Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 40: Đánh vào Tường Nhuận nội bộ

Chương 40: Đánh vào nội bộ Tường Nhuận Người đến là một thanh niên nhuộm tóc vàng, cách ăn mặc cho thấy hắn là người ngoài xã hội. Tiết trời gió thu hiu hiu, bên Tô Hi đã bắt đầu sưởi ấm, hắn vẫn mặc một chiếc áo phông, hai cánh tay lộ ra bên ngoài lần lượt xăm hình rồng và hổ xuống núi. Nhưng giờ trông hắn có chút chật vật, trên mặt chỗ xanh chỗ tím, trên tay cũng lấm tấm vết máu, toàn thân dính đầy bụi bẩn.
Lưu Vĩ bước ra hỏi: "Tình huống gì vậy?"
"Cảnh sát chú ơi, mau đi cứu người đi. Các anh không đi nữa, bọn chúng sẽ đánh chết Miêu ca mất, đám người Tường Nhuận kia tâm địa độc ác."
Chú?
Lưu Vĩ và Đồng Giả liếc nhìn nhau, ta chỗ nào giống chú?
Tô Hi tiến tới: "Cậu nói rõ tình huống cụ thể xem nào."
Thanh niên tóc vàng nói: "Hôm nay bọn tôi đến Tường Nhuận đánh bạc, thua hết tức quá, Miêu ca liền đề một chiêu 'bay bát' mà bọn tôi không có tiền trả, cũng không chịu ký nợ. Miêu ca dẫn tôi định xông ra ngoài, kết quả..."
"Các anh mau đi cứu Miêu ca đi, bọn chúng nói muốn chặt của Miêu ca một tay một chân đấy."
Tóc vàng gần như khóc lên.
Có thể thấy, tên tiểu tử này vẫn rất nghĩa khí với Miêu ca của hắn.
Lưu Vĩ, Đồng Giả nhìn Tô Hi.
Chuyện quá rõ ràng, tên tóc vàng này và cái tên gọi là Miêu ca đúng là lũ lưu manh, đến địa bàn người ta đánh bạc, thua lại muốn giở trò. Cái chiêu "xách bay bát" chính là không có tiền thì trực tiếp hất tung bát cược, nếu thắng thì hắn vét hết tiền trên bàn, thua thì muốn tiền không có, còn phải đền cả mạng.
Dám giở trò ở Tường Nhuận, cũng coi như có gan hùng mật báo.
"Cậu tên gì?"
"Trịnh Đông."
"Tên Miêu ca của cậu là gì?"
"Trương Gia Vĩ."
"Đồng Giả, đi lấy xe." Tô Hi quay sang nói với Đồng Giả.
Lại dặn dò Lưu Vĩ: "Lưu Vĩ, cậu ở lại sở chờ hỗ trợ." Đồng thời ghé vào tai hắn thì thầm: "Đừng nói cho ai biết, chúng ta đi Tường Nhuận. Nếu ta gọi điện thoại tới, cậu liền tập hợp người đến. Không gọi thì cứ coi như không có chuyện gì xảy ra."
Lưu Vĩ cau mày, nhưng hắn vô cùng tin tưởng Tô Hi, lập tức gật đầu.
Đồng Giả kéo Tô Hi sang một bên, hỏi: "Tô ca, đây rõ ràng là chó cắn chó, chúng ta thật sự phải đi cứu người sao?"
"Chó cắn chó và có cứu người hay không không liên quan, không ai có quyền tự thi hành hình phạt. Hơn nữa, tôi cũng muốn đi xem thử cái sòng bạc Tường Nhuận trong truyền thuyết nó ra sao."
Tô Hi bảo Đồng Giả đi lấy xe, còn hắn dẫn Trịnh Đông ra ngoài.
Trên đường đi, hắn hỏi thăm Trịnh Đông một vài tình huống cụ thể về sòng bạc Tường Nhuận. Toàn hỏi những vấn đề kỹ thuật như tỉ lệ hút máu, thả tiền lấy lãi, số tiền cược trên bàn, số người tụ tập đánh bạc...
Trịnh Đông đều trả lời từng cái một.
Ở đời trước của Tô Hi, thế lực hắc ám của Tống Lão Hổ làm người ta nghẹn họng trân trối nhất chính là sự nghiệp đánh bạc, nó xuyên suốt toàn bộ "cuộc đời hắc ám" của chúng. Có thể nói, Tống Lão Hổ khởi nghiệp bằng cờ bạc, hắn từ đầu đã làm những sòng bạc lưu động khắp nơi, hồi hương, địa đầu, hang núi vùng ngoại thành đều có dấu chân hắn, tích lũy được vốn rồi mới mua tòa nhà ở khu Nhạc Bình để cải tạo thành khách sạn, rồi lợi dụng khách sạn phát triển các ngành nghề đen, một trong số đó quan trọng nhất chính là đánh bạc. Sau khi kiếm được tiền ở đây, hắn bắt đầu chuyên tổ chức những ván cược lớn, nhắm đến những chủ xí nghiệp, từng có một ông chủ doanh nghiệp nổi tiếng ở địa phương vì nợ tiền hắn, bị hắn cho vay nặng lãi đến mức xí nghiệp phá sản, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến toàn bộ giới doanh nghiệp của tỉnh Trung Nam.
Trong hồ sơ vụ án với những vết nhơ đáng sợ, khiến người ta giật mình, Tống Lão Hổ đã gây ra hơn 60 vụ đánh người, bắt cóc, giam cầm bất hợp pháp, giết người liên quan đến hoạt động đánh bạc. Không biết bao nhiêu người vì hắn mà tan nhà nát cửa, vợ chồng ly tán, không biết bao nhiêu người bị hắn làm cho tàn phế, mất sức lao động, lại có những người vì nợ nần chồng chất mà tự sát, chó cùng rứt giậu mà gây tội... Đồng thời, lợi dụng cờ bạc, hắn đã khống chế không ít nhân viên chính phủ, cung cấp lợi ích cho hắn, được hắn nâng đỡ. Trong số đó không thiếu những người sau này lên đến chức Phó thính trưởng công an tỉnh.
Tô Hi đã thấy trong hồ sơ một vụ án đặc biệt tàn ác, vào năm 2002, có một nhân viên chính phủ vì tham gia đánh bạc mà nợ nần chồng chất. Không trả được tiền, hắn phát điên đến nỗi bắt vợ con mình đi bán, cuối cùng, chó cùng rứt giậu đi vào con đường phạm tội, bắt cóc lãnh đạo, ý đồ kiếm một món tiền. Rốt cuộc, hắn bị đánh chết trong quá trình bắt cóc.
Sự việc này từng gây nên một làn sóng dư luận rất lớn tại địa phương, nhưng không biết vì sao lại bị dập tắt.
Hiện tại, chính là thời điểm tập đoàn của Tống Lão Hổ đang chuẩn bị phát triển lớn mạnh. Tô Hi luôn nghĩ cách để bóp chết bọn chúng ngay từ trong trứng nước, nếu cứ để chúng phát triển tiếp như vậy, vươn vòi ra khắp các ngóc ngách xã hội. Sẽ có thêm biết bao bi kịch nhân gian lặp lại. Hơn nữa, độ khó để tiêu diệt bọn chúng sẽ tăng theo cấp số nhân. Bởi vì chúng sẽ không ngừng lôi kéo ô dù, hình thành nên một tập thể cùng chung lợi ích trong quá trình phát triển.
Cho nên, khi biết có cơ hội đánh vào sòng bạc của Tống Lão Hổ, Tô Hi không hề do dự.
Đây là dòng tiền quan trọng của Tống Lão Hổ.
Hắn thông qua cách này để điên cuồng hút tiền tài, sau đó đổ vào bất động sản, khai thác mỏ, không ngừng lớn mạnh bản thân rồi chiếm đoạt lợi ích lớn hơn.
Ở kiếp trước, tài sản của Tống Lão Hổ đạt tới 8,9 tỷ khiến người ta choáng váng, tiền mặt và tiền tiết kiệm đã lên tới 2,3 tỷ khi hắn bị đánh bại.
Đồng Giả rất nhanh đã lái xe tới, Tô Hi và Trịnh Đông lên xe, hướng đến khách sạn Tường Nhuận.
Trịnh Đông có chút lo lắng hỏi: "Chỉ có hai người, đủ sao?"
Tô Hi cúi đầu lôi chiếc máy quay phim đeo tay kiểu găng tay mà anh đã mua ở Hỗ Hải ra, đây là Tô Hi đã mua ở Hỗ Hải. Anh là một cảnh sát có tư duy hiện đại, anh biết được tầm quan trọng của việc ghi hình để làm chứng.
"Đủ rồi!"
Tô Hi dặn Trịnh Đông: "Lát nữa khi vào trong, chúng ta cứ nói là đến chuộc người."
Trịnh Đông lẩm bẩm: "Nhưng mà tôi không có tiền."
Tô Hi lấy ra khoảng hai ba vạn tiền mặt từ trong túi áo, lắc một cái trước mặt hắn: "Cậu đừng lo, cứ nghe theo tôi."
"Đồng Giả, lát nữa đỗ xe cách xa một chút."
Đồng Giả ở ghế trước đáp một tiếng.
Lúc xuống xe, Tô Hi vào tiệm thuốc mua hai cái khẩu trang che kín mặt, rồi đưa một cái cho Đồng Giả đeo vào. Lại bôi một ít cồn i-ốt lên trán mình và bôi lên vết thương cho Trịnh Đông. Tuy không mặc cảnh phục, nhưng cứ cẩn thận một chút vẫn hơn.
Ba người cùng nhau đi vào khách sạn Tường Nhuận, Tô Hi khí thế hung hăng đi đầu, vừa vào liền hét lớn: "Người đâu! Mẹ nó, người đâu hết rồi!"
Rất phách lối, rất ngang ngược. Rất ra dáng dân anh chị đầu đường.
Trịnh Đông cũng nghi ngờ liệu Tô Hi có phải làm trong giới giang hồ không.
Rất nhanh, một người có vẻ là bảo vệ tiến tới: "Các người tới đây làm gì?"
Tô Hi túm lấy hắn, hung tợn nói: "Chúng tao đến tìm Miêu ca, mau thả Miêu ca cho tao, không thì tao đập nát cái chỗ này."
Tô Hi thả người đó ra, bảo vệ lập tức quay người đi, dùng bộ đàm liên lạc lên trên lầu.
Chỉ một lát sau, có một người đàn ông đầu đinh từ trong một lối đi nhỏ bên tay trái bước ra, thấy Trịnh Đông thì nói: "Trốn đi còn dám quay lại, cũng không tệ, cũng có chút gan đấy."
Tô Hi trừng mắt nhìn hắn: "Thả Miêu ca ra."
"Mày là ai?"
"Mày quan tâm tao là ai làm gì? Thả người hay không thì bảo!"
"Hảo tiểu tử, có gan đấy, dám phách lối ở địa bàn Tường Nhuận. Miêu Tử đang ở tầng 9, có bản lĩnh thì cứ đi theo tao lên trên kia."
Tô Hi cầu còn không được.
Anh sải bước về phía trước, đi sát theo người đầu đinh, Trịnh Đông đi phía sau, hai chân có chút run, vẫn là Đồng Giả đẩy hắn đi lên phía trước.
Ba người theo chân người đầu đinh đi vào lối đi riêng bên tay trái, quẹo trái rẽ phải, đến một cái tủ quần áo, kéo tủ ra thì bên trong là một cái thang máy. Người đầu đinh quẹt thẻ từ một cái, cửa thang máy mở ra, đi vào trong lại quẹt một thẻ khác, cả thang máy chỉ có một nút bấm, thẳng lên tầng chín.
Biện pháp an toàn được làm rất tốt.
Đây là lối đi nội bộ của bọn chúng, chắc cũng là đường sơ tán của bọn chúng.
Tô Hi trong quá trình này đã mở máy quay phim.
Thang máy từ từ đi lên, Tô Hi nghe được tiếng tim Trịnh Đông đập thình thịch bên cạnh, hắn rất sợ hãi, trên thực tế Đồng Giả cũng rất khẩn trương.
Chỉ có Tô Hi là vô cùng phấn khích.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận