Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 775: Ta cho là chính là một cái hiểu lầm đâu

Chương 775: Ta cho rằng chỉ là hiểu lầm thôi Vừa nhìn thấy Tô Hi, trong lòng Tôn Minh Thắng chỉ có một ý nghĩ: Xong rồi! Lần này xong thật rồi! Chắc chắn chết ở đây.
"Tôn Minh Thắng."
Tô Hi liếc nhìn Tôn Minh Thắng: "Ta vừa mới thấy rõ ba tên súc sinh các ngươi đã thực hiện toàn bộ quá trình phạm tội đối với một thiếu nữ vị thành niên, bây giờ ta đang rất tức giận. Tốt nhất là ngươi nên hợp tác với chúng tôi."
Tôn Minh Thắng vội vàng gật đầu, thậm chí còn có cảm giác muốn nịnh bợ. Khí chất của Thư ký Tô quá mạnh, hắn đã từng gặp qua một lần rồi.
"Nói về quan hệ giữa ngươi và Trần Vinh Kiến." Tô Hi hỏi: "Ngày đó ở bữa tiệc tối, ngươi đứng lên đối đầu với ta, có phải là hắn bày mưu cho ngươi không? Bây giờ, ngươi bị bắt, chắc chắn hắn đang lo lắng cuống cuồng ở bên ngoài đấy."
Tôn Minh Thắng không phải kẻ ngốc, nếu là kẻ ngốc thì không thể có được gia sản như hôm nay. Hắn lập tức hiểu được ý của Tô Hi, hắn vội vàng nói: "Thư ký Tô, tôi xin khai thật. Ngài nói đúng, ngày đó Khu trưởng Trần đúng là đã nói chuyện trước với chúng tôi, hắn cho rằng việc ngài đang làm sẽ làm hỏng kinh tế Thanh Hà, cho nên hắn muốn chúng tôi gây áp lực cho ngài. Bao gồm những dư luận bên ngoài, còn có những bài đăng trên mạng, đều là do hắn chỉ đạo. Tôi còn chuyển tiền cho công ty truyền thông mạng nữa. Bằng chứng đều còn đây, à đúng rồi, Khu trưởng Trần có gửi tin nhắn cho tôi, tôi cũng lưu lại rồi. Tất cả đều ở trong điện thoại của tôi."
Tôn Minh Thắng trực tiếp bán đứng Trần Vinh Kiến. Tôn Minh Thắng không hề có chút áp lực tâm lý nào, hắn cho rằng, hắn và Trần Vinh Kiến chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Nếu bây giờ Thư ký Tô muốn đối phó ngươi, vậy tại sao ta không vui vẻ bán đứng ngươi để kiếm chác chút lợi chứ. Sau khi trở về từ bữa tiệc tối ngày đó, Tôn Minh Thắng đã cẩn thận tìm hiểu về thành tích của Tô Hi. Không tìm hiểu thì thôi, vừa tìm hiểu xong, cả người hắn hoảng sợ. Những đại lão bị Tô Hi xử lý kia, ai mà chẳng là nhân vật hô mưa gọi gió, ai mà chẳng là những hào phú có tài sản lớn hơn hắn gấp mấy lần thậm chí mấy chục lần. Hắn từng đến Đông Loan chơi, còn hay khoe khoang về những đãi ngộ ở khách sạn vương miện. Nhưng... Đây chỉ là một trong những chiến tích nhỏ của Thư ký Tô. Nghĩ đến đây, Tôn Minh Thắng tuyệt vọng. Hắn cũng không dám có bất kỳ ý nghĩ chống đối nào với Tô Hi.
"Ừ." Tô Hi gật đầu, quay sang nói với Lý Quân: "Trưởng phòng Lý, vụ án này phải tách riêng ra. Phải tìm ra cho bằng được đám người muốn bôi nhọ, hủy hoại danh tiếng của ta."
"Tôi toàn lực phối hợp, Thư ký Tô. Tôi toàn lực phối hợp." Tôn Minh Thắng thiếu điều giơ cả hai tay lên.
Tô Hi hỏi tiếp: "Được, nhưng lời ngươi nói vẫn chưa đủ chi tiết. Ngươi biết hắn như thế nào, tại sao lại kết giao với hắn, phải nói cho cẩn thận."
"Thư ký Tô, tôi quen Trần Vinh Kiến ở tỉnh. Lúc đó hắn đang chạy quan hệ ở tỉnh để thăng chức. Trong một bữa tiệc giao lưu làm quen nhau. Sau này, tôi được Lý Trường Hà mời đến đầu tư ở Thanh Hà, chúng tôi lại gặp nhau. Hắn lúc đó đã là Thường vụ phó khu trưởng, quyền lực rất lớn."
"Tôi thậm chí cảm thấy, quyền lực của hắn còn lớn hơn cả Khu trưởng Khang. Khu trưởng Khang dù sao cũng là người ngoài đến. Trần Vinh Kiến là người địa phương, lại còn có quan hệ thân thiết với Thư ký Triệu. Hai người bọn họ như hình với bóng. Hai người bọn họ cùng nhau, nhiều việc còn có tác dụng hơn cả Bí thư khu ủy."
"Tôi đã tặng Trần Vinh Kiến vàng thỏi, tặng cho con gái hắn một chiếc xe, còn mua cho hắn một căn nhà ở tỉnh. Đầu tư không ít. Miệng hắn ta rất lớn, không hề giống vẻ ngoài thật thà kia. Hắn tham lam, đến mấy quan chức ở tỉnh cũng không sánh được với hắn."
"Hắn bí mật khống chế không ít mỏ đất hiếm, thậm chí còn buôn bán công cụ cho những ông chủ khai thác trái phép kia. Công cụ của hắn đắt hơn của người khác gấp đôi, nhưng vì sao lại tìm hắn mua? Bởi vì hắn có thể cung cấp sự bảo hộ an toàn."
"Lần này vì sao công việc khai thác của ngài bị tạm dừng không thể triển khai, cũng là do hắn chào hỏi. Ngài dán một trăm thông báo cũng không có tác dụng gì."
"Cho nên, hắn muốn bôi nhọ ngài, muốn liên kết với quan chức bản địa để loại bỏ ngài."
Tôn Minh Thắng khai báo một cách triệt để. Tô Hi vừa nghe vừa gật đầu, người ghi chép bên cạnh ghi chép liên tục, máy quay cũng được mở.
Lý Quân hỏi: "Ngươi có thể cung cấp chứng cứ tương ứng không?"
"Đương nhiên có thể." Tôn Minh Thắng nói: "Xe của con gái hắn, là tiền từ tài khoản cá nhân tôi chi ra. Nhà thì là tiền rút từ thẻ của vợ tôi, những cái này đều có lịch sử giao dịch ngân hàng. Còn về việc hắn bán thiết bị công trình, các người cứ hỏi lão Thỏa bị bắt chung đợt này là biết. Thiết bị công trình đều là từ chỗ lão Thỏa chuyển ra, tiền đều qua tài khoản lão Thỏa, sau đó mới chuyển vào thẻ của Khu trưởng Trần."
Tô Hi gật đầu. Sau đó, hắn hỏi: "Ngươi cho Trần Vinh Kiến nhiều lợi lộc như vậy, hắn hồi báo ngươi thế nào?"
"Tôi không phải làm vài mảnh đất ở Thanh Hà đó sao, còn làm thêm vài công trình chính phủ. Thanh Hà của các người chẳng phải nói là muốn tăng cường xây dựng cơ sở hạ tầng, muốn xây một thành phố mới hay sao. Tôi đúng là được chia một phần bánh ngọt, nhưng phần lớn còn chưa thực hiện được, ngài đã đến..."
Nói đến đây, Tôn Minh Thắng ít nhiều có chút tiếc nuối. Tô Hi cười, hắn nói: "Ngươi hãy xác thực những chứng cứ này. Bây giờ, hãy nói một chút về vụ án tối hôm qua."
Vẻ mặt của Tôn Minh Thắng lập tức cứng đờ.
"Vụ án này, ta sẽ không tham gia thẩm vấn. Nhưng mà, Tôn Minh Thắng, ta nhắc nhở ngươi thế này. Căn cứ vào chứng cứ hiện tại, đã có thể định tội không cần lời khai. Ngươi muốn vô tội thoát tội là không thể. Ta thấy trong video ngươi có hành vi ngăn cản, cũng được coi là đồng phạm. Ngược lại có thể được xử nhẹ, với mối quan hệ của ngươi ở tỉnh, có lẽ chỉ bị hai ba năm, đoán chừng ngồi khoảng một năm rưỡi là ra. Xem như là giảm béo rèn luyện thân thể."
"Nhưng nếu như ngươi ngoan cố chống đối, cự tuyệt không khai. Thì người khác khai trước thì ngươi có khả năng bị định là chủ mưu chính. Đây là nước cờ ngươi tự tạo, ngươi tự mình ký tên vào."
Hai câu nói của Tô Hi, khiến Tôn Minh Thắng toát mồ hôi lạnh. Hắn suy nghĩ một chút, vội vàng ngẩng đầu: "Thư ký Tô, tôi khai! Tôi khai hết!"
Tô Hi vỗ vai Lý Quân, hắn đứng dậy đi ra ngoài. Lúc này trong lòng Lý Quân đang vô cùng kích động, hắn tận mắt nhìn thấy thần tượng thẩm vấn, chỉ vài ba câu mà có thể xoay chuyển tình thế. Vậy mà dễ dàng cạy miệng Tôn Minh Thắng ra được. Tôn Minh Thắng trước đó thế nhưng lại tỏ vẻ kiêu ngạo nhất.
Tô Hi đi từ phòng thẩm vấn tin tức ra, bên trong Tôn Minh Thắng tiếp tục khai báo một cách triệt để. Thái độ nhận tội nhận phạt rất rõ ràng. Tôn Minh Thắng sở dĩ làm vậy cũng có nguyên nhân khác, hắn hy vọng dừng lại ở đây. Hắn đã nghiên cứu kỹ những đại lão bị Tô Hi bắt vào, những đại lão đó thất bại vì một nguyên nhân: Đầu hàng quá muộn. Nếu như bọn họ chủ động đầu hàng, Tô Hi đưa một cái gậy là quỳ xuống nhận tội, biết sai liền sửa. Sao lại có chuyện táng gia bại sản, cả nhà ngồi tù thậm chí phải chịu án tử hình chứ? Bây giờ Tôn Minh Thắng đã rơi vào tay Tô Hi, việc đầu tiên hắn nghĩ là phải quỳ gối, ngồi tù hai năm rồi yên thân. Tuyệt đối đừng để Thư ký Tô điều tra đến cùng, nếu Tô Thư Ký mà điều tra rõ ràng, hắn chắc chắn không chịu nổi.
Tô Hi ở bên ngoài đốt một điếu thuốc. Hắn đang định đi ra ngoài thì thấy Trần Vinh Kiến đang được Lý Thuần dẫn đi tới.
"Thư ký Tô, thư ký Tô." Trần Vinh Kiến tươi cười chạy tới, hắn khom người chủ động đưa hai tay ra, tỏ vẻ nịnh nọt và bợ đỡ hết mực. Tô Hi cũng mỉm cười đưa tay ra, để hắn nắm chặt.
"Thư ký Tô, thư ký Tô, thật sự xin lỗi, tôi thật không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi cho rằng chỉ là hiểu lầm thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận