Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 234: Ngươi không hướng ta cúi chào?

Câu nói này kết thúc. Tô Hi xoay người, hắn nhìn chằm chằm Phùng Chấn, nhìn chằm chằm vị này tương lai cuỗm tiền bỏ trốn, để lại mười mấy vạn người gửi tiền trong nước kêu trời trách đất liên quan đến các xí nghiệp đen. Hắn đưa ra thẻ cảnh sát của mình, thản nhiên hỏi: "Ngươi là người của đơn vị nào?" Phùng Chấn thấy Tô Hi quen quen, nhưng hắn không hề coi một tên cảnh sát ra gì. Tỷ phu hắn là Dịch Dương Trừng, ở tỉnh Trung Nam ai dám không nể mặt hắn? Hơn nữa, hắn và hạ lão Tam còn cùng nhau chơi bời với gái. Đừng nói là Trung Nam, cho dù đến kinh thành, hắn cũng chẳng cần nể mặt mũi bất cứ tên cảnh sát nào. "Ha ha, buồn cười." Phùng Chấn vươn tay vỗ vai Tô Hi: "Ngươi tin không, ta chỉ cần một câu nói thôi là lột da ngươi ra." "Không tin." Tô Hi mỉm cười nhìn Phùng Chấn, hắn nói: "Ngươi đang uy hiếp cảnh sát đấy à?" "Uy hiếp? Ha ha, ngươi xứng sao?" Phùng Chấn nháy mắt ra hiệu cho hai tên chó săn phía sau. Lúc này nhân viên an ninh trên máy bay đã đến, Tô Hi nhìn lướt qua, trên người họ có gắn thiết bị quay phim giám sát. Vai Tô Hi bị bảo tiêu giữ lại. Tô Hi hô lớn: "Các ngươi dám đánh lén cảnh sát à?" "Đánh cho ta! Cảnh sát gì chứ, đây là giả mạo." Phùng Chấn gào lên. Hắn hiện tại ba mươi chín tuổi, đang lúc đắc ý, cậy có quan hệ nên rất ngang ngược càn rỡ, muốn làm gì thì làm. Nhân viên an ninh vội đến khuyên can. Tiếp viên hàng không cũng tranh thủ gọi điện thoại báo động. Nhưng, trong nháy mắt, Tô Hi xoay người chế trụ cổ tay của tên bảo tiêu, ấn mạnh xuống, ngay tại chỗ liền ép hắn ngồi xuống đất, trở tay vặn lại, tên bảo tiêu này đã mất sức chiến đấu. Một tên bảo tiêu khác vung nắm đấm lên, hắn là người luyện võ. Nhưng so với Tô Hi, chênh lệch quá lớn. Tô Hi lao lên ôm hắn, dùng sức quật xuống đất, sau đó bổ thêm một cước mạnh vào ngực, ngay tại chỗ mất khả năng chiến đấu. Lập tức, Tô Hi xoay người. Ánh mắt hắn sắc bén nhìn Phùng Chấn. Phùng Chấn không ngờ hai tên bảo tiêu thân thủ bất phàm của mình lại nhanh chóng bị Tô Hi chế phục. Thấy Tô Hi khí thế hung hăng đến gần, hắn vội kêu la: "Ta là Phùng Chấn của tập đoàn Chấn Đông, ngươi dám đụng đến ta? Ta gọi điện thoại cho Trình Vĩ Quang! Ta gọi điện cho Cố Văn Bân!" Tô Hi mặc kệ hắn la hét, một tay trực tiếp chế trụ Phùng Chấn, thuận thế ép hắn ngồi xuống ghế: "Phùng Chấn, ngươi liên quan đến gây rối trật tự công cộng, cản trở công vụ, bây giờ ngươi bị bắt." "Nực cười!" Phùng Chấn vẫn la hét. Một lát sau, tiếng còi cảnh sát vang lên, công an sân bay nhanh chóng chạy đến. Tô Hi lấy thiết bị ghi hình trên người nhân viên an ninh. Sau đó, cảnh sát lên máy bay, Tô Hi đưa ra giấy tờ tùy thân của mình. Bốn nhân viên công an sân bay nổi lòng kính trọng, nhanh chóng đưa hai tên bảo tiêu và Phùng Chấn xuống máy bay, đồng thời người trợ lý "thiên vương" kia cũng bị áp giải đi phối hợp điều tra. Tô Hi cũng xuống máy bay, hắn gọi điện thoại cho Tô Mộng Du, nói hôm nay tạm thời không về Hỗ Hải. Một nhóm năm người đến công an sân bay. Ban đầu, tất cả mọi người không chịu hòa giải. Trợ lý "thiên vương" tên Quách Niệm Tổ, lớn tiếng kêu la: "Ta là người Đô Cảng, các ngươi tùy tiện đánh người ở đây, ta muốn kiện các ngươi, ta muốn tìm lãnh đạo của các ngươi nói chuyện." Hai tên bảo tiêu, một người bị Tô Hi đánh trật khớp vai, nửa người nghiêng hẳn đi, người còn lại bị thương ở xương sườn, khom cả lưng. Bọn hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn Tô Hi. Phùng Chấn lại càng ngang ngược, mở miệng nói: "Ta là Phùng Chấn của tập đoàn Chấn Đông, gọi lãnh đạo của các ngươi đến đây. Chuyện này các ngươi nhất định phải giải thích cho ta." Tô Hi thì không nói một lời, hắn chỉ mỉm cười ngồi đó. Cảnh sát nhân dân Vương Kiến Quốc phụ trách hòa giải vụ này đau đầu như búa bổ, không ai dễ đối phó cả. Vụ án này hắn thật sự không dám xử lý. Một người là trợ lý ngôi sao Đô Cảng, một người là Phùng Chấn của tập đoàn Chấn Đông, còn một người tươi cười là Tô Hi, anh hùng điển hình cấp hai trẻ tuổi nhất hệ thống công an toàn quốc từ trước đến nay. Hắn tranh thủ báo cáo xin chỉ thị lãnh đạo cấp trên. Cùng lúc đó, Phùng Chấn cũng đang gọi điện thoại. Hắn gào thét trong điện thoại, yêu cầu người lập tức đến đây giải quyết chuyện này. Khoảng 30 phút sau, cục trưởng phân cục Nhạc Sơn thành phố Tinh Thành, Chu Nhất Chu, dẫn người vội vàng chạy đến. Vừa thấy đến, hắn đã lớn tiếng ầm ĩ: "Có chuyện gì vậy? Chuyện gì thế?" Chu Nhất Chu vừa nhận được điện thoại của cục trưởng công an thành phố Lý Quan Thành, Lý Quan Thành mắng cho một trận, bắt hắn mau thả chủ tịch tập đoàn Chấn Đông Phùng Chấn. Hắn vội đích thân tới. Người chưa vào đến, tiếng đã tới. Đó là trạng thái bình thường của quan trường, tỏ vẻ dáng vẻ sốt sắng. Vào đến, ba chân bốn cẳng, vội vàng đi đến trước mặt Phùng Chấn: "Phùng lão bản, xin lỗi, trên đường có chút kẹt xe." Phùng Chấn mỉm cười, cằm hơi hếch lên, hắn nhìn Tô Hi, ánh mắt tràn đầy khiêu khích. Trong lòng nghĩ, một tên cảnh sát nhỏ bé như ngươi tính là gì? Ta một cuộc điện thoại thôi là cục trưởng phân cục chạy đến bán mạng rồi. Giờ mà ngươi quỳ xuống xin tha, ta cho ngươi hai cái bạt tai, biết đâu còn có thể tha cho ngươi một mạng. Tô Hi vẫn thản nhiên. "Chu cục trưởng, người dưới trướng của các anh không hiểu chuyện lắm à. Bây giờ tự nhiên lại đánh người của ta, còn muốn bắt ta, nói ta cản trở công vụ, gây rối trật tự công cộng, chuyện gì vậy?" Phùng Chấn nói bằng giọng âm dương quái khí. Chu Nhất Chu vội vàng nghiêm mặt lại, vẻ mặt cứng đờ, hắn xoay người. Hỏi: "Ai đưa Phùng tổng đi? Nói!" Tô Hi ngẩng đầu, nhìn Chu Nhất Chu: "Tôi." Giọng Chu Nhất Chu không thiện cảm: "Anh là ai?" Tô Hi lấy thẻ cảnh sát đưa cho Chu Nhất Chu. Chu Nhất Chu lên mặt rất lớn, hắn không thèm nhận. Hắn tùy ý liếc Tô Hi một cái, thấy Tô Hi còn trẻ, nghĩ chỉ là tên mới ra trường. "Anh là cấp bậc gì? Gặp tôi mà không chào?" Tô Hi nhìn quân hàm cảnh sát của Chu Nhất Chu: "Tại sao tôi phải chào ông?" Chu Nhất Chu nghe xong câu này của Tô Hi, lập tức nộ khí bốc lên đầu. Một tên cảnh sát trẻ nhỏ cũng dám không nể mặt mình? Lão tử làm bao nhiêu năm, cảnh đốc cấp hai, cục trưởng chính khoa, mà ngươi không thèm chào? Được, được lắm, để xem ta chơi chết ngươi như thế nào! Hắn nhìn nhân viên cảnh vụ sân bay, hỏi: "Vương Kiến Quốc, tình tiết vụ án là thế nào?" "Chu cục trưởng, là như vầy. Chúng tôi nhận được báo án, lập tức đến hiện trường, đưa những người liên quan đến làm việc. Tình tiết sơ bộ điều tra là, vị khách Quách Niệm Tổ đến từ Đô Cảng vì vấn đề ở khóe miệng, xảy ra xung đột với Vương Minh, Thư Thần, bị đánh gây thương tích. Cảnh sát Tô Hi lúc đó có mặt trên máy bay, đã đứng ra ngăn lại. Nhưng lại dẫn đến xung đột mới, cảnh sát Tô Hi đã khống chế Vương Minh, Thư Thần và Phùng tổng." Tuy rằng Vương Kiến Quốc có đôi chỗ thêm bớt, nhưng nói chung là đã công bố đúng sự thật vụ án. Thấy vậy, Tô Hi bật máy quay phim cỡ nhỏ trong túi, kéo khóa kéo ra, hướng ra ngoài. Tô Hi là người coi trọng chứng cứ. Đời sau, không ít quan chức ngã ngựa vì bị chụp lén. Nhưng năm 2002, không mấy người có ý thức đề phòng chụp lén. Chu Nhất Chu quay người lại, hắn nhìn Quách Niệm Tổ, bắt đầu thẩm vấn: "Bọn hắn đánh anh?" Quách Niệm Tổ vội mở miệng, nói: "Cảnh sát, bọn họ đánh gãy của tôi ba cái răng. Các anh phải làm chủ cho người Đô Cảng chúng tôi chứ. Tôi là trợ lý của Trịnh Kiến Thân, chúng tôi đến Trung Nam biểu diễn chương trình. Kết quả lại vô cớ bị đánh một trận!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận