói chuyện. Nếu không xong thì chuẩn bị cho Tam Mao vào tù."
"Tìm Tô Hi nói chuyện, hắn là cái thá gì... nói chuyện cái rắm." Tống Tường Huy nổi giận, hắn quay người lại: "Phong Ngưu tử, gọi mấy anh em đến, đi cùng tao diệt thằng đó."
Bộp bộp bộp!
Tống Hổ Sơ cầm cái gạt tàn đập mạnh ba cái xuống mặt bàn kính: "Đầu óc mày để đâu hả? Hả! Mày có biết Tô Hi vừa mới phá vụ án giết người không, cả hệ thống công an Hoành Thiệu đều coi hắn như bảo bối đấy, mày đi giết hắn? Mày có mấy cái đầu để ăn đạn hả?"
"Tiểu Trần, đi lấy cho ta 10 vạn. Không, lấy 20 vạn. Trưa mai giúp ta mời Tô Hi đến Thiên Hương Lâu ăn cơm."
Tống Hổ Sơ phân phó, thư ký nhanh chóng đi làm.
Tống Tường Huy đứng ở bên cạnh, không phục.
Tống Hổ Sơ mặc kệ hắn, đứng dậy đi ra ngoài.
"Cha, cha đi đâu vậy?"
Tống Hổ Sơ quay đầu lại, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ta đi đâu? Ta có thể đi đâu? Nhỡ đâu không nói chuyện được, có phải là phải chuẩn bị đến viện kiểm sát với tòa án không? Mày cho rằng cứ chém chém giết giết là có thể làm ăn lớn được hả? Nhớ kỹ, đạo lý đối nhân xử thế! Nắm chặt Vương Đan Đan, giành lấy nó về tay. Xong chuyện của nhà họ Vương, còn phải đi gọi điện cho từng nhà như thế này à?"
"Phong Ngưu tử, lát nữa mày đi sở tạm giam gặp Hạ Bằng Huy, nói cho hắn biết, nếu công ty không cứu được hắn, thì cứ để hắn gánh mọi chuyện. Ở nhà có công ty lo liệu."
"Vâng."
Tống Hổ Sơ dẫn theo mấy tên đàn em rời đi.
Biệt thự lớn như vậy chỉ còn lại Tống Tường Huy và Phong Ngưu tử.
"Cái thằng Tô Hi đó rốt cuộc có chỗ nào giỏi vậy? Sao mỗi lần nghe đến tên nó, tao lại bực bội vậy nhỉ?" Tống Tường Huy hung hăng nói.
Phong Ngưu tử từng chạm mặt với Tô Hi. Anh ta nói: "Cậu chủ nhỏ à. Anh cảnh sát Tô này thực sự có bản lĩnh đó, anh xem Mã Cường Thắng bị anh ta bắt rồi kìa, bác hắn chẳng phải cũng im thin thít sao? Tam ca lần này đúng là quá đà, chém người còn chém lung tung, anh ta làm thế sao làm cảnh sát được? Chúng ta vẫn phải chú ý đến ý thức pháp luật, có đúng không."
Tống Tường Huy nhìn Phong Ngưu tử, như thể vừa nghe chuyện cười lớn.
"Mày còn đòi nói với tao ý thức pháp luật? Đầu óc mày có vấn đề hả."
"Đồ có mang không? Làm hai cái."
Phong Ngưu tử nói: "Cậu chủ nhỏ, tôi không mang. Mấy thứ này dễ gây sứt đầu mẻ trán lắm, chất lượng không tốt, lần sau làm loại tốt hơn."
"Mày..." Tống Tường Huy khoát tay, vô cùng bực dọc: "Cút đi. Nói với Tam Mao một tiếng, tao nhất định tìm cơ hội giúp hắn trả thù."
...
Sáng sớm hôm sau.
Trên bàn làm việc của Bí thư Chính pháp Ủy mới đến của tỉnh Trung Nam là một chồng báo « Kinh đô nhật báo », đặt ở trên cùng chồng báo, Chu Tích có thói quen đọc báo mỗi ngày. Hôm trước ông nhìn thấy vụ án giết người tàn nhẫn ở Hoành Thiệu leo lên top tin tức cả nước, ông rất tức giận. Lúc trưởng phòng công an Cố Văn Bân đến báo cáo, ông đã nói hai câu, yêu cầu nhanh chóng phá án.
Hôm nay, khi ông mở « Kinh đô nhật báo » ra trang thứ ba.
Dòng tít lớn thu hút ánh mắt ông: « Tốc độ Hoành Thiệu: Phá án chỉ trong 1 giờ - cảnh sát nhân dân thần kỳ! ». Phía dưới dùng tiêu đề phụ cỡ lớn hơn: Vụ án 1020 đã phá thành công, người phá án lại chính là cảnh sát nhân dân đứng đầu khóa của Đại học Cảnh sát Trung Nam.
Hai cái tiêu đề này đánh trúng vào tâm lý muốn được gây chú ý.
Nhìn xuống chút nữa.
Bài báo giới thiệu diễn biến vụ án, dùng những tư liệu chi tiết và xác thực miêu tả lại quá trình xảy ra vụ án, cách thức gây án tàn nhẫn, miêu tả hiện trường rùng rợn... được viết sống động như thật. Khiến người ta xem xong thì dựng tóc gáy, tức giận không thôi.
Tiếp đó, lại giới thiệu đội hình sự hai cấp nội thành Hoành Thiệu, các cảnh sát có kinh nghiệm thành lập tổ chuyên án, đồng thời giới thiệu những nỗ lực mà cục công an, đồn công an đã làm.
Cuối cùng đi đến nhân vật chính: Cảnh sát Tô Hi, chưa đầy 21 tuổi, vừa mới tốt nghiệp, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã được điều đến chi cục công an chờ lệnh, Phó tổ trưởng Lưu Quân Đào có con mắt tinh tường đã đưa cậu vào phòng họp. Chính cái động tác lơ đãng này đã giúp diễn biến vụ án rẽ sang hướng khác.
Tổ trưởng tổ chuyên án, phó cục trưởng công an Hoành Thiệu, đội trưởng đội hình sự Hà Đức Quân sau khi nghe Triệu Khôn Sinh báo cáo, đã hỏi còn ai có ý kiến khác không. Cậu dân cảnh Tô Hi giơ tay, cậu chủ động đứng lên, trước mặt đông đảo các hình sự lão làng, cậu chậm rãi trình bày suy đoán của mình. Cậu lật ngược lại chân dung nghi phạm trước đó, thông qua chi tiết trong những tấm ảnh chụp hiện trường, cậu đã tìm ra chân tướng, cậu đã thành công dự đoán hung thủ khoảng 45 tuổi, vóc dáng nhỏ gầy, bất tiện về lời nói, thuận tay trái, đồng thời là người đàn ông trung niên tàn tật, bị thọt chân.
Chu Tích đọc đến đây, chỉ cảm thấy như chuyện trên trời.
Phóng viên cũng trích dẫn một đoạn phỏng vấn Triệu Khôn Sinh: "Lúc ấy, tôi cho rằng đây là chuyện viển vông. Làm sao có thể thông qua vài tấm ảnh mà đưa ra kết luận như vậy? Quá chủ quan. Nhưng sự thật chứng minh, tôi sai rồi. Tô Hi quá giỏi, sau khi phá án và bắt giữ, tôi đã nói chuyện với cậu ấy, tôi nhận ra tư duy phá án của cậu ấy không thể tưởng tượng nổi đối với những người làm hình sự lâu năm như chúng tôi, có thể nói, đi trước chúng tôi đến 20 năm."
Tổ trưởng Hà Đức Quân với thái độ thử một lần, đã giao phó cho Phó tổ trưởng Lưu Quân Đào, người ủng hộ hết mực Tô Hi, dẫn đội cùng đi khảo sát.
Tổ chuyên án tiếp tục triển khai công tác.
Vừa mới sắp xếp xong công việc, thì phía trước đã nhận được thông báo của Phó tổ trưởng Lưu Quân Đào: Vụ án đã phá. Hung thủ đã bị bắt tại chỗ, nhân chứng đều có đủ.
Chu Tích đọc đến đây, hít sâu một hơi: Thần kỳ vậy sao? Một giờ là phá được án?
Lúc đó phóng viên cũng đang ở hiện trường. Hung thủ là một người bày sạp hàng rong trước nơi người bị hại làm việc. Lúc ấy phóng viên đang phỏng vấn những nội dung liên quan đến vụ án, thì cảnh sát Tô Hi đi đến, cậu che chắn phóng viên ở sau lưng để tránh phóng viên bị thương.
Sau đó, cậu bất ngờ hành động, nhảy lên một cái, nhanh chóng khống chế hung thủ. Phó tổ trưởng Lưu Quân Đào tiến lên hỗ trợ, cảnh sát nhân dân Lý Cương cũng dũng cảm khống chế khung cảnh hỗn loạn. Ba người hợp sức bắt hung thủ, đồng thời tìm thấy hung khí trong xe đẩy của hung thủ.
Chu Tích đọc đến đây không khỏi cảm thán, quả thực ly kỳ mà kích thích.
Hung thủ khi trả lời phỏng vấn độc nhất vô nhị của phóng viên đã nói: Hắn không ngờ rằng mình sẽ bị bắt, hắn nghĩ khả năng phản trinh sát của mình đã đạt đến mức tối đa rồi.
Còn cảnh sát Tô Hi trong buổi phỏng vấn đã nói: Muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm. Dù hồ ly có giảo hoạt đến đâu cũng không thoát khỏi con mắt của thợ săn.
Lúc này, báo chí đăng kèm một tấm hình chụp góc nghiêng lúc Tô Hi khống chế hung thủ. Đây là bức ảnh mà phóng viên chụp lại tại đồn công an Thành Đông, lúc Tô Hi làm việc.
Chu Tích nhìn thoáng qua, ông thấy rất quen thuộc, luôn có cảm giác đã gặp ở đâu đó, hơn nữa có một loại cảm giác thân thiết khó hiểu.
Sau đó ông nghĩ nghĩ, lại mang họ Tô, lại còn tên Hi, làm sao mà không thấy thân thiết được chứ?
Ông tự giễu lắc đầu.
Tiếp tục nhìn xuống.
Đáng nói đến là, sau khi phá xong vụ án, trên đường về đồn công an, Tô Hi đã phát hiện có người cầm dao gây án, cậu lập tức cùng cảnh sát Lý Cương xông lên ngăn cản, trong quá trình ngăn cản, cảnh sát Lý Cương đã bị thương.
Phóng viên đi cùng đã quay lại toàn bộ quá trình, đồng thời ở đồn công an Thành Đông còn có nhiều hình ảnh bất ngờ hơn nữa, xin mời quý vị chú ý đón xem chuyên mục « Không cùng thời gian » của đài năm giờ tuần này.
Phía sau bài báo còn có phỏng vấn của Hà Đức Quân, Lưu Quân Đào và những người khác, cùng với giới thiệu về hung thủ Lâm Bảo Quốc.
Lần này bài báo đưa tin rất tỉ mỉ, chân thực.
Chu Tích nhẹ nhàng thở ra, không sai, đã thể hiện được phong thái xuất sắc của cảnh sát Trung Nam trước mặt dân chúng cả nước.
Ông nhấc điện thoại, gọi cho Cố Văn Bân: "Đồng chí Văn Bân, cậu đã xem « Kinh đô nhật báo » hôm nay chưa?"
Trên bàn làm việc của Cố Văn Bân cũng có một tờ báo trang thứ ba, ông đã tự mình xem đi xem lại ba lần, còn gọi Đường Hướng Dương đến xem hai lần.
"Xem rồi ạ. Thưa bí thư Chu, lần này Hoành Thiệu đã đánh một đòn rất đẹp mắt ạ."
"Ừ. Không sai. Tiểu đồng chí Tô Hi này còn trẻ mà đã tài cao, đúng là một mầm non tốt. Với những cảnh sát trẻ tuổi có bản lĩnh, có khí chất, có năng lực và dám chịu trách nhiệm, chúng ta phải phá cách để trọng dụng. Hiện tại quốc gia đang nỗ lực đề xuất trẻ hóa cán bộ, hệ thống cảnh sát chúng ta cũng có thể làm gương nha."
"Tôi thấy trong báo nói đồng chí Tô Hi là người đứng đầu của tỉnh Trung Nam. Với thành tích của cậu ấy, nếu làm việc trong sở, hoặc ở tỉnh thì có lẽ đã được lên chức cấp phòng từ lâu rồi."
Nghe thấy Bí thư Chu nói vậy, Cố Văn Bân lập tức có phương hướng đề bạt. "Đúng vậy, thưa Bí thư Chu. Chúng ta đang nghiên cứu việc giao thêm gánh nặng cho đồng chí Tô Hi."
"Cái đó là do các cậu quyết định, tôi chỉ góp ý chút thôi, còn việc áp dụng thế nào, vẫn phải căn cứ vào tình hình thực tế của các cậu để xử lý."
Cố Văn Bân vội vàng đáp ứng.
Sau khi cúp điện thoại, ông nhẹ nhõm thở ra, bài báo này vừa đăng không chỉ khiến một tảng đá rơi xuống đất, mà còn quan trọng hơn là nó làm nở mày nở mặt! Toàn bộ giới cảnh sát Trung Nam đã nổi danh trước mặt các đồng nghiệp cả nước.
"Lão Đường, vụ án này phá hay thật. Rất giống phong thái năm xưa của anh."
"Ôi, tôi già rồi, đã rời xa tuyến đầu quá lâu, không được như lớp trẻ bây giờ nữa rồi."
"Khiêm tốn quá, anh chỉ là quá khiêm tốn thôi. Lão Đường, ý của bí thư Chu, anh xem chúng ta nên chấp hành như thế nào?"
"Trước mắt hãy nâng lên phó khoa, cấp bậc cảnh sát lên hai bậc. Đi quá nhanh, cơ sở sẽ có phản ứng rất lớn, một khi tạo thành sự cản trở. Tiểu Tô muốn làm việc cũng khó mà thi triển hết tài năng. Khi chúng ta đề bạt cán bộ, cũng cần phải chú ý bảo vệ cán bộ. Phải đi từng bước một thôi."
"Nhưng ý của Bí thư Chu là..."
"Anh quên Tô Hi còn có một công lớn nữa chưa được báo cáo đấy sao. Chờ Lý Khánh Hồng nhả hết ra, chúng ta đánh sập cái xưởng súng lậu đó. Đến lúc đó, ai có thể cản được con đường thăng tiến của thằng nhóc này?"
"Vẫn là anh chu đáo hơn, lão Đường."
Đường Hướng Dương mỉm cười, trong lòng ông nghĩ: 21 tuổi chưa đến cấp phó khoa, tốt nghiệp chưa được nửa năm mà đã lên chức phó đồn, thêm một chiến công lớn nữa thì cơ hội làm lãnh đạo cấp sở chỉ là chuyện sớm muộn. Bước đi này, chậc chậc. Mình 21 tuổi còn đang làm cái gì chứ?
Ban đầu theo kế hoạch của Đường Hướng Dương, Tô Hi phải từng bước đi lên thì phải mất ít nhất ba bốn năm mới lên đến cấp phòng, nhưng bây giờ… như ngồi lên tên lửa vậy.
Không thể không nói, vận may của cậu ấy rất tốt.
Đồng thời năng lực cũng cực kỳ mạnh.
Trong lòng Đường Hướng Dương rất vui mừng, không hổ là truyền nhân mà ông lão đã chọn.
Con mắt thật tinh tường!
Lúc này Đường Hướng Dương lại đang nghĩ: Tô Hi với Bí thư Chu có thật không có chút quan hệ gì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận