Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 31: Tiểu Tô a, ta chính là đập cái mông ngựa

Chương 31: Tiểu Tô à, ta chỉ là muốn nịnh bợ chút thôi.
Đây là ai vậy? Hắn có ý kiến khác sao? Hắn đang chất vấn ý kiến của cao thủ trinh sát hình sự cấp cao và chuyên gia của nội thành đấy à?
Lưu Quân Đào vội vàng nói: "Hà cục, đây là cảnh sát cơ sở của chúng ta, Tiểu Tô. Năm nay cậu ấy thi đỗ hạng nhất toàn tỉnh, vì theo đuổi lý tưởng mà chủ động xin về đồn công an cơ sở làm việc."
Câu nói này của Lưu Quân Đào rất có trình độ, trực tiếp nâng cao hình tượng của Tô Hi.
Hà Đức Quân khẽ gật đầu, chuyên gia của tỉnh bên cạnh là Hồng Ứng Minh nói thêm: "Đây là đệ tử của ta, mấy lần gần đây thể hiện là một mầm non tốt nhất của trinh sát hình sự."
Có chuyên gia đứng sau lưng, trong phòng chất vấn bớt căng thẳng đi nhiều.
"Được, nói ý tưởng của ngươi xem sao." Hà Đức Quân gật đầu nói.
Tô Hi chen lên trước bảng đen, nhận lấy que gỗ trong tay Triệu Khôn Sinh, hắn nói: "Các vị lãnh đạo, các vị tiền bối. Tôi là Tô Hi, sau đây tôi xin chia sẻ quan điểm cá nhân. Tôi cảm thấy bức chân dung này không chính xác. Tên hung thủ không phải một người cường tráng, thậm chí hắn có phần gầy yếu."
Câu nói đầu tiên của Tô Hi khiến mọi người hết sức ngạc nhiên.
"Hơn nữa, tôi thấy đây không phải cùng một vụ báo thù. Tôi cho rằng tâm lý của hung thủ cực độ vặn vẹo, mang trong mình nhân cách chống đối xã hội và căm hận phụ nữ."
Câu này của Tô Hi vừa nói ra, những người đang ngồi lại càng thêm kinh hãi. Chỉ một câu nói mà đã thay đổi hướng phá án và bắt giữ, khiến nhiều người thầm nghĩ trong bụng: Cái tên đầu óc bã đậu này đang nói cái gì vậy? Với trình độ này mà cũng thi được toàn tỉnh hạng nhất ư?
"Cậu nói đi." Hồng Ứng Minh lên tiếng.
"Đầu tiên, vì sao tôi nói hung thủ không cường tráng? Nhìn bức ảnh hiện trường này, vị này bị thương ở sau gáy, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Vị này thì xuất hiện phản ứng chết do ngạt thở. Điều này cho thấy thời gian hai người tử vong không giống nhau, hơn nữa không phải cùng một chỗ, hung thủ có thể đã ẩn nấp trước trong phòng người bị hại, nhân lúc nàng ngủ, dùng gối che khiến nàng ngạt thở bất tỉnh, sau đó mới dùng dao chém."
"Điều này cũng giải thích vì sao hung thủ muốn lục soát phòng, hắn muốn làm chúng ta xao nhãng điều tra, chắc chắn hắn có ý thức phản trinh sát rất mạnh, có khả năng hắn từng đi lính. Mọi người thấy đó, cổ cả hai đều có vết hằn dây, nhưng thực tế thì không cần thiết. Ngoài việc làm nhục những chỗ kín của phụ nữ, hắn còn gây ra rất nhiều tổn thương ngoài định mức đối với thi thể người chết, cũng là để đánh lạc hướng chúng ta. Nhưng, cẩn thận đến mấy cũng có sơ hở, ngược lại hắn đã lộ ra một đặc điểm lớn."
"Mọi người nhìn những vết thương này xem."
Tô Hi chỉ vào ảnh chụp, nói: "Vết này từ phải sang trái, vết này lại từ trái sang phải. Điều này cho thấy hắn dùng cả hai tay. Hắn rất cẩn thận. Nhưng mà, độ sâu và chiều dài của hai loại vết thương này rõ ràng không giống nhau, hắn thuận tay trái. Hắn quen dùng tay trái."
Cả căn phòng im lặng, sự phân tích của Tô Hi khiến mọi người chìm vào suy tư.
Bọn họ cảm thấy Tô Hi có thể đúng, nhưng cũng thấy Tô Hi có phần quá quyết đoán.
Điều quan trọng nhất là, phương pháp phân tích của Tô Hi dường như có gì đó khác biệt so với mọi người.
Sở dĩ như vậy là vì Tô Hi có thêm 20 năm kinh nghiệm so với những người đang ngồi ở đây, trong khoảng thời gian này, thủ đoạn và kỹ thuật trinh sát hình sự thay đổi từng ngày và tiến bộ rất nhanh. Mặc dù hai mươi mấy năm qua Tô Hi ở hương trấn, nhưng mỗi ngày hắn đều nghiên cứu kỹ thuật trinh sát hình sự mới, bao gồm cả việc phác họa hình tượng tội phạm... So với những người đang ngồi ở đây, hắn có một tư duy mang tính đả kích vượt chuẩn.
"Hơn nữa, tôi kết luận chiều cao của người này sẽ không vượt quá một mét bảy. Điều quan trọng nhất là... hắn là người chân thọt."
Tô Hi nói tiếp.
Câu nói này trực tiếp làm phòng họp bùng nổ.
Ngay cả Hà Đức Quân cũng cảm thấy điều này có chút hoang đường.
Rất nhiều người đang lên tiếng nghi ngờ, Triệu Khôn Sinh ở bên cạnh chỉ thiếu điều không nói ra: "Thằng ranh con, đừng có ăn nói bừa bãi."
Nhưng, Hồng Ứng Minh bỗng đứng dậy, ông nói với Tô Hi: "Tô Hi, cậu nói đi."
Có chuyên gia của tỉnh lên tiếng ủng hộ.
Tiếng ồn ào dần dần lắng xuống.
Tô Hi từ góc phòng cầm lên hai tấm hình, đó là ảnh chụp cảnh vật xung quanh trụ sở.
Một trong số đó là góc sau viện.
"Mấy hôm trước có mưa, mặt đất bùn khá mềm. Mọi người nhìn góc tường này xem, có mấy dấu chân, khoảng 40 cỡ, bước không dài, hơn nữa nhìn dấu vết chân trái và chân phải, một bên sâu một bên cạn, điều này cho thấy tên hung thủ bị thọt chân trái. Nhìn vào độ lún của bùn, chiều sâu dấu giày, có thể thấy hắn nặng khoảng 120 cân. Kết hợp với việc hắn bị thọt chân, cùng với vết thương của hai người bị hại. Suy đoán của tôi là: "
"Nghi phạm này, tuổi khoảng 45, cao 1m65, nặng 120 cân, thuận tay trái, chân trái bị tật. Có nhân cách chống đối xã hội, địa vị xã hội không cao, ngày thường không liên hệ với ai, đồng thời có ý thức phản trinh sát rất mạnh."
Tô Hi nói xong những phán đoán của mình, cả phòng hoàn toàn im lặng, chỉ còn tiếng hít thở.
Mọi người đều bị rung động.
Một số người cảm thấy Tô Hi nói có đạo lý nhất định, nhưng cũng có người thấy Tô Hi chắc nịch như vậy thì chẳng khác gì nói nhăng nói cuội. Tuổi tác, cân nặng, chiều cao đều có thể khẳng định như thế được sao? Điên rồi sao!
Nếu có thể thu hẹp đến phạm vi đó thật thì dễ tìm quá.
"Tôi không đồng ý với quan điểm của Tiểu Tô, quá tuyệt đối." Triệu Khôn Sinh tại chỗ đưa ra chất vấn: "Đây đều là suy đoán, mỗi luận cứ đều tràn ngập tính ngẫu nhiên, đương nhiên tôi cho rằng hung thủ đúng là người thuận tay trái. Nhưng tôi không cho rằng một người đàn ông trung niên 45 tuổi tàn tật sẽ đi giết hai cô gái làm ở quán rượu mà không có lý do gì, họ vốn không quen biết nhau. Căn bản không có động cơ."
Không ít người phụ họa Triệu Khôn Sinh.
Tất cả mọi người đều là trinh sát hình sự lão luyện, một học sinh vừa tốt nghiệp đến lại trực tiếp lật đổ hướng phá án và bắt giữ của họ, ai mà chịu cho được.
Hơn nữa, những điều Tô Hi nói quá tuyệt đối. Đồng thời, cách giải thích mang tính duy tâm, có sự trùng hợp lớn.
Quan trọng nhất là, động cơ đâu?
Lúc này, Hà Đức Quân hỏi: "Có ai đồng ý với quan điểm của Tiểu Tô không?"
Lưu Quân Đào nghĩ một hồi, nhớ lại vụ quán ăn nhà họ Lý hôm đó, anh giơ tay lên, nói: "Tôi thấy quan điểm của Tiểu Tô cũng có tính thuyết phục."
"Còn ông thấy sao? Lão sư Hồng." Hà Đức Quân quay sang hỏi Hồng Ứng Minh.
Hồng Ứng Minh sắc mặt ngưng trọng, ông nói: "Tôi nghĩ có thể chia hai hướng để tiến hành."
Hà Đức Quân gật đầu.
Sau đó, ông nói với Lưu Quân Đào: "Đồng chí Quân Đào, cậu dẫn Tiểu Tô thành lập một tổ công tác, dựa theo hướng này mà điều tra."
"Vâng!" Lưu Quân Đào vội vàng đồng ý.
"Bây giờ các cậu có thể đi." Hà Đức Quân phẩy tay.
Hả?
Lưu Quân Đào lập tức có chút không phản ứng kịp.
Tô Hi lại đi tới trực tiếp lôi tay Lưu Quân Đào đi ra ngoài, hắn sợ thời gian kéo dài, vật chứng quan trọng không còn.
Trong phòng họp vang lên vài tiếng cười khẽ.
Đặc biệt là Triệu Khôn Sinh, anh ta cho rằng lão Lưu đúng là hồ đồ. Hà Cục nói rõ là không đồng ý với quan điểm của tên nhãi con kia mà, cậu còn giơ tay ủng hộ nó, còn không phải là tự mình bôi mặt mình sao? Cái chức Phó tổ trưởng tổ chuyên án của cậu chắc hết rồi.
Lưu Quân Đào đi theo Tô Hi ra ngoài, anh càng nghĩ càng hoảng.
Biết thế lúc nãy đã không giơ tay.
Thế này có khác gì bị đẩy vào chỗ chết đâu.
Tiểu Tô à Tiểu Tô, ta... chỉ là muốn nịnh bợ chút thôi mà.
Tô Hi lôi kéo Lưu Quân Đào đi xuống lầu, trực tiếp gọi Lý Cương, vốn muốn đi xe máy. Nhưng Lưu Quân Đào bảo hai người họ đi xe của mình, Tô Hi vừa lên xe đã ngồi vào ghế lái.
Lưu Quân Đào ngồi ghế phụ: "Tiểu Tô, cậu có chắc chắn không đấy, hay là lại chém gió đấy? Bây giờ tôi và cậu cùng chung một thuyền rồi, cậu nói thật cho lão ca biết đi, tôi không có lực nào đâu."
"Đừng lo lắng, Lưu cục trưởng." Tô Hi rất tự tin vỗ vào đầu gối anh, nhấn chân ga, chiếc xe lao vút ra ngoài.
Khiến Lưu Quân Đào giật nảy mình.
Lưu Quân Đào hỏi: "Tiểu Tô, chúng ta đi đâu vậy?"
"Đi một vòng trước đã."
Tô Hi nói.
Anh rất tự tin, không có gì bất ngờ, tối nay có thể bắt được hung thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận