Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 110: Tô cục chiếu sáng rạng rỡ

Chương 110: Tô cục chiếu sáng rạng rỡ
Khi Triệu Chí Bằng biết thân phận của Tô Hi, phòng tuyến tinh thần của hắn, sau khi trải qua tác động mạnh mẽ của cồn và sự hoảng sợ, đã gần như hoàn toàn sụp đổ. Hắn biết Tô Hi, hai năm nay hắn không ít theo dõi kênh pháp chế, những tin tức liên quan đến cảnh sát, hắn cũng thường xuyên chú ý. Sau khi Tô Hi phá được 1020 vụ án, hắn đã theo dõi tin tức, hơn nữa còn xem Tô Hi phá sóng chương trình của tập đoàn Tường Nhuận trước TV. Lúc đó, hắn rất cảm khái: Nếu người phụ trách vụ án giết người trong nhà vệ sinh lúc trước là Tô Hi, thì ta còn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?
Bây giờ, không ngờ Tô Hi vậy mà thật sự đến tìm hắn. Sau khi bị Tô Hi mang lên xe, hắn hầu như không có phản kháng gì. Hắn hỏi hai vấn đề: "Ngươi là Tô Hi, cảnh sát Tô?"
"Đúng."
Hắn lẩm bẩm một câu: "Trách không được nhìn quen mắt như vậy."
Sau đó, hắn hỏi vấn đề thứ hai: "Ngươi đã phát hiện ra ta bằng cách nào?"
Tô Hi cười cười, hắn nói: "Phàm là đã đi qua đều sẽ lưu lại dấu vết, muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm."
Câu nói này của Tô Hi khiến Triệu Chí Bằng cúi đầu, hắn hồi lâu không nói gì.
Triệu Chí Bằng bị đưa về đội cảnh sát hình sự, Tô Hi và La Văn Vũ thẩm vấn hắn ngay trong đêm. Triệu Chí Bằng không còn làm những việc chống cự vô ích nữa, hắn khai chi tiết. Như hắn đã nói, Đoạn Hồng đúng là quen biết hắn, chỉ có điều không phải là 'Máy bay yểm trợ' của hắn mà là hai người đã làm quen khi leo tường vào buổi chiều hôm đó, Đoạn Hồng leo tường ra ngoài, còn hắn thì leo tường vào. Một ra một vào, hai người liền quen biết. Hai người nói chuyện rất lâu, Đoạn Hồng cũng là người đa cảm. Cả hai nói qua nói lại, liền cấu kết với nhau.
Nửa đêm, hai người liền làm chuyện đó trong nhà cầu. Chỉ có điều lúc đó Triệu Chí Bằng quá khẩn trương, không thể cương cứng lên, Đoạn Hồng liền chế giễu vài câu. Trong cơn nóng giận, hắn liền dùng sức va chạm và đánh Đoạn Hồng, không ngờ chỉ mấy lần liền đánh Đoạn Hồng mất mạng. Hắn vội trốn đi, hắn đã nghĩ đến việc báo cảnh sát và gọi xe cấp cứu. Khi hắn đang do dự thì nghe thấy bên ngoài có người hô cứu mạng, hắn tranh thủ thời gian bỏ trốn. Không ngờ... Cuối cùng Đoạn Hồng chết rồi, mà người đàn ông hô cứu lại phải chịu tội thay.
Lời khai của Triệu Chí Bằng cùng nguyên nhân tử vong của nạn nhân, cũng như những mô tả của Triệu Chí Bằng về dáng người, giọng nói của nạn nhân… hoàn toàn trùng khớp.
Kết thúc thẩm vấn, Tô Hi bảo Triệu Chí Bằng ký xác nhận vào biên bản. Rồi mới đưa cho hắn một điếu thuốc, nói: "Ngươi đã nhởn nhơ hai năm rồi, còn một người khác đã phải ngồi tù hai năm oan ức vì ngươi."
Triệu Chí Bằng cúi đầu không nói, hắn châm điếu thuốc. Trên mặt tất cả đều là vẻ thoải mái. Thiện ác đến cùng cuối cùng cũng có báo.
Tô Hi và La Văn Vũ đi ra ngoài hút thuốc, Tô Hi cảm thán nói: "Vụ án này cũng khó trách là không dễ phá. Ai có thể ngờ được nạn nhân chỉ leo tường một chút đã quen một người đàn ông xa lạ? Hơn nữa, hai người cứ ở đó nói chuyện yêu đương, một người làm chứng cũng không có."
Chuyện này chẳng khác nào việc một người xa lạ xông vào một thành phố lớn, ngẫu nhiên giết người trong con hẻm tối, rồi bỏ trốn mất dạng. Năm 1999 khi chưa có thiết bị theo dõi thì làm sao mà tra?
La Văn Vũ hít một hơi thuốc thật sâu, hắn nói: "Năm đó chúng ta đã điều tra rất nhiều người có liên quan đến nạn nhân Đoạn Hồng, nhưng tất cả đều có chứng cứ ngoại phạm. Cấp trên thì thúc giục gấp, lại đúng thời kỳ trấn áp nghiêm khắc. Lúc đó, chứng cứ duy nhất hình thành là của Lý Tân Thiên, Lý Tân Thiên đáp ứng được nhiều điều kiện gây án nhất."
Tô Hi lắc đầu. Lúc này, La Văn Vũ nói: "Tô cục, ta thật sự bái phục. Thời gian trôi qua nhiều năm như vậy, gần như không có manh mối, vậy mà ngươi lại có thể lật lại được vụ án đã an bài chắc chắn này. Ta thay mặt Lý Tân Thiên, thay mặt cục công an Nhạc Bình cảm ơn ngươi."
Tô Hi không trả lời, hắn nói: "Bây giờ phải xem DNA của Triệu Chí Bằng có khớp với vết máu trong móng tay của nạn nhân hay không."
La Văn Vũ gật gật đầu. Dù Triệu Chí Bằng đã thú nhận thành thật, nhưng vẫn cần những chứng cứ khác làm bằng chứng.
"Tô cục, hôm nay anh sắp xếp Điền Điềm đóng giả làm nạn nhân, đó là nguyên lý gì?"
"Thực ra, cũng không có nguyên lý gì cả. Chỉ là một loại sách lược tâm lý, làm tan rã phòng tuyến tâm lý của Triệu Chí Bằng." Tô Hi nói: "Thật ra loại tội phạm này áp lực tâm lý cực kỳ lớn, sau khi tội ác của bọn chúng bị vạch trần, ngược lại sẽ cảm thấy như trút được gánh nặng. Điều kiện tiên quyết là phải khiến phòng tuyến tâm lý của hắn sụp đổ hoàn toàn."
La Văn Vũ gật đầu. Những thứ này hắn đều đã học qua, nhưng hắn tự thấy không có được sức chấp hành và sự quyết đoán như Tô Hi.
Triệu Chí Bằng bị nhốt vào phòng giam của thành phố trong đêm. Đây là yêu cầu của Tô Hi, hắn làm việc trước giờ luôn cẩn thận, hắn không hy vọng xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào. Đương nhiên, cũng không có khả năng xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.
… Ngày hôm sau, Tô Hi còn chưa đến cục công an, tin tức hung thủ vụ án giết người nhà vệ sinh năm 99 bị Tô Hi bắt đã lan truyền khắp cục công an. Chuyện này vượt ra ngoài giới hạn tưởng tượng của mọi người. Vốn dĩ vụ án này đã được phó cục trưởng Thôi làm thành bàn sắt, cục trưởng Thôi và bí thư Cốc đều nhờ vụ án này mà thăng tiến, từ xưa đến nay chưa từng có ai dám nghi ngờ. Thế mà, Tô cục vừa đến đã đưa ra nghi vấn vụ án này có vấn đề. Rồi sau đó không đến ba ngày, đã bắt được hung thủ, cũng quá thần kỳ rồi!
"... Lừa các người làm gì? Hôm qua Điền Điềm bên tổ chúng ta cũng tham gia bắt đấy, đội trưởng La nói vóc dáng đặc trưng của cô ấy rất giống với nạn nhân năm đó. Nên đã để cô ấy đi đóng giả làm nạn nhân. Khi nghi phạm vừa đến thì nhìn thấy Điền Điềm liền sợ mất mật, Tô cục thừa thế còng tay bắt luôn. Trong đêm thẩm vấn, hắn khai báo toàn bộ rồi."
"Tô cục đã biết bằng cách nào?"
"Nghe nói, hắn chính là dựa vào mấy tấm hình mà đội trưởng La đã chụp năm đó, mà kết luận rằng hung thủ không phải là một người hoàn toàn khác. Sau đó hắn dựa theo những dấu chân đó đến Khí Phối Thành, chẳng mấy chốc đã tóm được hung thủ. Rồi mới nhanh chóng bắt hung thủ, bây giờ chỉ đợi kết quả so sánh DNA nữa thôi."
"Tô cục ngưu bức! Không hổ là thần thám phá được 1020 vụ án trong một ngày, ta quá bội phục."
"Bây giờ còn chưa biết kết quả, tôi cảm thấy cục trưởng Thôi và đám người của ông ta không dễ dàng tiếp nhận tình tiết lật ngược vụ án này đâu."
"Đúng vậy, lực cản rất lớn."
"Nếu như so sánh DNA thành công, thì... vụ án này sẽ lật chắc chắn."
"Tô cục ngưu bức thật, nếu như anh ta là người Nhạc Bình thì tốt."
"Chuyện này thì liên quan gì đến việc anh ta có phải người Nhạc Bình hay không? Cũng có những lãnh đạo là người Nhạc Bình đó, mà có thấy đối xử tốt với người Nhạc Bình bao nhiêu đâu. Mọi người không biết sao? Lúc trước có hai phó cảnh sát ở đồn công an thành Đông có quan hệ tốt với Tô cục, Tô Hi dẫn họ đi phá án, một người được lập công nhị đẳng, một người lập công tập thể nhất đẳng, đều đã được biên chế chính thức rồi."
"Đợt này đội La bám sát Tô cục vậy, tôi thấy anh ấy sắp được thăng chức rồi. Còn có đội Ngô nữa, ngày Tô cục vừa đến, anh ấy đã đi lau bàn cho Tô cục rồi, bây giờ tinh thần càng ngày càng tốt lên."
"Tôi nói này, cái ghế của Tô cục cũng cần người lau sao? Tôi nhất định phải ôm đùi Tô cục mới được."
"..."
Những cuộc đối thoại tương tự không ngừng diễn ra trong cục công an Nhạc Bình. Bầu không khí ở cục công an Nhạc Bình thay đổi. Uy tín của Tô Hi được nâng lên đến mức cao chưa từng có.
Có thể có được điều này là nhờ Tô Hi đã sử dụng Điền Điềm và Chu Hân, hai nữ cảnh sát nhân dân. Phụ nữ mà, không giấu được chuyện gì, trong điều kiện không có thỏa thuận bảo mật, các nàng ban đêm đã bắt đầu thêm mắm thêm muối kể lại vụ án này, đồng thời miêu tả quá trình phá án một cách thần kỳ. Tô cục dưới sự miêu tả thần thánh hóa của các nàng mà chiếu sáng rạng rỡ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận